Năm Tháng Vàng Son - Kiệt Trạch Nhi Du

Chương 89




*Đầu mùa đông · tháng 12 năm 1737

_

Đêm trước khi buổi đấu giá bắt đầu, London đổ một trận tuyết lớn, tuyết rơi suốt đêm, phủ một lớp áo bạc lên cả khu biệt thự.

Mãi đến gần sáng, tuyết mới ngớt dần rồi ngừng hẳn.

Trong sân, có vài đứa trẻ huyết tộc nhỏ đang xây người tuyết. Nguyên Khánh ngồi bên cửa sổ, ngắm nhìn chúng chơi đùa cả đêm, trong số đó có Judy và nhiều huyết tộc khác.

Khi trời sáng dần, nữ quản gia Danny xuất hiện trong sân để dẫn lũ trẻ quay lại phòng. Nguyên Khánh đứng lên từ cửa sổ rồi thêm vài khúc gỗ vào lò sưởi.

Heine mở cửa bước vào, anh vừa kết thúc công việc trong ngày và tắm nước nóng. Lúc này, tóc anh vẫn còn ẩm.

"Iris?" Anh nhìn về phía Nguyên Khánh, "Có chuyện gì không vui sao?"

Cô trông không được vui lắm.

Nguyên Khánh lắc đầu: "Có chút lo lắng."

Heine hiểu cô đang lo lắng về buổi đấu giá. Sau khi nhận được thiệp mời, cô thường hay vô cớ mà lo lắng.

"Không sao đâu." Heine tiến lại gần, anh đã rất quen thuộc với việc an ủi Nguyên Khánh, "Những cuộc hội họp trong nội bộ huyết tộc sẽ không có vấn đề gì đâu."

"Không phải vì chuyện đó." Càng gần buổi đấu giá, cô càng có linh cảm mạnh mẽ, đôi khi cô thường xuyên nghĩ đến những ký ức mơ hồ, như ký ức từ quá khứ, nhưng khi cố gắng nhớ lại rõ ràng, cô lại không thể.

Nguyên Khánh cảm thấy rất mệt mỏi.

Heine hiểu ý cô.

"Sau buổi đấu giá, chúng ta về quê em nhé?"

Lời đề nghị này khiến Nguyên Khánh ngẩng đầu lên nhìn Heine, cô nhìn thấy nét mặt nghiêm túc của anh.

Anh không nói dối để an ủi cô mà thật sự có kế hoạch đưa cô trở về.

"Ban đầu ta định đợi thêm vài năm nữa." Heine ôm Nguyên Khánh trở lại quan tài của hai người, "Nhưng nếu em muốn, sau buổi đấu giá này, chúng ta sẽ thu dọn hành lý. Chẳng phải em vẫn muốn đi du lịch bằng thuyền sao?"

Nguyên Khánh im lặng một lúc rồi chui vào lòng Heine, sau một lúc lâu mới khẽ nói: "Vẫn là không nên về nữa."

Triều đại đã thay đổi, quê hương đã không còn người thân, trở về chỉ càng thêm cô đơn mà thôi.

"Ở đây có trưởng thân, có gia đình của chúng ta, cũng rất tốt." Cô thì thầm.

Heine xoa đầu cô rồi vỗ lưng an ủi: "Ngủ thôi."

Đến buổi chiều, Nguyên Khánh tỉnh giấc được các nữ hầu giúp đỡ tắm rửa và trang điểm.

Chiều tối, cuối cùng cô cũng ăn vận chỉnh tề xuất hiện trước mặt Heine.

"Cái áo nịt ngực này chật quá." Những năm gần đây, giới quý tộc ở London đột nhiên thịnh hành một loại áo nịt ngực bó sát, nhưng Nguyên Khánh không thích cảm giác bị thắt chặt khiến cô khó thở này.

"Không thích thì cởi đi."

"Được." Nguyên Khánh gật đầu, biến thành làn sương mù, khi xuất hiện lại trước mặt anh thì cô đã cởi bỏ chiếc áo nịt ngực chết tiệt đó.

Lúc này cô mới có tâm trạng để ngắm nhìn Heine hôm nay.

Anh mặc một bộ lễ phục hoàn toàn mới, gồm áo sơ mi, áo gi-lê, áo khoác đuôi tôm, quần dài và đôi giày da mới, đeo găng tay trắng, một tay cầm cây gậy bạc, tay còn lại cầm một chiếc mũ lụa sang trọng.

Nguyên Khánh đang khoác tay Heine khẽ nhìn cây gậy bạc trong tay anh.

"Tại sao lại mang theo bạc?" Cô hỏi.

Heine giơ cây gậy lên, rút ra một thanh kiếm giấu bên trong. Thanh kiếm được làm từ bạc nguyên chất, dưới ánh nến tỏa ra ánh sáng lấp lánh lạnh lẽo.

"Phòng khi cần thiết." Anh đáp.

Nguyên Khánh gật đầu: "Vậy nên ngài mới đeo găng tay."

"Thông minh." Heine cười nhẹ, cất thanh kiếm bạc trở lại cây gậy, "Hy vọng tối nay chúng ta sẽ không cần dùng đến nó."

Biệt thự của Edmond nằm bên ngoài thành phố London.

Đi xe ngựa vào trong thành phố mất khoảng một tiếng.

Nguyên Khánh ngồi trên xe ngựa, kéo rèm lên để ngắm nhìn khung cảnh những cánh đồng.

Đất đai ở đây đều thuộc về Bá tước Edmond. Rõ ràng khi rời khỏi London, tước vị của trưởng thân chỉ là Tử tước, nhưng đến thời kỳ Florence, anh đã dùng vàng bạc kiếm được từ ngân hàng để đổi lấy tước vị Bá tước.

Ngắm nhìn những cánh đồng rộng lớn và giàu có, Nguyên Khánh cảm thán: "Có tiền thật là tốt."

"Chắc chắn là thế." Heine đồng tình với cô, "Tối nay có lẽ sẽ có nhiều món đồ quý giá, đến lúc đó em sẽ thấy lợi ích của việc có tiền."

Nguyên Khánh nhìn Heine, theo dõi từng cử chỉ của anh.

"Iris?" Heine cảm thấy buồn cười.

"Em cảm nhận được ngài đang khoe khoang." Nguyên Khánh thật thà nói, "Bây giờ em có thể chắc chắn, ngài đang khoe khoang."

Heine cúi đầu cười khẽ, ôm lấy vai Nguyên Khánh: "Ta chỉ nói sự thật thôi mà."

"Những lão huyết tộc già đó đã tích lũy không ít bảo vật." Anh nói, "Buổi đấu giá lần này, họ chắc chắn không bỏ lỡ cơ hội khoe khoang đâu."

"Hử?"

Heine không giải thích mà ngược lại hỏi: "Em có muốn biết ta chuẩn bị gì không?"

Nguyên Khánh ngẩng đầu: "Không muốn."

Heine không để ý đến sự từ chối của cô, tiếp tục nói: "Vương miện của Orvitz."

"Trưởng thân!" Nguyên Khánh ngạc nhiên, "Tại sao?" Cô vừa thốt ra câu hỏi thì đã nghĩ đến một khả năng: "Ngài nghi ngờ người cung cấp tin tức về daywalker trong bức thư là Lilith, phải không?"

"Không phải nghi ngờ." Heine đáp, "Ta chắc chắn."

"Nhưng ngài cũng không thể dùng vương miện để thử được." Nguyên Khánh nói.

"Được chứ." Heine ngẩng đầu, "Ta biết một bí mật về vương miện."

"Trong ba món bảo vật của Orvitz, chỉ có vương miện, thứ đại diện cho quyền lực tối cao, lại là món ít quan trọng nhất, nhưng nó lại là món được nhiều người theo đuổi nhất."

Nguyên Khánh ngạc nhiên, Heine vuốt nhẹ tóc cô: "Chỉ cần nắm giữ vật thay thế, có vương miện hay không đều không quan trọng."

"Vật thay thế là gì?" Nguyên Khánh hỏi tiếp.

Heine nhìn cô, giữa mái tóc búi gọn gàng của cô là một viên hồng ngọc sáng lấp lánh.

"Một món quà dành cho em."

Xe ngựa dừng lại trên một con phố.

"Yên tĩnh quá." Nguyên Khánh vểnh tai nghe ngóng. Mặc dù là huyết tộc, nhưng cô không nghe thấy một tiếng động nào, điều này thật kỳ lạ. Từ khi trở thành huyết tộc, cô đã nhiều năm không cảm nhận được sự yên tĩnh như vậy.

"Cả con phố này là tài sản của gia tộc Mitchell." Heine nói, "Dưới con phố này, họ đã trải một lớp vật liệu ma thuật cách âm."

"Chúng ta có thể làm như vậy không?" Nguyên Khánh quay lại hỏi Heine.

"Dưới biệt thự của chúng ta có."

"Thế sao vẫn ồn vậy?"

Heine không biết trả lời sao: "Iris, ta không thể kích hoạt toàn bộ vật liệu đó cùng một lúc. Mặc dù không tốn nhiều năng lượng lắm, nhưng khi càng lớn tuổi, việc kìm chế cơn khát máu càng khó khăn, không cần thiết phải tiêu hao máu cho những chuyện này."

"Em hiểu rồi." Nguyên Khánh hiểu sự kiên định của Heine, "Em có thể thử." Sức mạnh của cô không bị ảnh hưởng bởi lượng máu tiêu thụ, hoàn toàn có thể duy trì những tiêu hao như vậy. Nguyên Khánh chạm vào chiếc nhẫn trên ngón áp út: "Đây là trách nhiệm chung của chúng ta."

Buổi đấu giá được tổ chức dưới lòng đất, theo chân một người hầu tóc bạc, Nguyên Khánh và Heine bước vào một đại sảnh xa hoa từ một trong những tòa nhà.

Trên vị trí cao, một người phụ nữ lười biếng khẽ mở đôi mắt đang nửa nhắm nửa mở, ánh nhìn rơi vào hai người vừa vào.

Nguyên Khánh cảm nhận được một ánh nhìn soi mói lướt qua người khiến cô rùng mình.

Heine cũng khẽ nhíu mày ngẩng đầu nhìn lại.

Người phụ nữ tóc bạc trên cao hừ lạnh một tiếng rồi quay đầu đi.

"Trưởng thân?"

"Không sao." Biểu cảm của Heine trở nên lạnh lùng, "Nhiều năm như vậy, Nữ vương Mitchell vẫn không có mắt nhìn."

*

"Feisir bị hớ rồi." Trong một căn phòng ở tầng hai, người phụ nữ cao ráo nói với người đàn ông bên cạnh, "Người nhà Cassel này, mặc dù tuổi đời nhỏ nhất trong số những người có mặt, nhưng sức mạnh của cậu ta lại sâu không lường được."

"Feisir đã ngủ đến mức đần độn rồi."

Người phụ nữ cao ráo cười khinh bỉ: "Ồ, không đúng. Vốn dĩ cô ta chẳng có bao nhiêu trí óc."

"Dám thử thách bảo bối của nhà Cassel ở đây." Người phụ nữ cao ráo chống cằm, "Tôi nhớ Elizabeth rất keo kiệt, không biết con trai cô ta có thừa hưởng tính keo kiệt của mẹ không."

Có lẽ vì bà ta nói quá nhiều, người đàn ông ngồi bên cạnh cuối cùng cũng không chịu nổi nên đã cầm một chiếc bánh nhỏ được làm từ máu trên bàn đưa đến miệng người phụ nữ cao ráo: "Liv, nói ít đi một chút, Nữ vương Mitchell có thể nghe thấy."

"Tôi biết mà." Người phụ nữ cao ráo được gọi là Liv cắn chiếc bánh, lưỡi cô khẽ động, ngậm lấy ngón tay của người đàn ông: "Tôi cố ý nói cho cô ta nghe đấy."

Vừa dứt lời, tấm kính của phòng khách quý đột nhiên vỡ vụn, khiến những mảnh thủy tinh rơi xuống sàn tầng một.

Nguyên Khánh giật mình, quay lại nhìn, không biết vì lý do gì mà cửa sổ kính của một phòng khách trên tầng hai vỡ tan khiến những mảnh kính rơi đầy xuống đất.

May mắn thay, tất cả những người có mặt đều là huyết tộc, không ai bị thương vì tình huống bất ngờ này.

"Ồ." Liv quay đầu, nhìn người đàn ông bên cạnh, "Anh nói xem là Elizabeth keo kiệt, hay Feisir keo kiệt?"

Người đàn ông không trả lời cô, ánh mắt anh ta xuyên qua khoảng trống do kính vỡ tạo ra, giao với người phụ nữ tóc bạc trên ngai vàng, ánh mắt anh ta dần dần trở nên cuồng nhiệt.

Sự quyến rũ của Nữ vương huyết tộc.

"Ha." Liv cười lạnh, liếc nhìn Feisir Mitchell rồi giơ tay vặn gãy cổ của người đàn ông trẻ tuổi.

Người đàn ông ngã xuống đất.

Người phụ nữ cao ráo đứng dậy khỏi ghế sofa: "Dơ rồi. Đổi cái khác."

Trong bóng tối, hai bóng người xuất hiện.

"Tuân lệnh ngài, thưa Điện hạ Malkavian cao quý."

Liv Malkavian, người hiện tại nắm quyền trong gia tộc Malkavian.

Heine chỉ liếc nhìn một lần, sau đó dẫn Nguyên Khánh lên lầu, theo hướng dẫn của người hầu đến phòng VIP của họ.

"Thật đáng sợ." Nguyên Khánh co rụt cổ lại.

Heine giơ tay, dùng sức mạnh của mình tạo ra một không gian cách ly xung quanh khu vực này.

"Người vừa rồi là huyết tộc thuộc Malkavian sao?"

"Cũng là hậu duệ của Cain." Heine đáp, "Liv, chủ nhân hiện tại của gia tộc Malkavian, là một huyết tộc bẩm sinh."

"Mối quan hệ giữa cô ấy và Nữ vương của Mitchell thật tệ." Nguyên Khánh nhớ lại ánh nhìn giữa hai nữ huyết tộc, tuy chỉ là một cái nhìn thoáng qua, nhưng bên trong chứa đầy sự đối đầu, có lẽ chỉ hai người họ mới hiểu được.

"Họ đã đấu đá nhau gần cả ngàn năm." Heine trả lời.

"Một ngàn năm? Vậy tuổi của họ..."

"Liv 2700 tuổi, Feisir thì 2500 tuổi."

Nguyên Khánh thốt lên kinh ngạc: "Trưởng thân, ngài—"

"Ta là người trẻ nhất."