Năm Tháng Rực Rỡ

Quyển 9 - Chương 60




【Doãn Lễ】

Doãn Lễ từ trước đến giờ tự xưng ngàn chén không say, chút rượu của buổi tiệc chúc mừng chẳng qua để y nâng cao tinh thần mà thôi, nhưng hôm nay đầu óc y lại giống như mê man, sa vào trong mắt Mai rốt cuộc không tìm ra chính mình.

Y không nhớ mình làm sao trở về tẩm điện, nửa tỉnh nửa mê chỉ nhớ giọng nói êm dịu ấm áp của nàng, cằn nhằn gì đó.

Trong hơi thở là mùi thơm ngát nhàn nhạt của cây tùng chi.

Khi y tỉnh lại lần nữa, trời đã hơi ánh lên tia sáng. Mỹ nhân rời khỏi từ sớm, chỉ để lại một tách trà mật ong giải rượu còn bốc khói bên giường.

Y xoa bóp cái cổ đau nhức, đang muốn đứng dậy cởi áo ra, thoáng thấy bên gối xếp một chiếc áo choàng màu xanh lơ ngay ngắn.

Cổ tay áo choàng thêu một đóa hoa mai hồng xinh xắn.

Y nhẫn nhịn, vẫn không nhịn được, vui sướng dâng lên trong đáy lòng tràn tới bên môi, khóe miệng hơi cong lên.

***

Từ sau buổi tiệc mừng công, Mai mất tung tích lần thứ hai.

Doãn Lễ được nghỉ ngơi vài ngày, một mình chẳng vui vẻ. Đang muốn ra cửa tìm Mai, bên tai lắng nghe được lời đồn đãi nhảm nhí đứt quãng.

Nhân vật chính trong lời đồn là chủ tế A Đốc Nam Vực và Thanh đế. Thanh đế say mê vẻ đẹp của chủ tế, ngày ngày cho ngủ lại bên gối, trong lúc ý loạn tình mê lại phá lệ miễn cống nạp hàng năm của bộ lạc Nam Vực, khiến cho tin đồn nổi lên bốn phía.

Doãn Lễ không để ý. Trong cung không thiếu nhất chính là lời đồn nhảm nhí, trắng nói thành đen, đen khuấy thành bùn, y đã nhìn quen rồi. Nếu không phải vì để hoàng đế yên tâm, y sẽ không ở lại trong cung, nhẫn nhịn chuyện bẩn thỉu trong cung điện.

Vì vương triều, nhịn một chút thì trôi qua thôi.

Nhưng mà y lại âm thầm để tâm chuyện hoàng đế tu sửa lăng mộ.

Hoàng đế luôn tự coi mình rất cao, ngày trước mỗi lần quần thần đề nghị xây dựng hoàng lăng sớm, hoàng đế đều rất tức giận, bản thân khỏe mạnh đang lúc tráng niên, ai lại đề cập đến mồ mả người chết.

Sao bỗng nhiên bắt đầu với quy mô lớn chiêu mộ thợ mộc và thợ thủ công xây dựng hoàng thành trong lòng đất?

Còn chưa nghĩ ngợi rõ ràng, hoàng đế ra chỉ triệu y đi qua.

Cho y ngày nghỉ là giả.

Doãn Lễ bước vào chính điện, hiếm khi thấy hoàng đế tỏ vẻ nghiêm túc nhìn y.

“Bệ hạ?” Y bỗng nhiên cảm thấy trong lòng bồn chồn.

Hoàng đế nhìn y một lúc lâu rồi cất tiếng: “Tám mươi mốt bộ thiết kỵ do ngươi quản lý hiện giờ tốt chứ?”

Doãn Lễ cảm thấy không hiểu: “Vẫn như cũ. Mấy hôm trước chiêu mộ một vài tân binh, đang trong giai đoạn huấn luyện.”

“Hôm qua trẫm nhận được tin tức, lân cận Thất Sương Hà xuất hiện thổ phỉ, ngươi dẫn tám mươi mốt bộ thiết kỵ xem thử.” Hoàng đế lãnh đạm nói.

Trong lòng Doãn Lễ khựng một chút. Trong đầu mau chóng nhớ lại địa thế và phong thổ của Thất Sương Hà cùng Thái A Sơn. Địa phương sông núi kia là một nơi hoang dã, dân cư ít ỏi, không giống như nơi thổ phỉ tập trung.

Dù thật sự có thổ phỉ, cũng đâu cần dùng đến tám mươi mốt bộ thiết kỵ đi dẹp loạn?

Y đang muốn mở miệng hỏi, lại nghe hoàng đế nói: “Bọn thổ phỉ kia, nghe nói là bè phái ngầm của Bình Vương năm đó còn sót lại. Chỉ ngươi đi, trẫm mới yên tâm.”

Doãn Lễ nuốt xuống lời nói đã sắp tới bên miệng.

Bình Vương nào? Người đã bị thiết kỵ diệt tận mấy chục năm trước, chỉ vì chưa tìm được hài cốt mà bị mấy lão già trong triều nhớ hơn nửa đời.

Hoàng đế bảo y đi thống nhất kẻ loạn đã chết từ lâu?

Trong lòng Doãn Lễ hiểu rõ. Nơi giữa núi sông quả thật không có nhiễu loạn cần bình định, chỉ là hoàng đế muốn y dẫn tám mươi mốt bộ thiết kỵ tới đó.

Nhưng là vì sao chứ?

Nếu kiêng dè việc y nắm quyền trọng binh, có thể đưa một mình y đi bí mật xử tử, cần gì mang theo thiết kỵ tinh nhuệ nhất trong Bát Kỳ?

Nếu hoàng đế bảo y mang theo tám mươi mốt bộ thiết kỵ, hẳn là chưa muốn mạng của y đâu —— dù sao mất một mình Doãn Lễ không đáng tiếc, thiết kỵ tinh nhuệ Đại Thanh vẫn quan trọng trong lòng hoàng đế.

Nghĩ vậy, trái tim Doãn Lễ thoáng an tâm. Tâm tư đế vương khó đoán, chỉ cần y giữ khuôn phép, hẳn là không đến nỗi rơi vào phản nghịch.

“Thần Doãn Lễ, lĩnh chỉ.” Y quỳ dưới đất, hành lễ cẩn trọng.

***

Hoàng đế ra lệnh quá đột ngột, Doãn Lễ khởi hành cũng vội vàng. Y vốn muốn nói một tiếng với Mai về hành trình, thế nhưng không tìm được tung tích của nàng.

Thôi, y nhanh chóng xử lý sự việc, trở về sẽ đi tìm nàng.

“Vương gia, A Mục Lỗ tướng quân quay về doanh trại rồi!”

Doãn Lễ quay đầu ngựa lại, trông thấy người đàn ông vạm vỡ tay cầm song kích thúc ngựa đi về phía này.

“Ngươi tới làm gì? Lão bà sắp sinh, mau trở về đi.” Doãn Lễ phất tay, “Dùng xong ngày nghỉ ta cho ngươi rồi lại đến gặp ta.”

A Mục Lỗ Đặc Nhĩ cười vang nói: “Lần nào vương gia xuất chinh mà thiếu ta chứ? Đàn bà phải sinh con, cũng không phải ta sinh con, ta còn chờ vương gia ban tên cho con ta đấy!”

Doãn Lễ lắc đầu bật cười: “Được thôi, chỉ cần ngươi không chê ta là người ít học.”

A Mục Lỗ Đặc Nhĩ cười to: “Nếu trong bụng vương gia không có học vấn, thế thì học vấn trong thiên hạ nên chạy đi đâu đây? Vương gia, đặt một cái tên đi, nho nhã một chút, hy vọng con ta đừng là người thô lỗ bình thường như ta.”

Doãn Lễ hơi trầm ngâm, nói: “Gọi là Nhã Bác thế nào?”

A Mục Lỗ Đặc Nhĩ mừng rỡ: “Tên này đi! Vừa nghe là có học vấn rồi, chờ dẹp yên thổ phỉ trở về triều, ta phải nói với A Âm nhà ta, tên con ta là do vương gia đặt!”

Doãn Lễ không nhịn được cũng cười.

Lúc đó, dù thế nào y cũng không ngờ tới, chờ đợi bọn họ trong Thất Sương Hà là những gì.

Vô vọng vùng vẫy trong lòng đất mấy trăm năm, y từng nhiều lần nhớ lại cảnh tượng của hôm đó.

Nếu y không sơ suất, nếu y cẩn thận hơn, có lẽ mấy ngàn tướng sĩ dưới trướng của y sẽ không có kết cục như vậy.

Nhưng thế gian không có nếu như.

Thanh đế chỉ định ngày tháng dẹp loạn đúng lúc vào thời điểm tai ương tuyết lớn hiếm thấy. Tám mươi mốt bộ thiết kỵ bị rơi vào cạm bẫy đã bố trí sớm ở vùng núi sông, con đường bốn phương tám hướng đều bị phá hỏng, lương thảo chậm trễ không đến, vật tư mang theo cũng bị tính kế, chỉ còn thứ phẩm tàn không thể sưởi ấm.

Thiết kỵ của y, y đích thân huấn luyện, cùng y sóng vai rong ruổi sa trường mấy năm trời, cứ vậy bị vây chết giữa núi sông.

Nơi đó chẳng hề thấy một chút bóng dáng của thổ phỉ, hoang vắng không tài nguyên, ngay cả dã thú cũng không muốn nghỉ chân.

Các huynh đệ của y, không thể ra trận giết địch da ngựa bọc thây, cũng đói chết trong trời băng đất tuyết này, chết vì lạnh cóng.

Đối với binh lính đánh giặc mà nói, đây chắc chắn là nỗi nhục lớn.

Y không muốn nhớ lại ngày tuyết lớn ngập trời kia, cảnh tượng các huynh đệ đỏ mắt giết ngựa mà ăn. Những ngựa chiến dũng mãnh này, cùng họ ra trận giết địch mấy năm trời, không khác gì máu mủ của bọn họ.

Giết ngựa, không khác gì xẻo đi trái tim của bọn họ.

Con ngựa chết cuối cùng là Kình Phong của y.

Ngựa cũng có tính người, đôi mắt to ôn hòa chớp chớp nhìn y. Cuối cùng, nó cúi đầu cọ cọ tóc mai của y.

Giống như đang nói, ra tay đi.

Y rốt cuộc không thể tự mình xuống tay.

A Mục Lỗ Đặc Nhĩ vỗ vai y: “Để ta.”

Thanh đao hạ xuống, Kình Phong không còn lên tiếng nữa.

Trái tim Doãn Lễ thắt chặt, lấy tay che mắt, lòng bàn tay y thấm ướt.

***

Không thể đếm được bọn họ bị vây hãm bao lâu.

Doãn Lễ lâm vào tình trạng nửa hôn mê. Trong lúc thần chí mê man, y lại dường như nhìn thấy Mai.

Mỹ nhân hồng y giẫm tuyết mà đến, mái tóc dài tựa rong biển phất phới phía sau nàng, từa tựa một con hải yêu.

Nàng đi tới trước người y, ngồi xổm xuống, vươn tay vuốt khuôn mặt lạnh lẽo của y.

“Mai…” Y tưởng rằng mình nảy sinh ảo giác.

Giây tiếp theo, y cảm thấy có người nâng mình lên.

Y nghe được âm thanh lạnh lùng của Mai: “Khiêng hắn vào lăng mộ, đặt trên dàn tế bên trong.”

Trong lúc xóc nảy, y không biết mình bị khiêng đi đâu, hình như đi qua thông đạo rất dài trong lòng đất, đi tới một bệ đá bạch ngọc lạnh lẽo.

Đột nhiên, đồng tử y co lại.

Y nhìn thấy Thanh đế.

Hoàng đế mặc long bào sáng chói đứng thẳng đối diện y, mỉm cười nhìn y yếu ớt nằm trên dàn tế.

Mai nói với hoàng đế: “Dựa theo căn dặn của bệ hạ, ta đã sai người đem tám mươi mốt bộ thiết kỵ đã chết và chưa chết đều chuyển hết vào lăng mộ. Đợi ta đặt tử cổ của trường sinh cổ vào người họ, thì có thể đóng quan tài.”

“Về phần Di Thuận vương gia, như ngài mong muốn, hắn sẽ làm thống soái của tám mươi mốt bộ thiết kỵ thi thể sống này. Trăm năm sau, hắn vẫn là tướng quân dũng mãnh nhất dưới quyền ngài.” Ánh mắt Mai thoáng nhìn qua dàn tế, nhưng mau chóng thu trở về, “Lúc đó, tử cổ trong cơ thể hắn sẽ thúc đẩy hắn nghe lời ngài, ngài không cần lo âu về hư danh nữa, cũng không phải ngày ngày lo lắng làm sao dễ dàng giải quyết chiến thần dân gian này.”

Lời nói của Mai như cây đinh sắc nhọn nhất đâm mạnh vào trái tim Doãn Lễ.

Thanh đế hài lòng gật đầu: “Như thế rất tốt. Long mạch có thể kéo dài, trẫm cũng được bất tử. Trăm năm sau, thiên hạ tự nhiên sẽ nằm trong lòng bàn tay của trẫm.”

Thanh đế đi tới cạnh dàn tế, khom người thì thầm với Doãn Lễ: “Từ bé ngươi đã xuất chúng hơn trẫm, bây giờ ngươi không bao giờ vượt qua trẫm nữa. Ngươi có thể yên tâm, trẫm sẽ sủng ái nữ nhân của ngươi, sẽ không khiến ngươi ở trong lòng đất bận tâm cho nàng.”

Toàn thân Doãn Lễ run rẩy, vành mắt như muốn nứt ra.

“Bắt đầu đi.” Thanh đế đứng thẳng dậy, dặn dò Mai.

Mai đi tới, ngón tay mềm mại xoa trước ngực Doãn Lễ: “Bệ hạ, quá trình đặt cổ rất hung hiểm, xin bệ hạ lùi ra sau đến nơi an toàn.”

Thanh đế không nghi ngờ nàng, một mực lùi tới lối vào hang động ở xa xa.

Doãn Lễ trừng đỏ hốc mắt, nhìn chằm chằm vào mắt Mai.

“Như thế này có thể hơi đau, chàng hãy nhịn một chút.” Mai nhỏ giọng nói.

Giây tiếp theo, y cảm thấy nơi trái tim như bị hàng vạn con kiến cắn xé, đau đến toàn thân co quắp. Tứ chi trăm cốt như có thứ kỳ quái tuôn vào, mạch máu của y suýt nữa nứt toác.

“Đây…là cái gì?”

“Trường sinh cổ.” Mai thấp giọng nói, “Chàng ngủ một giấc, tỉnh lại mọi thứ đều tốt thôi.”

Vừa dứt lời, Mai rút ra một thanh trường đao, không hề do dự xuyên qua lồng ngực Doãn Lễ.

Doãn Lễ đột nhiên trừng to mắt.

Thanh đao này, chính là thanh đao y được hoàng đế ban thưởng tại buổi tiệc mừng công vào ngày chiến thắng trở về.

Thật là sự châm chọc to lớn.

Mọi thứ này, e là đã bắt đầu từ lâu rồi.

Ngu ngốc như y mới có thể nghĩ rằng mình đã bỏ quyền lực sạch sẽ.

Đột nhiên, y dùng một hơi sức cuối cùng, mạnh mẽ nắm cổ tay mảnh khảnh của nàng.

“Nàng sẽ có báo ứng.” Tám mươi mốt bộ thiết kỵ mấy ngàn sinh mệnh máu chảy đầm đìa.

“Ta biết.” Con ngươi màu nâu nhạt của nàng điềm tĩnh không gợn sóng, “Chàng nhất định phải tỉnh lại, tận mắt nhìn xem báo ứng của ta.”