Năm Tháng Ở Trường Ninh

Chương 31




Đêm nay Trương Hoàn ngủ thật sự rất sâu, lúc mở mắt ra Thẩm Trường Ninh đã không còn ở bên cạnh, anh cảm giác thắt lưng như không còn là của mình nữa, nhưng khiến cho anh sầu não hơn là còn có một chỗ không những đau mà còn rất nóng rát, anh gian nan lật người lại nằm sấp xuống, sau đó lấy điện thoại bên cạnh gọi cho Thẩm Trường Ninh.

Điện thoại vừa thông Thẩm Trường Ninh đã đi vào, hắn hỏi: “Dậy rồi?” sau đó vươn tay sờ trán Trương Hoàn, cũng may không phát sốt, mặc dù tối qua trong lúc Trương Hoàn mơ mơ màng màng hắn đã rửa sạch cho anh, nhưng mà vẫn hơi lo.

“Em đói không? Anh bưng đồ ăn vào đây cho em nhé?”

Trương Hoàn lắc đầu, “Không thích ăn ở trên giường.”

Thẩm Trường Ninh vốn định bế Trương Hoàn vào nhà vệ sinh nhưng bị anh dùng lời lẽ chính đáng mà cự tuyệt, anh lê cơ thể mệt mỏi chậm rãi đi vào nhà vệ sinh, hứng nước, đỡ eo đứng trước gương đánh răng, Trương Hoàn nhìn mình trong gương, không hiểu sao đột nhiên cười rộ lên.

Vừa ra khỏi phòng đã thấy Thẩm Trường Ninh đứng canh trước cửa, anh đi ra thì lập tức lại đỡ, Trương Hoàn cạn lời, “Anh có phải lo lắng quá mức rồi hay không?”

Thẩm Trường Ninh nghiêm túc nói, “Cẩn thận một chút cũng không thừa.”

Thẩm Trường Ninh đỡ Trương Hoàn ngồi xuống bàn ăn, trên ghế kê một tấm nệm dày, phía trước là một chén cháo gạo kê táo đỏ cẩu kỷ, Trương Hoàn vừa thầm phun tào trong lòng Thẩm Trường Ninh có phải xem anh thành mẹ đẻ ở cữ hay không vừa ngọt ngào bắt đầu múc cháo ăn.

Thẩm Trường Ninh cũng ngồi xuống ăn, ăn được một nửa lại nói: “Lát nữa chúng ta đi khám bác sĩ trung y.”

Trương Hoàn lập tức ngẩng đầu nhìn hắn, hỏi: “Anh thấy khó chịu ở đâu hả?”

Thẩm Trường Ninh không nhịn được bật cười, “Không phải anh, khám cho em.”

Trương Hoàn trừng to mắt, Thẩm Trường Ninh tiếp tục giải thích, “Em biết đó, chỗ kia của đàn ông cũng không phải là bộ phận sinh dục chân chính, bây giờ không chú ý lỡ về già lại sinh bệnh, bác sĩ trung y này là Lê Sinh giới thiệu, rất am hiểu về vấn đề này.”

Trương Hoàn xấu hổ đỏ bừng mặt, Thẩm Trường Ninh sao có thể vừa ăn vừa nghiêm túc nói ra những lời này được chứ, hơn nữa còn là trên bàn cơm, “Không cần đi, em không muốn đi.”

“Không được, cần phải đi.”

Trương Hoàn thật sự không muốn đi, bác sĩ sẽ hỏi thế nào, hai người là quan hệ gì? Tần suất bao nhiêu? Kích cỡ bao lớn? Chỉ mới nghĩ thôi đã xấu hổ muốn điên rồi, anh trưng vẻ mặt đau khổ nói: “Em thật sự không muốn đi.”

Thẩm Trường Ninh vẫn kiên trì, “Nhất định phải đi, đây là vì tốt cho em, thân thể của em cũng không phải chỉ của một mình em, anh sẽ lo lắng.”

Thẩm Trường Ninh ăn mật ong mà lớn đúng không, Trương Hoàn cố gắng duy trì vẻ mặt, nhưng lúc cúi đầu khóe môi vẫn không kìm được mà vểnh lên.

Cuối cùng Trương Hoàn vẫn không đi, ăn xong nói mình đau đến mức không ngồi nổi, cần phải nằm, Thẩm Trường Ninh biết rõ anh lấy cớ nhưng nhìn dáng vẻ đáng thương vô cùng kia vẫn không nhịn được mà thỏa hiệp, hắn không để ý đến kháng nghị của Trương Hoàn bế anh về giường, bất đắc dĩ nói: “Em đó, vậy em ở nhà một mình nghỉ ngơi cho tốt, cơm chiều anh sẽ mang về.” Nói xong còn hung hăng hôn Trương Hoàn một cái mới xuất phát.

Trương Hoàn nằm trên giường Thẩm Trường Ninh vùi mặt vào trong gối, cười khúc khích không ngừng, sau đó lại hết sờ chỗ nay chạm chỗ kia, cuối cùng không biết thiếp đi từ lúc nào.

Chờ khi anh mở mắt ra lần nữa thì Thẩm Trường Ninh đã về, cửa phòng khép hờ, ánh đèn ấm áp bên ngoài hắt vào, còn có thể ngửi thấy mùi thuốc bắc cùng hương thơm đồ ăn thoang thoảng, đẹp đến mức có chút không chân thật.

Anh chợt nhớ lại hồi còn nhỏ ở nhà ông bà ngoại, mùa hè ở nông thôn thường ăn cơm lúc 2,3 giờ chiều, thường là đồ chay, mát, tỉ như đậu hũ với cơm, đó là thời khắc mà Trương Hoàn thích nhất trong ngày, người một nhà sẽ ngừng tay, cùng nhau bưng bát cơm, có khi còn không kê bàn, mỗi người ngồi một chỗ trên bậc thềm, có người thì ngồi trên mặt đất. Trương Hoàn có lần ăn cơm xong ngồi nghe người lớn nói chuyện một lúc thì ngủ mất, lúc tỉnh lại thấy mình đang nằm trên ghế dài, lúc đấy cứ ngỡ là sang ngày hôm sau rồi nhưng hóa ra chỉ mới 7, 8 giờ tối, xung quanh là người lớn ngồi quây quần xem tivi, trò chuyện, thấy Trương Hoàn tỉnh lại thì nhìn anh cười đầy thiện ý, anh ngốc nghếch sờ đầu mình cũng cười rộ lên.

Trương Hoàn hít sâu một hơi hương vị trong không khí, không hiểu sao hốc mắt bỗng nhiên ẩm ướt.

Anh đứng dậy đi ra ngoài, Thẩm Trường Ninh đang nấu thuốc bắc, nấu xong thì rót ra ly thủy tinh để vào một chậu nước lạnh hạ nhiệt, bởi vì thuốc này phải uống trước bữa ăn nên hắn đang nghĩ nhanh để Trương Hoàn uống, kẻo lát nữa lại đầy bụng ăn không ngon.

Trương Hoàn đi tới ôm lấy eo Thẩm Trường Ninh, vùi mặt trên lưng hắn, Thẩm Trường Ninh cười hỏi: “Làm sao vậy?”

Trương Hoàn không trả lời, chỉ là ôm hắn chặt thêm, nói gì cũng không chịu buông thay, Thẩm Trường Ninh đi đâu anh cũng đi theo. Thẩm Trường Ninh không còn cách nào khác chỉ đành kéo gấu túi sau lưng đi tới đi lui, hâm nóng canh gà cùng với mấy món mua từ ngoài về, sau đó lại soạn đồ ra bày lên bàn ăn. Sau khi thử một chút thấy thuốc đã nguội, Thẩm Trường Ninh vỗ vỗ bàn tay trên bụng mình, nói: “Uống thuốc nào.”

Gấu túi sau lưng yên lặng chui ra phía trước, cầm lấy ly nước thuốc uống sạch, Trương Hoàn từ trước tới giờ không sợ cay không sợ đắng, nhưng lại sợ nước thuốc kiểu này, giống như siro pha với nước, ngọt ngán kỳ lạ. Thẩm Trường Ninh cười xoa xoa mái tóc bù xù của anh, “Ngoan quá.”

Buổi tối hai người nằm trên giường ôm nhau xem ‘Game of thrones’, chính xác mà nói là Thẩm Trường Ninh ngồi phía sau ôm lấy Trương Hoàn, Trương Hoàn chưa xem mấy phần trước nên Thẩm Trường Ninh cùng xem với anh từ phần đầu tiên.

Điện thoại Thẩm Trường Ninh bên cạnh rung lên, là Triệu Văn Đào gửi lịch công tác cho hắn, Thẩm Trường Ninh cầm lấy điện thoại trả lời, vừa lúc đưa ra trước ngực Trương Hoàn.

Trương Hoàn giãy dụa mấy lần cuối cùng vẫn trộm ngó xuống.

Thẩm Trường Ninh trả lời: [Lần này tôi cũng phải đi sao? Để phó giám đốc Trương đi là được rồi, lát tôi nói với cậu ta.]

Triệu Văn Đào trả lời bằng một câu thơ: [ Từ đây quân vương bất tảo triều.]

Trương Hoàn nhịn không được bật cười thành tiếng, Thẩm Trường Ninh cắn vành tai anh, “Nhìn vui lắm đúng không.” rồi vẫn tiếp tục giữ nguyên tư thế không đổi.

Thẩm Trường Ninh không trả lời Triệu Văn Đào nữa, mở wechat ra lướt xuống tìm người, Trương Hoàn đột nhiên vươn ngón tay chỉ vào hình đại diện một người hỏi, “Đây là ai?”

Thẩm Trường Ninh bấm vào hình đại diện mở ra, vừa nhìn một cái đã thầm nghĩ ‘Hỏng rồi.’

Đây chính là cô gái mà lần trước Trương Hoàn nhìn thấy đi cùng Thẩm Trường Ninh lên lầu cả đêm, lúc mới bắt đầu bên nhau Trương Hoàn đã chuẩn bị tốt tâm lý, mặc kệ Thẩm Trường Ninh trước đây yêu đương với ai, phát sinh quan hệ gì, anh cũng sẽ không để ý, hơn nữa thái độ thẳng thắn của Thẩm Trường Ninh cũng đủ giải quyết vấn đề. Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy ảnh chụp của cô gái kia, miệng vẫn nhanh hơn lý trí mà hỏi ra câu hỏi đó, lúc này anh mới biết hóa ra mình vẫn canh cánh trong lòng.

“Ăc, cô ấy…”

Trương Hoàn không nói gì, chờ Thẩm Trường Ninh trả lời.

Thẩm Trường Ninh giống như hạ quyết tâm, thở ra một hơi, “Anh nói nhưng em không được giận nhé.”

Trương Hoàn trầm ngâm, “Anh cứ nói trước đi, rồi em xem thử có nên giận hay không.”

Thẩm Trường Ninh suy nghĩ không biết nên diễn tả như thế nào, “Em biết đó, rất lâu trước đây anh không quen bạn gái nữa, ờm, đàn ông tuổi này mà, ờ em biết là vẫn có một ít nhu cầu đó.”

Trương Hoàn nghe không hiểu, “Em không biết.”

Thẩm Trường Ninh mím môi, duỗi cổ hay rụt cổ đều bị chém một đao, thôi thì nói thẳng, “Thì là thỉnh thoảng lại có nhu cầu sinh lý ấy, tùy tiện tìm một người lạ thì không tốt, có lần làm chung hạng mục nên bọn anh quen biết nhau, đúng lúc cô ấy tôn thờ chủ nghĩa độc thân, cũng có nhu cầu về phương diện này, cho nên…”

Trương Hoàn cuối cùng cũng hiểu rõ, nói ngắn gọn hai chữ, bạn tình.

Trước đây anh suy đoán hàng trăm khả năng nhưng chưa từng nghĩ đến hướng này, anh muốn mỉm cười phóng khoáng mà nói quan hệ kia đều là chuyện quá khứ rồi, nhưng khóe miệng kéo mãi mà vẫn thất bại.

Thẩm Trường Ninh đột nhiên ôm chặt lấy người trong ngực, chôn mặt nơi cần cổ Trương Hoàn, “Em yêu, anh sai rồi, em đừng giận được không.”

“Nếu anh biết sau này gặp gỡ em anh nhất định sẽ vì em mà thủ thân như ngọc, sẽ không để ruồi bọ vây quanh.”

Trương Hoàn dở khóc dở cười, khó chịu trong lòng cũng tiêu tan, lấy chuyện quá khứ để trừng phạt hắn với mình là chuyện không đáng, nhưng anh vẫn làm bộ tức giận hỏi: “Vậy tối đó hai người có làm cái gì không?”

Nếu Thẩm Trường Ninh dám trả lời có vậy thì đêm nay anh sẽ danh chính ngôn thuận nhốt hắn ở ngoài, ôm Đại Ninh Ninh ngủ, lâu lắm rồi anh không ngủ cùng Đại Ninh Ninh.

“Làm sao có thể,” nào ngờ vừa mới nói xong Thẩm Trường Ninh đã ngay lập tức phủ nhận, sau đó còn nhỏ giọng bổ sung, “Vừa cởi quần áo, anh thấy nội y không đồng nhất với nhau, lúc ấy anh đi ngủ ngay, nằm cả đêm ngoài sô pha.” nóng xong còn lớn tiếng thêm một câu, “Từ đó về sau thì không hẹn nữa.”

Trương Hoàn cố gắng nhịn cười nhưng không thành công, đây đúng thật mà chuyện Thẩm Trường Ninh có thể làm, đến cả trứng gà trong tủ lạnh hắn còn phải xếp theo màu sắc đậm nhạt nữa mà. Thẩm Trường Ninh thấy Trương Hoàn cười cuối cùng mới thả lỏng một hơi, mặt cọ qua cọ lại trên bả vai anh, “Em yêu, từ nay về sau anh sẽ ngoan ngoãn.”



Cuối cùng Thẩm Trường Ninh vẫn không thể tránh khỏi việc đi công tác, hắn vốn tính toán để phó giám đốc đi thay mình, thế nhưng vợ người ta đang có bầu đứa thứ hai, ốm nghén mạnh, nên hắn chỉ có thể tự mình lên đường, thứ sáu đi thứ hai về.

Ngày đi làm đầu tiên của năm mới, vừa về đến nhà Thẩm Trường Ninh đã đưa cho Trương Hoàn một tờ giấy, ngượng ngùng nói: “Anh còn tưởng khoảng thời gian này có thể chuyển tiền cho em, nhưng mà cuối năm nhà nước vẫn chưa chịu kết toán công trình, cho nên vẫn còn thiếu ít nhiều, có lẽ phải non nửa năm nữa mới trả hết cho em được.”

Trương Hoàn cầm tờ giấy đọc, là giấy vay nợ của Thẩm Trường Ninh, 150 vạn, lãi suất 10%, kỳ hạn thanh toán là nửa năm sau, phía dưới không chỉ có chữ ký rồng bay phượng múa của hắn, giống như sợ không đủ nghiêm túc còn đóng cả con dấu của công ty, Trương Hoàn xem xong cũng không nói gì chỉ tùy tiện nhét vào túi áo ngủ.

Gân xanh trên trái Thẩm Trường Ninh nảy thình thịch, hắn vò vò đầu Trương Hoàn mấy cái, cuối cùng cam chịu móc tờ giấy vay nợ từ trong túi áo anh ra, tỉ mỉ vuốt phẳng sau đó cất vào trong cái rương sắt bảo bối của anh.

Trương Hoàn nhìn hành động của hắn mà cười không ngừng.

Lúc ăn cơm Thẩm Trường Ninh hỏi Trương Hoàn kế tiếp có tính toán gì không, Trương Hoàn thật ra đã sớm lên kế hoạch, nhưng anh không biết Thẩm Trường Ninh có ủng hộ không, bởi vì người bình thường đến tầm tuổi này sẽ không làm như vậy, anh ấp úng hồi lâu nói: “Em tính học nghiên cứu sinh.”

Trương Hoàn đã suy nghĩ rất lâu về chuyện này, gần đây có rất nhiều công ty gọi điện muốn mời anh đến, mặc dù nói chức vụ lúc trước của anh không quá cao, nhưng anh đã làm việc rất nhiều năm trong một trong bốn cơ quan quyền lực bậc nhất thành phố, mạng lưới giao tiếp rất rộng, lại quen thuộc quy tắc làm việc của cơ quan nhà nước, rất nhiều công ty có liên quan đến chính phủ đều muốn mời anh đến. Nhưng Trương Hoàn cảm thấy nếu đã rời đi thì đến một nơi hoàn toàn khác một chút, quyết tâm không dây dưa gì với đơn vị cũ, nếu không mối quan hệ của anh với Thẩm Trường Ninh sẽ biến thành một quả bom nổ chậm.

Lúc điền nguyện vọng đại học anh điền lung tung, chuyên ngành quản trị kinh doanh, sau này làm việc thì lại làm bên các hạng mục đấu thầu, anh muốn quay lại trường chọn một ngành học rõ ràng, nghiên cứu chuyên sâu hơn, anh có kinh nghiệm của nhân viên công vụ, sau này làm việc cũng sẽ không có chút liên quan nào với bên đơn vị, đồng thời cũng tránh thoát sự tò mò của mọi người về công việc cũ.

ý tưởng này rất tốt nhưng anh đã sớm 30 rồi, bây giờ mới bắt đầu thì có hơi lúng túng, cũng có chút xấu hổ. Nhưng Thẩm Trường Ninh nghe xong lại cực kỳ bình tĩnh, “Anh cảm thấy được đấy, em đã quyết định học ngành gì chưa?”

“Bước đầu em tính theo hướng tài chính.”

Thẩm Trường Ninh nghe vậy thì vui vẻ, “Đúng lúc học xong giúp anh quản lý tài vụ, phát triển cửa hàng nhỏ của hai ta” dứt lời lại bổ sung thêm, “Em cũng đừng vội từ chối, anh biết em lo lắng cái gì, cứ từ từ suy nghĩ đã, em xem nếu em không tới thì anh tìm người khác, nhưng nói thật anh không yên tâm với ai khác ngoài em.”

Trương Hoàn nghe thấy ba chữ ‘cửa hàng nhỏ’ kia thì vô cùng xấu hổ, nhưng trong lòng hết sức ngọt ngào, anh suy nghĩ những lời Thẩm Trường Ninh nói, cuối cùng đồng ý, “Được.”

Ăn uống dọn dẹp xong Thẩm Trường Ninh lại bắt đầu thời gian giữ đạo hiếu trong tuần.

Bình thường mỗi tối thứ 4 hắn sẽ gọi video trò chuyện với mẹ một lúc, những khi thế này Trương Hoàn thường sẽ kiếm cớ trốn về phòng mình.

Hôm nay cũng vậy, mẹ Thẩm đang càm ràm dạo này ba hắn càng ngày càng khó hầu hạ, Thẩm Trường Ninh sắp bị hai ông bà ngoài 60 chọc cho cười chết, hai người ngày nào cũng hệt như trẻ con, giận dỗi cái là không nói chuyện với nhau.

Đang nói cười Thẩm Trường Ninh đột nhiên ngỏ ý: “Mẹ, con cho mẹ xem Trương Hoàn nhé.”

Mẹ Thẩm ngập ngừng, “Làm vậy có được không?”

Thẩm Trường Ninh đi về phía phòng ngủ của Trương Hoàn, nói: “Không sao đâu, mẹ cứ xem em ấy như con trai ruột thất lạc nhiều năm là được.”

“Thằng nhóc này, nói cái gì vậy.”

Thẩm Trường Ninh đẩy cửa đi vào, Trương Hoàn đang ngồi bên bàn luyện chữ, Thẩm Trường Ninh không gọi anh, trực tiếp đi tới giơ điện thoại ra, “Mẹ anh muốn nói chuyện với em.”

Cái gì?

Trương Hoàn giật mình, luống cuống chân tay cầm lấy điện thoại, trên màn hình mẹ Thẩm đang cười tủm tỉm, Thẩm Trường Ninh cực kỳ giống mẹ, đặc biệt là đôi mắt với lông mày, quả thật như đúc cùng một khuôn, Trương Hoàn vội vàng chào hỏi, “Ch… chào dì ạ.”

Mẹ Thẩm thoạt nhìn rất thân thiện, dịu dàng hỏi: “Con tên Trương Hoàn đúng không?”

“Dạ, đúng ạ.” Trương Hoàn căng thẳng đến mức tay cũng phát run, không biết phải nói gì, chỉ có thể hỏi gì đáp nấy.

“Dì gọi con là Tiểu Hoàn được chứ?”

Trương hoàn dùng sức gật đầu, sợ bà không nhìn thấy lại vội vàng trả lời: “Được ạ.”

Mẹ Thẩm cuối cùng cũng biết vì sao con trai lại nói chỉ cần hiểu rõ sẽ thấy Trương Hoàn tốt, bà còn chưa tiếp xúc quá sâu chỉ mới nói mấy câu đã có thể nhìn ra đối phương là người hiền lành, “Tiểu Hoàn, con với Đoàn Đoàn ở đó nhớ ăn uống đầy đủ, chăm sóc bản thân thật tốt biết không.”

Thẩm Trường Ninh ngay lập tức xù lông, chen đầu vào màn hình, lớn tiếng nói, “Mẹ, mẹ đừng gọi con bằng cái tên đó được không!”

Trương Hoàn nhịn cười đến mức hông cũng phát đau, Thẩm Trường Ninh nói được mấy câu thì nhanh chóng cúp máy, cúp máy xong nhìn thấy Thẩm Trường Ninh vùi mặt trong cánh tay, bả vai run rẩy từng hồi.

Thẩm trường ninh bất đắc dĩ nói: “Muốn cười thì cứ cười đi, cẩn thận kẻo bị ngạt đấy.”

Trương Hoàn ngẩng đầu, khuôn mặt vì nhịn cười mà đỏ bừng, nước mắt sinh lý cũng chảy ra, còn không quên hỏi: “Tại sao nhũ danh của anh lại là Đoàn Đoàn?”

“Bời vì lúc anh sinh ra rất béo, tám cân tám, bà nói anh hệt như cục bột.”

Trương Hoàn thử tưởng tượng dáng vẻ khi còn nhỏ của Thẩm Trường Ninh, hỏi đầy mong đợi, “Anh cho em xem ảnh chụp hồi nhỏ của anh được không,” nói xong còn bổ sung thêm một câu, “Em cực kỳ muốn xem.”

Thẩm Trường Ninh lườm anh một cái, “Không cho.”

Trương hoàn ngẩng đầu, vẻ mặt đáng thương vô cùng nhìn Thẩm Trường Ninh, nhỏ giọng nói: “Xin anh đó”.

Thẩm Trường Ninh cực kỳ không chịu được dáng vẻ này của Trương Hoàn, mỉm cười bất lực, “Sợ em rồi đó, lần sau dẫn em về nhà xem.”

Anh nghe thấy vậy thì vui vẻ gật đầu.