Hiến Dung đã gặp một loạt hoàng thân quốc thích trong hậu cung khổng lồ này và đã cố gắng hết sức để thích nghi với vai trò mới.
Xế chiều hôm đó, hai người kia cũng gặp nhau như đã hẹn.
Cảnh chiều xẩm tối đìu hiu, gió bắc như đao. Ở ngoại ô Lạc Dương trên núi Úc Sơn, trong rừng trúc bên ngoài am Quảng Hóa, bên cạnh phần mộ vốn lẻ loi lại có thêm một ngôi mộ mới. Không có bia mộ, không dễ gì thấy, người không biết rất dễ bỏ qua.
Đứng trước ngôi mộ mới, Dương Huyền Chi khoác trên mình bộ đồ tang với vẻ mặt bi thương và đôi mắt ngấn lệ. A Diệu mặc thường phục đứng sau lưng ông, lặng lẽ trao cho ông phong thư. Chỉ có thi thể của mẫu thân chàng là được chôn cất ở đây, còn đầu của bà vẫn nằm trong tay của Lưu Uyên, chiếc hộp gỗ lim tơ vàng kia không biết ở chốn nào. Chàng đã từng ẩn ý đề cập chiếc hộp ấy với Lưu Uyên, nhưng thứ chàng nhận được là thái độ chẳng ừ hử gì, cùng ánh mắt phức tạp, thờ ơ và âm trầm của ông ta.
Cả người Dương Huyền Chi run lên, ông đọc bức thư rất chậm, như thể muốn tìm lại bóng dáng nhỏ bé mảnh khảnh và xinh đẹp ấy giữa những hàng chữ kia. Mấy lần ông nghẹn ngào khó nhịn nổi, vội quay lưng lén lau đi nước mắt. A Diệu nhìn Dương Huyền Chi, bỗng một suy nghĩ nảy sinh trong lòng chàng: Ông yêu bà ấy ư? Hai người họ đã sống nương tựa vào nhau suốt mười bảy năm như thế, những bí mật trong lòng chỉ có thể nói cho nhau nghe, điều này đã vượt qua cảm xúc của những cặp phu thê bình thường rồi.
A Diệu nhìn về hướng phần mộ khác, nơi đó là nơi chôn cất Dương phu nhân đích thực, chính là mẫu thân ruột thịt của Hiến Dung. Nơi chôn cất này được Thẩm Cẩm Tú giao phó trước khi bà lâm chung, bà muốn được chôn bên cạnh Dương phu nhân, để hàng năm Dương Huyền Chi và Hiến Dung không phải đi hai nơi cúng bái. Bà ấy cẩn thận như vậy, phải chăng tình cảm bà dành cho ông cũng không thể như với người ngoài?
Dương Huyền Chi cuối cùng cũng đọc xong thư, ông quay đầu lấy ống tay áo lau khóe mắt, cẩn thận gấp thư lại, bỏ vào trong túi tay áo, động tác chậm rãi như một ông già. Ông nhìn về phía A Diệu, lại khôi phục dáng vẻ cay nghiệt như thường lệ: "Ta có thể hợp tác với ngươi, nhưng chỉ trong lúc Hiến Dung nguy nan mà thôi."
A Diệu kính đáp lễ: "Vậy là đủ rồi, đa tạ Dương thị lang."
"Ngươi hãy nhớ rằng, ngươi cứu con gái ta chỉ để chuộc lỗi, nên đừng nghĩ về những gì ngươi không nhận được." Ánh mắt ông sắc bén, lời nói không chút tình: "Bất luận là nguyên nhân gì, Hiến Dung cũng đã xuất giá, đây là sự thật không thể thay đổi. Cả đời này của con ta đã được sử sách ghi danh với thân phận là hoàng hậu, mà đã là hoàng hậu thì tuyệt đối không có khả năng tái giá."
Những lời này giống như một con dao sắc bén đâm thẳng vào lồng ngực A Diệu khiến trái tim chàng đau nhói, chàng cố gắng giãy dụa nói: "Nếu đã sinh ra trong thời buổi loạn lạc, lại mang thân phận như cá nằm trên thớt, thì nàng ấy biết làm gì đây?"
"Không ai có thể đoán trước được mai sau. Nhưng có một điều ta có thể chắc chắn rằng, bất luận xảy ra chuyện gì, Hiến Dung cũng sẽ không nương thân cùng ngươi, ngươi nên chặt đứt đoạn tình cảm này của mình đi."
A Diệu còn muốn giãy giụa lần cuối: "Nhưng mẫu thân --"
Ông ngắt lời A Diệu một cách lạnh lùng: "Ta hợp tác với ngươi cũng chỉ vì mẫu thân ngươi. Nhưng đừng quên, ngươi không chỉ là con trai của bà ấy, mà trên người ngươi còn có dòng máu của người Hung Nô!"
A Diệu mở miệng rồi ngậm lại trong thất vọng. Chàng không thể thay đổi thân phận này. Hơn nữa, cha chàng và cha Hiến Dung chính là kẻ thù truyền kiếp.
Sắc trời trở nên u ám hơn, gió bắc thổi tung vạt áo, hơi lạnh xâm nhập vào cơ thể, khiến cho khí huyết toàn thân như đông lại. Chàng cố hít vài hơi thật sâu để bản thân tập trung vào thời khắc hiện tại, chàng cúi thấp đầu hành lễ: "Vãn bối chỉ muốn cứu Hiến Dung ra, không dám nghĩ gì khác."
Ánh mắt cay nghiệt của Dương Huyền Chi sáng lên: "Ngươi có kế hoạch?"
"Thành Đô Vương Tư Mã Dĩnh là người trấn giữ Nghiệp Thành, nắm trong tay một đội quân hùng hậu và là người có thế lực nhất trong số các đệ đệ của hoàng đế. Mặc dù hắn đã nương nhờ nơi Tư Mã Luân, nhưng với bản lĩnh của mình, hắn sẽ không bao giờ chịu thua kém người khác. Vãn bối muốn xúi giục hắn, thị lang cảm thấy thế nào?"
Dương Huyền Chi cau mày nói: "Ngươi không cần xúi giục hắn phản loạn, hắn nhất định sẽ phản lại Tư Mã Luân thôi. Nhưng đợi hắn giết Tư Mã Luân rồi, sau đó thì sao? Hoàng thượng là một con rối dễ dàng bị sắp đặt, ngươi cho rằng hắn sẽ yên tâm làm một thân vương ư?"
A Diệu đột nhiên bừng tỉnh, không khỏi do dự: "Nếu Tư Mã Dĩnh có cơ hội, e rằng so với Tư Mã Luân còn khó đối phó hơn."
Dương Huyền Chi gật đầu, thầm nghĩ: Đứa nhỏ này thông minh, mới nói một chút có thể hiểu rồi. Đáng tiếc, nó là con của ông ta......
A Diệu không khỏi lo lắng: "Nhưng hiện giờ sức lực của vãn bối ít ỏi, nếu chỉ dựa vào thị lang cũng khó địch nổi Tư Mã Luân. Chẳng lẽ chúng ta cứ mặc kệ ông ta sao?"
Dương Huyền Chi vẫn bình tĩnh, ngước nhìn phía chân trời ảm đạm: "Đừng lo, ta chọn được người tốt hơn rồi.". Ngôn Tình Tổng Tài
Gió bắc thổi mạnh hơn, vạt áo của hai người tung lên, hai người cùng nhau nhìn về phía xa xa hoàng thành trong ánh hoàng hôn đang tàn dần. Lăng Vân Đài nằm ở nơi cao nhất được trang trí bằng đá vân mẫu, tỏa sáng trong ánh hoàng hôn. Đáng tiếc ánh sáng đỏ rực ấy thoáng qua rồi biến mất, mảng lớn cao ốc cùng tường cung bị bao phủ ở tầng tầng bóng tối càng lúc càng nhiều và hai ngôi mộ cũng dần hòa nhập vào đêm tối khôn cùng.
*****
Từ sau khi Hiến Dung nhập cung, mỗi một ngày đối với A Diệu mà nói đều như sống bằng một năm. Cũng may không quá mười ngày, Cổ Li liền mang đến tin tức đáng tin cậy đầu tiên nàng ta có được từ trong cung.
Đêm đông dài đằng đẵng, trong phòng bố trí rất hoàn mỹ cùng với lò than đương đốt khiến gian phòng trở nên ấm áp hẳn. Màn mỏng buông rủ, trên đèn đồng cắm nến đỏ, chiếu sáng hai thân ảnh lờ mờ phía sau màn che. Người nam cao lớn, người nữ thì vóc dáng mê hoặc, hai người ngồi rất gần nhau, đang khẽ thì thầm nói nhỏ.
"Nàng ấy chọn mười cung nữ trẻ tuổi có gia thế trong sạch thăng lên làm lương nhân, hứa hẹn rằng, chỉ cần trong số họ ai sinh hạ hoàng tử liền tấn phong Tiệp dư. Ai sinh hạ hoàng trưởng tử trước, sẽ do hoàng hậu đích thân giáo dưỡng."
Cổ Li nháy mắt với A Diệu, cười khúc khích: "Hiện tại Tư Mã Trung hàng đêm đều làm tân lang, hậu cung thật náo nhiệt, rõ là vui vẻ hòa thuận đấy!"
A Diệu phớt lờ ánh mắt trêu ghẹo của Cổ Li, chàng đắm chìm trong suy nghĩ của mình và mỉm cười yên lòng: "Tính cách của Hiến Dung vẫn như vậy. Bất kể nàng ấy ở đâu, vẫn luôn tập trung tinh thần tiến về phía trước."
"Mục đích của Hiến Dung ai cũng có thể đoán được: Nàng ấy muốn mau chóng tìm người thừa kế ngai vàng, như vậy Tư Mã Luân sẽ không vô cớ xuất binh soán vị." Cổ Li cười nhạt một tiếng, ung dung nói, "Nhưng nàng ấy nghĩ quá đơn giản rồi, làm sao Tư Mã Luân có thể khoanh tay đứng nhìn chờ hậu phi nào mang thai? Dương Hiến Dung quá mức công khai, nhất định sẽ khiến cho Tư Mã Luân phản kích."
"Ý của cô là, nàng ấy làm như vậy, trái lại sẽ ép Tư Mã Luân đẩy nhanh kế hoạch?"
"Điều đó là đương nhiên. Huynh nên biết, hôm nay Tư Mã Luân đã nhân danh hoàng thượng ban chiếu chỉ, yêu cầu các vị phiên vương đi đến những lãnh thổ đã định sẵn để trông coi và cai trị, hạn là ba ngày nữa phải khởi hành. Nếu không đi, sẽ bị cắt đất, thậm chí cả lễ vật cũng bị cắt giảm."
Tư Mã Viêm đại phong cho các phiên vương cùng họ, đều là cho đất phong thật. Nhưng đa phần các phiên vương lại không nhận đất đai, mà ở lại thành Lạc Dương. Thứ nhất Lạc Dương giàu có và phồn thịnh, các chư vương làm không biết mệt. Thứ hai, vì gần trung tâm quyền lực nên triều đình có biến động nhỏ gì đều có thể biết ngay. Bọn họ chỉ cần cử người chăm lo xử lí và thu tô, thu thuế đúng hạn. Những năm gần đây, các Vương gia đời trước lại sinh ra một đám nhi tử, mỗi người đều hướng về triều đình xin phong thưởng, khu vực kinh thành sắp không đủ cho những Vương gia này ở lại nữa.
"Việc Tư Mã Luân đuổi những Vương gia này đi chính là dấu hiệu ông ta muốn động thủ, để tránh những người này ở lại kinh đô gây cản trở." Cổ Li liếc mắt nhìn A Diệu, "Điều này có nghĩa là huynh cũng sẽ sớm rời khỏi Lạc Dương thôi."
A Diệu đột nhiên nhìn về phía Cổ Li.
Cổ Li chớp mắt nhìn, con ngươi màu xanh ngọc bích lộ ra tia ranh mãnh: "Huynh đừng quên thỏa thuận giữa Đại Thiền Vu và Tư Mã Luân, ông ta vì Tư Mã Luân nên mới ở lại kiềm hãm Tư Mã Dĩnh. Hiện tại, Tư Mã Dĩnh là người đầu tiên bị Tư Mã Luân chỉ đích danh phải đi. Nếu Tư Mã Dĩnh trở về lại Nghiệp Thành, thì Đại Thiền Vu cũng cần phải trở về Tả Quốc Thành."
A Diệu trầm mặc chốc lát, trong mắt hiện lên vẻ suy tư, chàng nhướng mày nhìn chằm chằm Cổ Li: "Thế còn cô?"
Đại Thiền Vu ra lệnh cho ta lưu lại phủ Triệu Vương, ông ta cần có người ở lại Lạc Dương để truyền tin tức." Cổ Li liếc mắt nhìn A Diệu, cười quyến rũ nói, "Yên tâm đi, ta cũng sẽ đem tin tức huynh quan tâm nhất chuyển đến cho huynh."
A Diệu không lên tiếng nữa mà đứng lên. Cổ Li biết, chàng đây là ám chỉ tới lúc cô nên đi, Cổ Li đứng dậy duỗi lưng một cái, thanh âm lười biếng như mèo Ba Tư: "Sao huynh bình tĩnh như thế? Lẽ nào huynh bằng lòng đi theo Đại Thiền Vu trở về ư?"
Khóe miệng A Diệu nhếch lên, cười như không cười: "Yên tâm, ta sẽ trở lại nhanh thôi."
Cổ Li đi tới cửa ra vào, tay vịn khung cửa, quay đầu lại nhìn A Diệu, ánh mắt nàng ta sáng ngời bắn ra tứ phía như câu dẫn hồn phách người khác: "Cứ đến nửa đêm, ta thường xuyên tới chỗ của huynh, tất cả mọi người đều cho rằng ta và huynh có mối quan hệ này, sao huynh còn không chịu để cho ta ngủ lại chứ?"
A Diệu quay mặt sang bên: "Cô hẳn là biết tâm ý của ta."
Cổ Li vỗ vai chàng, cười nhẹ rồi bước ra khỏi cửa.
*****