Năm Tháng Huy Hoàng

Chương 54: Giăng lưới thâu tóm (1)




Bầu trời như được gột rửa, trong xanh đến mức không một gợn mây. Dưới ánh nắng vàng, am Quảng Hoá ẩn hiện tĩnh lặng giữa những tán cây xanh um tươi tốt. Hiến Dung bước xuống xe ngựa và định đi về phía ni viện thì có bóng người xuất hiện từ hành lang bên cạnh. Y phục của người đó màu trắng ngọc, mái tóc đen dài được búi cao một nửa, dùng Dương Chi Ngọc để vấn lại, nửa còn lại thì thả dài phía sau, với dung mạo ôn nhu và nụ cười ấm áp như thế kia, đích thực là vị công tử cao quý nho nhã.

Khi Hiến Dung nhìn thấy hắn, trong lòng nàng không khỏi thầm than, nhưng ngoài mặt vẫn phải giả vờ ngạc nhiên và tiến lên trước thi lễ: "Sao Lang Nha Vương lại đến đây?"

"Không giấu gì nàng, Tiểu Vương đã cố ý làm vậy." Tư Mã Duệ đáp lễ một cách khá lúng túng, "Dương tiểu thư, chúng ta nói chuyện một chút được không? Ta sẽ không làm chậm trễ giờ giấc của nàng quá lâu đâu."

Hiến Dung nhìn sang Xuân Nhi, Xuân Nhi chỉ biết cúi đầu và vặn góc áo của mình. Nàng làm sao không biết, muội ấy là người đã để lộ hành tung của nàng. Mỗi lần trò chuyện riêng, Xuân Nhi đều rất can đảm khuyên giải nàng nhiều lần rằng Tư Mã Duệ đáng tin cậy hơn Tư Mã Minh, nhưng không biết vì sao Hiến Dung vẫn không thể nghe vào. Nàng lờ mờ có thể đoán được mục đích Tư Mã Duệ đến đây gặp nàng, Hiến Dung cũng muốn nói rõ mọi lời với Tư Mã Duệ nên đã đưa hắn đến rừng trúc bên cạnh am ni viện.

Mới mười ngày trước, Tư Mã Minh, lúc đó vẫn gọi là Liễu Quang Minh, chàng đã mạnh dạn bày tỏ lời yêu với nàng trong rừng trúc này, khiến tâm tư nàng vừa rối bời vì chàng, vừa phải cảm nhận ruột gan đứt từng đoạn. Tuy nhiên, chỉ trong vòng nửa tháng, đủ thứ thăng trầm và vướng mắc không rõ xảy ra, quả thật cứ như tuồng kịch cẩu huyết vậy. Thân thể nàng đang đứng trong đình nghỉ mát nhưng trái tim nàng lại ngàn lần siết chặt. Liễu Quang Minh, Tư Mã Minh, vô số gương mặt xoay vòng trước mắt nàng, song sau cùng nàng vẫn phải buộc mình tập trung vào Tư Mã Duệ đang đứng cạnh nàng.

Từng cơn gió nhẹ thổi qua, lá trúc vang lên tiếng xào xạc, Tư Mã Duệ lúc này đang đứng ngược sáng, ánh sáng gấp khúc phác họa lại thành những tia sáng mờ ảo. Hắn ngắt một cành trúc, khẽ thở dài: "Trên núi có cây, cây có cành. Lòng ta có người, người có hay?"

Chất giọng ấm nhuận của hắn ngâm câu thơ tình thật bi ai, sức sát thương lại vô cùng lớn. Hiến Dung không biết phải đáp lời thế nào, chỉ biết ngập ngừng gọi: "Lang Nha Vương......"

Tư Mã Duệ chăm chú nhìn gương mặt nàng, ánh mắt rực cháy: "Trong cuộc đời này, ta không có tham vọng hay hoài bão gì, ta chỉ muốn cưới người ta yêu rồi dành cả phần đời còn lại cho nàng ấy và nhi tử của ta. Mùa xuân, ta sẽ cùng nàng ấy đun trà đun thuốc, mùa hè sẽ chèo thuyền hái sen, mùa thu sẽ lên núi ngâm thơ và mùa đông sẽ đạp tuyết tìm mai."

Nói xong, hắn lùi lại vài bước, nâng tay lên ngang lông mày, chậm rãi khom người cúi đầu khoảng bốn mươi lăm độ và di chuyển cánh tay từ lông mày xuống đến ngực.

Hiến Dung không khỏi kinh ngạc. Nghi thức trịnh trọng như vậy, mấy ngày trước nàng cũng cùng với nam nhân khác bày tỏ.

Đôi mắt hắn dán chặt vào Hiến Dung một lúc, vì sợ bỏ lỡ bất kỳ biểu hiện nào của nàng: "Hiến Dung, ta biết cho đến bây giờ, nàng vẫn chưa nảy sinh tình cảm với ta, nhưng ta sẽ cố gắng hết sức. Ta đã thuyết phục mẫu thân rằng, kiếp này ta sẽ không bao giờ chấp nhận để nàng làm thê thiếp. Hãy tin tưởng tấm chân tình của ta, có được không?"

Những lời yêu thương ấm áp như vậy lại được thốt ra từ miệng của một nam nhân đẹp nhất Lạc Dương, có thể khiến trái tim của biết bao thiếu nữ đang hoài xuân phải phát cuồng. Thế mà, trong lòng Hiến Dung lại vô cùng lạnh lẽo, nàng cho rằng mình cũng đã từng tràn đầy nhiệt huyết mà nói điều tương tự với một nam nhân khác như vậy, nhưng kết quả thì thế nào? Người ấy đã dùng cách tát thẳng vào mặt nàng, khiến nàng nhận ra sự lố bịch và mơ tưởng của mình.

Nàng nhìn Tư Mã Duệ, có tia nắng xuyên qua tán lá trúc tạo thành quầng sáng dịu nhẹ rọi xuống gương mặt nhẵn mịn sáng bóng của hắn. Một nam nhân xinh đẹp như vậy, vì sao nàng không cảm thấy tim mình đập loạn nhịp?



Vì cái gì mà nàng vẫn luôn chán ghét khuôn mặt nữ tính đó, tính tình thì không lạnh không nóng cùng thân hình gầy nhom kia của hắn? Tuy nhiên, những điều này không quan trọng, thực sự không quan trọng. Có bao nhiêu thiếu nữ trong thiên hạ này có thể thành thân với người mình thích? Chưa kể nói đến xuất thân và địa vị. Tư Mã Duệ đích thực là sự lựa chọn tốt nhất của nàng, nàng không phải làm trái lời người cha già của mình và nàng cũng không cần phải tranh đoạt tình nhân với một loạt các tiểu thiếp. Có một sự thúc giục mãnh liệt trong tâm trí Hiến Dung, chỉ cần nàng gật đầu, cho dù có chút hối tiếc nào trong đời thì sau cùng nàng vẫn có thể sống một cuộc sống êm đềm yên ổn.

"Lang Nha Vương......"

Gương mặt Tư Mã Duệ tràn đầy sự chờ mong, song trên môi nàng lại ngập ngừng từng lời rất lâu, cuối cùng không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà nàng lại nói ra: "Ta xin lỗi......"

Tư Mã Duệ lúc rời đi như người mất hồn, ngay cả dáng đi cũng mất đi phong thái như trước. Nàng muốn an ủi hắn vài câu, nhưng nàng cũng biết rằng bất cứ điều gì nàng nói ra bây giờ sẽ không như những gì hắn muốn. Nhìn theo bóng lưng hồn bay phách lạc của hắn, Hiến Dung thở dài một hơi.

*****

*Chú thích:

- Dương Chi Ngọc hay còn gọi là Dương Chi Bạch Ngọc hoặc Bạch Ngọc: là thượng phẩm trong các loại ngọc, vô cùng quý giá, nổi tiếng bởi màu trắng tinh khiết, không lẫn bất cứ màu sắc nào khác. Từ thuở xa xưa, vua chúa đã thường mang Dương Chi Ngọc bên cạnh như là một vật dụng bất ly thân. Giúp cho người sử dụng cải thiện chức năng của hệ tuần hoàn, hệ tiêu hóa. Vì nhiệt độ của ngọc mát lạnh mà chúng có tác dụng giảm nhiệt độ cơ thể, nhất là khi đang bị sốt hoặc nhiệt độ phòng quá cao.

chapter content



chapter content



chapter content



chapter content



*****