A Diệu mười lăm tuổi vẫn cố chấp cầm đuốc đi sâu vào rừng tìm kiếm, vết thương thỉnh thoảng vẫn còn rất đau, cứ đi được một đoạn cậu buộc phải dừng lại nghỉ ngơi. Khu rừng này cực kỳ im ắng, thỉnh thoảng có vài tiếng chim cú kỳ dị vang lên rất đáng sợ.
Có bóng người chạy vụt qua phía trước, A Diệu vội hét lên: “Đứng lại!”
Bóng người đó vẫn không dừng lại, A Diệu cầm đuốc đuổi theo. Cậu kiệt sức, vừa chạy được vài bước thì ngừng chân thở hổn hển nói lớn: “Nơi đây ban đêm sẽ có dã thú xuất hiện, còn có rắn độc và nhện nữa,… nếu cô nương muốn bọn ta nhận xác cô nương vào sáng mai......”
Tiếng thét non nớt vang lên, bóng người đã đứng yên. A Diệu chậm rãi đi tới và dùng bó đuốc rọi sáng phía trước, cậu trông thấy toàn thân tiểu cô nương đang run cầm cập.
Trông thấy cô nương ấy vẫn đứng vững, A Diệu thở phào nhẹ nhõm, cậu định tiến về phía đó thì tiểu cô nương vội la lên: “Đừng sang đây!”
A Diệu nhẹ nhàng nói: “Cô nương, ta và huynh đệ của ta không muốn làm cô phải khó xử. Khi bọn ta thoát khỏi tình cảnh khốn đốn này, bọn ta nhất định sẽ thả cô ra. Cô nương ở trong rừng một mình vào ban đêm sẽ không an toàn đâu, hãy trở về với ta, được không?”
A Diệu càng tiến gần, tiểu cô nương càng lùi lại, vẻ mặt càng ngày càng quái lạ. A Diệu cảm thấy khó hiểu, bộ quần áo trên người cô nương ấy vẫn kín đáo không gây thất thố gì, cũng đâu phải là trần truồng, tại sao lại sợ như vậy? Tiểu cô nương xoay người muốn bỏ chạy, ánh lửa chiếu vào chiếc quần trắng, cậu trông thấy trên mông cô nương ấy có dính vết máu.
A Diệu bị một phen kinh sợ: “Cô nương làm sao thế? Bị thương chỗ nào rồi?”
Tiểu cô nương chạy càng nhanh hơn. Cánh rừng tối đen như hũ nút, vì quá hoảng loạn và không nhìn rõ đường mà vội chạy bừa, kết quả tiểu cô nương đâm sầm vào một thân cây. Một tiếng “tung” vang lên, ngay cả A Diệu cũng thấy đau thay. Tiểu cô nương ngồi xổm luôn trên đất, vừa ôm trán kêu lên “Ah ui!”, vừa ôm đầu gối òa khóc nức nở.
A Diệu biết rằng cô nương ấy đã vờ tỏ ra cứng rắn kể từ khi bị bắt cóc cho đến giờ, thực sự trong lòng cô nương ấy rất sợ hãi. Thử đặt mình vào hoàn cảnh như vậy, nếu là cậu, chưa chắc gì cậu đã mạnh mẽ như tiểu cô nương. Mặc dù tiểu cô nương ở trước mắt cậu cao hơn Linh Nhi, nhưng e là cô nương ấy vẫn còn nhỏ tuổi. A Diệu chạy đến gần, không hiểu sao trong lòng cậu lại có chút xót xa. Mỗi lần Linh Nhi khóc, cậu đều bất lực. Bây giờ tiểu cô nương cũng đang khóc, cậu càng không biết phải nói gì, chỉ biết vụng về an ủi: “Đừng khóc, đừng khóc mà!”
Tiểu cô nương thấy cậu chạy đến, càng hét to hơn nữa: “Đã bảo là không được qua đây!”
A Diệu vội đứng yên không dám tiến thêm: “Nhưng mà cô nương đang bị thương. Để ta xem vết thương ở đâu.”
Tiểu cô nương càng khóc to hơn: “Không phải ngươi nói sẽ buông tha cho ta sao? Hãy để ta đi ngay bây giờ đi, dù sao ta cũng đã cứu ngươi rồi. Ngươi thả ta đi có được không?”
A Diệu bất lực không biết phải làm sao, cậu đi tới trước mặt tiểu cô nương, cẩn thận ngồi xổm xuống: “Cho dù bây giờ ta thả cô nương đi, trong khu rừng rộng lớn tối đen như vậy, cô nương cũng không thể tìm được đường ra. Sáng sớm mai được không, lúc trời vừa hửng sáng ta sẽ để cô đi.”
Tiểu cô nương phớt lờ cậu và càng khóc dữ dội hơn. A Diệu thực sự không biết phải làm thế nào, cậu chỉ dọa cô nương ấy một tý thôi, cơn đau trên trán lúc này đáng lẽ đã thuyên giảm rồi, tại sao cô nương ấy vẫn khóc chứ? Cậu vừa lúng túng vừa lo lắng cho vết thương của tiểu cô nương: “Để ta xem tình trạng vết thương của cô nương trước đã, vết thương ở chỗ nào thế?”
Tiểu cô nương nhìn A Diệu với đôi mắt đỏ hoe. Dưới ánh lửa, khuôn mặt lấm lem của cậu tràn đầy sự lo lắng, cùng với đôi mắt sáng ngời nhìn cô đầy quan tâm. Tiểu cô nương vô cùng quẫn bách, chỉ biết cúi đầu thầm thì: “Ta……ta không có bị thương……”
A Diệu không hiểu: “Thế tại sao lại có máu? Lẽ nào, lúc trị thương cô nương ngồi xổm trên vết thương của ta? Nhưng làm sao có thể dính trên quần cô nương được nhỉ?” Vì cậu nhớ rằng, lúc tiểu cô nương rút mũi tên ra giúp cậu, rõ ràng trên người cô nương ấy vẫn còn có lớp y phục bên ngoài chưa cởi mà.
Tiểu cô nương đã dừng khóc, chỉ còn vài tiếng thút thít, đầu cúi thấp hơn: “Ngươi…..ngươi đừng hỏi nữa……”
A Diệu vẫn mang vẻ mặt khó hiểu, cứ ngây ngốc nhìn tiểu cô nương. Trông thấy A Diệu cứ nhìn mình như thế, tiểu cô nương càng xấu hổ khó mà mở miệng, lại không có ai có thể giúp đỡ được chuyện này, đành phải dùng tay niết nhẹ cổ họng để khi nói ra tiếng sẽ nhỏ bớt đi: “Ta……ta……cái đó……” Tiểu cô nương nghiến chặt răng, mắt nhắm chặt, nói với vẻ mặt như sắp chết đến nơi: “Quý thủy đến rồi……”
“Quỷ cái gì...” lúc đầu A Diệu vẫn không hiểu ra làm sao, phải qua một lúc lâu cậu mới có phản ứng, thế là lập tức đỏ mặt, vội vàng quay người đi. May mắn thay, cậu có một muội muội nên cũng biết đôi chút chuyện nữ nhi. Bằng không, nếu là kiểu người thô bạo như A Lạc, e rằng còn không biết cái gì gọi là “Quý thủy”.
A Diệu quay lưng về phía tiểu cô nương, cậu đã phần nào hiểu ra tại sao vừa mới nãy cô nương ấy lại khóc rồi. Cậu ậm ừ, hắng giọng nhẹ nhàng hỏi: “Cô nương…... cô trốn đi là vì...... chuyện này sao?”
Tiểu cô nương vẫn cúi đầu, một hồi lâu mới thốt lên một tiếng “Ừm!” A Diệu luống cuống đến mức không biết để tay chân vào đâu, cậu đột ngột đứng dậy định rời khỏi. Tiểu cô nương vội vàng gọi lại: “Ngươi đi đâu đấy?”
A Diệu ngoảnh đầu, nhưng cố gắng không ngoảnh lại quá mức, cậu ngập ngừng nói: “Ta, ta, không phải cô nương kêu ta đừng lại gần ư?”
Tiểu cô nương thở gấp: “Ngươi đi rồi, lỡ như có dã thú tới đây thì phải làm sao?”
A Diệu không nói nên lời. Tâm tư nữ nhi như tiết trời âm u tháng năm, nói thay đổi là thay đổi ngay. Cậu đi cũng không được, ở lại cũng không xong, chỉ có thể nói: “Vậy, vậy ta ở ngay gần đây thôi.”
Tiểu cô nương vẫn không buông tha cho cậu, cắn môi nhìn cậu cầu cứu: “Ngươi…... ngươi có thể giúp ta được không?”
A Diệu quay hẳn đầu lại, trợn to hai mắt, lưỡi như muốn líu lại, ngữ khí không liền mạch: “Ta……ta làm sao……làm sao giúp được đây?”
Tiểu cô nương sững sờ một lúc, sau đó sắc mặt liền sa sầm, lại bắt đầu nức nở: “Ta cũng không biết…...Ta là lần đầu tiên…... Ở cái nơi hoang vu này, ta nên làm thế nào bây giờ?” Tiểu cô nương càng khóc thương tâm hơn, giãy đạp chân trên đất kêu khóc: “Ta cần mẫu thân ta......”
Lúc đầu A Diệu không hiểu được, tâm trạng cô nương ấy đã đỡ hơn rồi thế mà lại khóc to lên, nước mắt chảy ra như thác đổ, càng nói nước mắt lại càng chảy. Về sau, cậu dần dần hiểu được, hóa ra tiểu cô nương……chuyện đó……là lần đầu tiên……thảo nào cô nương ấy lại sợ hãi như thế.
Mặt A Diệu càng đỏ hơn, nghĩ đến tình cảnh bây giờ, cậu cũng cảm thấy đau đầu. Bình thường tiểu cô nương ở nhà chắc chắn sẽ có một loạt a hoàn và bảo mẫu chăm sóc, khi gặp sự việc thế này cô nương ấy cũng không cần lo lắng, bởi vì sẽ có người làm cho một cách đàng hoàng. Nhưng bây giờ bên cạnh tiểu cô nương chẳng có gì ngoài một thiếu niên non trẻ ngốc nghếch, chẳng trách cô nương ấy tuyệt vọng bật khóc.
A Diệu nói năng lộn xộn, cố gắng dỗ dành an ủi: “Việc ấy, đừng khóc nữa mà, ta, việc ấy……” Cậu nhìn tiểu cô nương vẫn còn đang khóc lóc thảm thương kia, cậu cắn răng nói: “Ta sẽ giúp cô nương.”
Tiếng khóc đột ngột dừng lại, tiểu cô nương há hốc miệng nhìn A Diệu chằm chằm, trên cằm vẫn còn vương giọt nước mắt sắp rơi.
*****
Chú thích:
- Quý thủy: kinh nguyệt hàng tháng của nữ giới.
*****
Truyện chỉ được chính chủ đăng ở hai nơi:
• Wattpad: @NhuocVu1911
• Wordpress.
*Những nơi khác mà đăng truyện này đều là hàng trộm.*