Bên ngoài phòng sám hối, Dương Huyền Chi vội vàng khoác lên mình chiếc áo ngoài rồi ra lệnh cho đội trưởng cảnh vệ Dương Dũng: "Mau đến bao vây phòng sám hối cho ta!"
Dương Dũng lập tức đưa tay ra hiệu và dẫn một toán người phân tán ra bốn phía, trong khi đó đích thân Dương Huyền Chi cũng dẫn theo vài thị vệ tiến thẳng đến phòng sám hối.
Cánh cửa bị đẩy mạnh, Dương Huyền Chi xông vào với vẻ mặt đằng đằng sát khí. Ông nhìn xuống cái hố đen kịt đã được mở ra, còn có những phi đao nằm tứ tung trên mặt đất, ông liền đi đến chiếc giường lớn và nhấc con rối trên giường lên, nhìn vào nơi đặt mũi tên ngầm trên đầu giường, bộ cơ chế cũng đã được bật mở. Ông vén chăn bông trên giường và xem xét khắp nơi một lần nữa, không có mũi tên nào rơi xuống.
Dương Huyền Chi hét lớn: "Thủ phạm bị trúng tên rồi, mau lục soát ngay!"
Thị vệ phát hiện trên mặt đất có vài giọt máu, kéo dài đến cửa sổ: "Hắn đã bỏ trốn qua cửa sổ!"
Dương Huyền Chi ra lệnh: "Nhất định hắn còn ở gần đây, nhanh tản ra tìm kiếm đi!" Các thị vệ nhận lệnh, phân tán và bủa vây khắp nơi để bắt thủ phạm. Dương Huyền Chi nhìn con rối trong tay, khóe miệng nhếch lên tia cười lạnh: "Ngươi không chạy được xa đâu!"
Thấp thoáng dưới bóng tối, một bóng đen đang cố chạy đến lối đi nhỏ vắng vẻ trong sân. Mũi tên vẫn còn găm trên bả vai trái A Diệu và máu cứ thế chảy xuống không ngừng. Chàng đặt một tay lên miệng vết thương do mũi tên gây ra, cố gắng ngăn cho máu ngừng chảy, rồi tiếp tục lê chân tháo chạy. Từ xa có tiếng bước chân phía sau, chàng nghe có người la lên: "Vết máu của hắn vẫn còn chảy ở phía đằng kia!"
Một người khác hét lên đáp lại: "Lão gia đã ra lệnh, chúng ta nhất định phải bắt sống hắn!"
Không được để mình bị bắt! Chàng nghiến răng và bỏ chạy với tất cả sức lực của mình.
Lúc này, bên trong căn phòng của Dương Hiến Dung, nàng vẫn còn chưa đi ngủ và đang dùng một chiếc cối để nghiền nhỏ những vị thuốc.
Gian phòng của Dương Hiến Dung khác với gian phòng của các tiểu thư sĩ tộc. Ở bên trái là một dãy kệ sách dựa vào tường, trên kệ chứa đầy những cuộn giấy xếp chồng lên nhau. Phía bên phải bức tường là một cái tủ, có các ngăn kéo nhỏ chứa đầy thảo dược, ngay cả trên bàn cũng bày đủ mọi dược liệu. Treo trên tường là bức [Tam đô phú] do Hiến Dung tự tay sao chép. Mười năm về trước, đại văn hào Tả Tư đã viết nên tác phẩm [Tam đô phú] này, lúc bấy giờ người người đều tranh nhau chép lại, khiến cho việc cung cấp giấy trong thành Lạc Dương không theo kịp nhu cầu dẫn đến tình trạng giá giấy tăng mạnh, cũng chính từ câu chuyện này đã lưu lại cho con cháu đời sau một tên gọi rất hay "Lạc Dương Chỉ Quý". Dương Hiến Dung rất thích lối diễn đạt văn chương đầy khí thế của Tả Tư, vì lẽ đó nàng đã mất hàng tháng trời để chép lại tác phẩm này một cách chăm chỉ và cẩn thận.
Dương Huyền Chi cũng từng thử khuyên con gái vài câu: Khuê phòng nhà người ta xung quanh toàn là hương phấn son, trang trí bày biện đủ mọi hoa cỏ xinh xắn đẹp đẽ. Còn phòng của con lại chứa đầy mùi thuốc đông y, khó khăn lắm mới thấy con đặt một số chậu cây cỏ, nhưng cuối cùng cũng chỉ là các loại thảo mộc có hình thù kỳ quái, trông con chẳng giống một tiểu thư khuê các gì cả.
Mỗi lần như vậy, Dương Hiến Dung đều giở trò làm nũng, dỗ dành cha nàng để ông được vui và không tiếp tục kể lể tội trạng học y của nàng nữa. Dương Hiến Dung luôn biết ơn khi nàng có được bậc phụ mẫu tốt như vậy, có thể bao dung cho nàng làm những gì nàng thích theo tính cách của mình.
Hiến Dung nghe thấy âm thanh ồn ào ở bên ngoài truyền vào, cảm thấy kỳ lạ nên liền bước ra phía cửa. Nàng vừa định mở cửa thì cửa bị đẩy từ bên ngoài, là Xuân Nhi đang thở hổn hển nói: "Tiểu thư, trong phủ chúng ta có kẻ trộm, bọn họ đang lùng bắt. Lão gia bảo tiểu thư nên ở trong phòng và đừng ra ngoài, một chốc nữa sẽ có lính canh đến bảo vệ Nhật Diệu Các."
Dương Hiến Dung hoảng sợ gật đầu đáp: "Ừ, được."
Nàng chẳng hề biết rằng, vào lúc này tên trộm đang ở rất gần nàng, hắn đang đến gần hiên ngoài sân nhà.
Nhóm vệ binh mang vũ khí đi vào hành lang một cách vội vã, một trong số họ nhìn xuống đất xem xét và nói: "Vết máu xung quanh đây đã dần biến mất. Mọi người rải rác ra tìm đi."
Vệ binh đều tản ra tứ phía, ngay cả lùm cây bụi cỏ cũng không bỏ qua. Sau khi truy tìm theo kiểu giăng lưới bắt vẫn không tìm thấy một bóng người, toán lính canh lại tiếp tục đến nơi khác tìm kiếm.
Lúc này, A Diệu đang trốn trên xà nhà, may mắn thoát khỏi đợt truy quét này. Mũi tên vẫn cắm trên vai, chàng không dám rút ra, chỉ có thể dùng mảnh vải quấn chặt bả vai để máu không chảy ra ngoài. A Diệu từ trên xà nhà nhảy xuống, một động tác dễ dàng như vậy cũng khiến chàng cảm thấy chóng mặt và gần như muốn ngất xỉu. Với đôi môi tím tái, khó khăn lắm chàng mới cố chống nửa thân trên dựa vào trụ cột ở hành lang và dùng bàn tay nhuốm đầy máu lấy ra viên thuốc từ trong tay áo do Cổ Li đưa.
Các triệu chứng cho thấy chàng đã trúng độc. Dược tính của thuốc độc này không mạnh lắm, ít nhất sẽ không giết chết chàng ngay lập tức, có lẽ là do Dương Huyền Chi muốn bắt sống thủ phạm. Bây giờ đây, toàn thân chàng không còn chút sức lực nào, tuyệt đối không có cơ hội thoát khỏi đợt lùng bắt tiếp theo. Chàng không sợ chết, nhưng chàng không muốn chết ngay lúc này. Một tiếng bước chân từ xa tiến về phía chàng. Mắt chàng trở nên nhức nhối, sau đó chàng từ từ đưa viên thuốc vào miệng.
Tiếng bước chân đã ở rất gần, khoảnh khắc tiếp theo chàng có thể cảm thấy bản thân mình sẽ tê liệt và ngã trên mặt đất. Chàng đã từ bỏ việc chạy trốn, dù sao cũng không thể trốn thoát được nữa. Đột nhiên một giọng nói vang lên: "Lão gia ra lệnh, các ngươi mau đi đến Nhật Diệu Các!"
Viên thuốc đã ở gần miệng, A Diệu liền dừng tay lại và nhìn về phía trước. Lầu gác được phác họa trong bóng tối nhìn rất thanh nhã và đẹp đẽ, hóa ra nơi này chính là Nhật Diệu Các.
Trước khi chàng xuất phát, Cổ Li đã chỉ lối đi trên bản đồ: "Từ chỗ này huynh có thể leo tường qua, vì nơi này gần với phòng sám hối nhất."
Đó là lần đầu tiên A Diệu nghe thấy tên gọi này: "Phòng sám hối?"
"Chính là sân nhà của Thẩm Cẩm Tú. Ở đây có nhiều lính canh nhất, cứ nửa canh giờ lại đi tuần tra một lần. Sám hối....." Cổ Li phì cười, "Xem ra bà ta biết rõ bản thân mình đã phạm phải sai lầm gì và đã ăn năn sám hối mỗi ngày."
A Diệu im lặng một lúc, rồi ngập ngừng dò hỏi: "Thế bà ta......đã phạm phải lỗi lầm gì?"
Cổ Li đảo mắt một cái: "Ta làm sao biết được, huynh phải hỏi người đó chứ."
A Diệu không nói thêm nữa, chàng chỉ vào "Nhật Diệu Các" được đánh dấu trên bản đồ: "Đây là nơi nào thế?"
Cổ Li cười thích thú: "Chính là khuê lầu của Dương Hiến Dung. Khuê lầu nhà người ta thì đặt những cái tên liên quan đến hương thơm hay hoa mai hoa mơ gì đó, chỉ mỗi mình vị tiểu thư nhà này là trái ngược hoàn toàn. Nhật Diệu Các - nơi ánh sáng chiếu rọi. Tên của huynh thật sự được gắn vào trong đó nhỉ, huynh nói thử xem đây có phải là sự trùng hợp không?"
Tâm trí của A Diệu bị lay động, có một cảm giác âm ỉ khó tả tận sâu trong tim chàng. Chàng tự hỏi mình: Có thực sự là trùng hợp không?
Chắc chắn là trùng hợp ngẫu nhiên!
Chàng từng nghĩ rằng, dù sao chàng cũng sẽ không bao giờ đến nơi có tên Nhật Diệu Các, nhưng vào đúng lúc này, chàng lại tình cờ đến nơi đây.
Là một sự sắp đặt ư?
Liệu có cơ hội nào để chàng sống sót không?
A Diệu vẫn cầm viên thuốc trên tay, chàng nhìn về phía căn gác đẹp đẽ ấy trong màn đêm với ánh mắt rã rời.
*****
Chú thích:
- Tả Tư: nhà văn thời Tây Tấn, Trung Quốc.
- Lạc Dương Chỉ Quý: ý nói văn chương cao quý khó ai bì kịp; giấy ở Lạc Dương cũng đắt lên (ví với tác phẩm "Tam đô phú" nổi tiếng một thời).
*****
Truyện chỉ được chính chủ đăng ở hai nơi:
• Wattpad: @NhuocVu1911
• Wordpress.
*Những nơi khác mà đăng truyện này đều là hàng trộm.*