Nằm Thắng Giang Sơn

Chương 6: Mệt nhọc gân cốt (1)




Trước khi mặt trời lặn, bọn A Lan đi theo thương đội Bắc Hành thuận lợi rời khỏi Nhạn Nam Quan.

Đến địa giới Bắc triều, Tô Bắc Tương nhẹ nhàng thở ra: "May mà trở lại trước lúc mặt trời lặn."

Thành trước mắt so với Nam Đô còn phồn hoa náo nhiệt hơn, A Lan líu lưỡi: "Đây là Kinh Lang?"

Tô Bắc Tương giơ roi ruổi ngựa, trào phúng: "Chữ to không biết, trước đó lấy đâu ra dũng khí tự mình lên phía Bắc? Nếu như không gặp được Liên Hoa, ta thấy ngươi hiện tại trốn ra được cung Long Tuyền cũng sớm chôn thây ở Nam triều."

Hắn cười nhạo A Lan là cái gối đầu mới không bao lâu đã lại tiếp tục.

A Lan thiếu chút nữa bùng nổ, nhưng ngẫm lại, hắn nói cũng đúng, người như nàng không có kỹ năng bảo vệ bản thân lại còn đập Hoàng đế xém ngoẻo, nếu không có Bộ Liên Hoa cứu giúp, nói không chừng nàng thật sự đã chết từ tám đời rồi.

A Lan không phản bác cũng không nổi giận, chỉ ngẩng đầu âm thầm nhớ kỹ hai chữ Kinh Lang trên cổng thành.

Bộ Liên Hoa nghiêng người dựa ở bên cạnh, bộ dáng bệnh nặng mới khỏi không nửa điểm sức lực, mặc dù nghe được cũng không có sức lực mở miệng nhắc Tô Bắc Tương thu liễm một chút.

Một tay A Lan lặng lẽ túm ống tay áo Bộ Liên Hoa, sợ xe ngựa xóc nảy làm y đang lung lay sắp đổ lại ngã ra đất mất.

Vào Kinh Lang Thành không lâu sau đã tới chỗ ở của Bộ Liên Hoa. Tô Bắc Tương quay đầu lắc lắc bả vai Bộ Liên Hoa, thấy người không phản ứng, hắn nhìn sắc trời, phát hiện những tia sáng cuối cùng cũng đã chìm vào mặt đất, trách không được, lập tức cõng người lên: "Thất thần làm gì, mau xuống đi."

A Lan vội vàng đuổi theo, chỗ Bộ Liên Hoa ở là một tiểu viện tường trắng ngói xám, Tô Bắc Tương cõng người một chân đá văng cửa viện: "Người đâu, mau tới giúp."

Người trong viện thấy nhao nhao tiến lên, mồm năm miệng mười nói: "Tô công tử đã trở lại! Ôi! Thiếu chủ lại tháo lụa trắng?"

"Cũng may có Tô công tử ở..."

"Bọn ta đi chuẩn bị giường cho công tử!"

Tô Bắc Tương cười như không cười: "Không cần vội, đêm nay không cần ta ở."

"Hả? Tô công tử hôm nay có việc? Vậy...Bọn ta đi mời Thất công tử tới."

"Cũng không cần gọi Tiểu Thất" Tô Bắc Tương liếc qua A Lan bên cạnh đang lặng lẽ nhìn đông nhìn tây "Thiếu chủ nhà ngươi lần này thu hoạch không nhỏ, kìa, cái tiểu nha đầu kia kìa, mệnh tốt, cũng có thể. Các ngươi tự xem mà thu xếp đi."

"Vị này là..."

"Thiên mệnh tử khí, được thiếu chủ nhà ngươi khâm điểm" Tô Bắc Tương nói "Từ nay về sau, việc bồi thiếu chủ nhà ngươi ngủ cứ để nàng ta làm."

Nơi ở của Bộ Liên Hoa đơn giản chất phác, phòng có ba mặt tường sách, một chiếc giường, còn có một cái trường kỷ[1] cách giường không xa, đặt gần cửa sổ.

[1]Trường kỷ (hay còn gọi là tràng kỷ) là loại ghế truyền thống của Việt Nam và một số nước trong khu vực Đông Á, làm bằng gỗ, ghế dài 2m, có thể cho nhiều người ngồi.

Ngoài cửa sổ là một cái ao nhỏ hình vuông, không có đường đi.

A Lan ngoan ngoãn ngồi ở trên trường kỷ nhìn mấy tùy tùng bận rộn trải giường chiếu đặt người xuống.

Một người thấy A Lan ngồi, rót trà đưa cho nàng: "Có nước trà, cô nương khát thì cứ dùng" Lại chỉ vào điểm tâm trên bàn "Thức ăn nóng lập tức đưa tới, cô nương đói bụng thì cứ ăn trước một ít, không cần câu lệ."

Tô Bắc Tương nói trước mặt mọi người như thế tuy làm A Lan xấu hổ và giận dữ không thôi, nhưng hiệu quả như dựng sào thấy bóng[2], những người này đối xử với nàng đều rất ôn hòa.

[2] Ý nói làm việc mà có hiệu quả ngay lập tức.

Đương nhiên cũng có thể do chủ tử thế nào thì nô bộc thế đó, A Lan hỏi: "Đây là nhà của công tử các ngươi sao?"

"Nơi này?" Người nọ cười cười, trao đổi ánh mắt với người bên cạnh "Cô nương nói phải thì là phải đi."

Đây cũng tính là trả lời? A Lan thập phần khó hiểu, cái gì kêu nàng nói phải thì là phải? Câu nàng mới hỏi chẳng lẽ có gì đó không thể trả lời sao?

Người nọ thu xếp xong giường bên kia, lại mang đến một cái chăn.

"Hôm nay cô nương hẵng ở chỗ này nghỉ tạm, sau này như thế nào thì chờ thiếu chủ ngày mai tỉnh lại rồi mới an bài."

A Lan gật đầu.

"Cô nương có chuyện gì quan trọng cứ gọi bọn ta một tiếng là được" Trước khi đi, người nọ lại nói "Sau này, thiếu chủ đành nhờ vào cô nương lo lắng."

Không lâu sau, đồ ăn nóng thật sự được bưng lên, toàn là những món ăn hàng ngày, tuy rằng chất béo không nhiều lắm, nhưng đều cực kỳ ngon miệng...

Bộ Liên Hoa hôn mê, có điểm bất tỉnh nhân sự giống như cái lần ở khách điếm, không có tôi tớ chăm sóc, cũng không có lang trung kê thuốc nấu dược.

Y đêm nay không có lộc ăn.

A Lan gió cuốn mây tan chén hết cơm, xoa cái bụng tròn vo nằm trên giường, quay mặt nhìn Bộ Liên Hoa nằm ở trên giường cách đó không xa không có động tĩnh, bắt đầu tự hỏi một chuyện.

"Đêm nay thử xem" Nàng nghĩ.

Cùng ánh trăng chiếu trên chiếc chăn của A Lan, Bộ Liên Hoa bắt đầu sụt sùi khóc.

"Đến rồi! Quỷ khóc đêm!"

A Lan lập tức xốc chăn ngồi dậy, cuối cùng cũng chờ được cơ hội!

Lần trước ở khách điếm Chu Khê cũng như vậy, Bộ Liên Hoa biểu tình thống khổ, y ấn trán, nước mắt dần dần ướt nhẹp lụa trắng che mắt, tiếng nức nở cũng bắt đầu nhiều lên.

A Lan gan lớn, trong lòng có phỏng đoán liền muốn thử xem.

Nàng chậm rãi đi qua, đi hai bước liền dừng lại, quan sát phản ứng Bộ Liên Hoa một chút.

Vừa mới bắt đầu, nàng cách y dù gần hay xa thì phản ứng của y cũng không biến hóa rõ ràng.

Lại thử vài lần, A Lan bỗng dưng mở to mắt, vỗ tay cao hứng nói: "Quả thật là vậy!"

Nàng hiện tại rốt cuộc có thể khẳng định, nàng cách Bộ Liên Hoa càng xa, y phản ứng càng lớn. Nàng tiến đến càng gần, y càng an tĩnh, nếu nàng đặt tay trên người y, y sẽ dần dần bình ổn, an tĩnh đi vào giấc ngủ.

A Lan đứng ở mép giường, chậm rãi giơ tay, đặt lên trên trán y.

Quả nhiên, thở gấp mấy cái, Bộ Liên Hoa liền ngừng khóc, ngủ thiếp đi.

Y từng nói: "Đế Vương Mệnh hữu ích với ta."

A Lan âm thầm nở nụ cười, lời đó hóa ra có ý này!

Khi còn ở Mặc Thành, Tô Bắc Tương biết được Bộ Liên Hoa tháo lụa trắng chạy đi tìm A Lan, lúc ấy cái công tử kia rống lên với Bộ Liên Hoa một câu: "Đừng tưởng rằng hiện tại bên người có nhiều thiên mệnh tử khí ngươi liền không thương tiếc thọ mệnh như vậy! Đợi lát nữa ngươi chịu đủ!"

A Lan liếm môi, đem những việc này nối kết với nhau, đưa ra kết luận.

Bộ Liên Hoa trước mắt không thể rời khỏi nàng.

Ở Nam Đô, nàng từng nghe người ta nói về Liên Hoa công tử. Những người đó nói Liên Hoa công tử là trưởng tử của đệ nhất mưu sĩ Bắc triều - Bộ Thật Đốc cùng thủ lĩnh vu phỉ Hạ tộc ở Vân Châu - Vạn Quy Nhạn. Bởi vì người Hạ tộc là hậu duệ của vu thuật[3] ở Vân Châu Tắc Sơn, trong người Bộ Liên Hoa chảy dòng máu Vu tộc, sinh ra có thể thấy thiên mệnh chúng sinh cũng không có gì hiếm lạ.

[3] Vu thuật là một thứ phép thuật lợi dụng "lực lượng siêu nhiên" hư cấu để thực hiện những nguyện vọng nào đó. Còn thuật "vu cổ" thời Lưỡng Hán thì lại là một loại vu thuật đen tối (hắc vu thuật), thâm độc đến nỗi mà mỗi khi nhắc tới, người ta cảm thấy ghê rợn. Đây là một thủ đoạn của vu sư dùng tà thuật để làm hại người khác.

Nàng cũng nghe người ta nói qua, Thiên Nhãn tuy là thứ tốt, nhưng tiết lộ thiên cơ cũng tương đương với việc dùng dương thọ bổ vào, dùng nó tất sẽ chịu phản phệ.

Trước khi nhìn thấy Bộ Liên Hoa, A Lan đối mấy loại tin đồn này vẫn luôn là nửa tin nửa ngờ, nhưng hiện tại...

A Lan chơi nghiện rồi, để trấn an bản thân, nàng lại lần nữa vươn tay ra, cũng chậm rãi lui về phía sau.

Quả nhiên, khi nàng thối lui đến cửa, người trên giường lại lần nữa rên rỉ.

A Lan ý cười chợt lóe, bước trở về, nhẹ nhàng gọi hai tiếng, Bộ Liên Hoa không phản ứng. Vì thế, A Lan hoàn toàn yên tâm, nhẹ giọng nói: "Xem ngươi khổ sở như vậy, ta đại phát từ bi, thưởng ngươi một đêm" Nói xong, cởi giày bò lên trên giường, dựa gần Bộ Liên Hoa nằm xuống.

Người bên cạnh lại lần nữa an tĩnh, chậm rãi rơi vào trạng thái ngủ say.

Trong phòng tối om, đôi mắt A Lan lấp lánh tỏa sáng.

Hóa ra lời y nói đều là thật, "A Lan, ngươi với ta, là đường sống."

Bộ Liên Hoa không thể cởi lụa trắng, y dường như chỉ cần nhìn thấy người thì sau khi mặt trời lặn tất sẽ lâm vào ốm đau, mà Đế Vương Mệnh giúp y thoát khỏi cơn đau, cách y càng gần thì càng có hiệu quả.

"Trong vòng trăm bước" A Lan trở mình "Thảo nào lúc trước nói như vậy."

Cũng trách không được khi nàng muốn rời đi, Bộ Liên Hoa lại hoảng loạn cởi lụa trắng đi ra ngoài tìm nàng.

A Lan thậm chí minh bạch lý do Bộ Liên Hoa cứu nàng ra khỏi cung Long Tuyền.

"Ta cần y, y cũng cần ta" A Lan nghĩ "Không, là y cần ta hơn."

Điều này chứng minh, nàng, A Lan! Từ nay về sau, không bao giờ phải sợ Bộ Liên Hoa nữa! Cho dù trời sập, chỉ cần quý công tử này có tật xấu cần trị, y liền không thể không thu lưu nàng! Ha ha ha!

A Lan đắc ý tính toán, chờ chiến sự kết thúc, nam bắc thống nhất, nàng phải đòi tiền Bộ Liên Hoa, mở một cửa hàng ở Bắc triều, nói không chừng cũng có thể trở thành cửa son nhà giàu như Tô gia ấy chứ!

Sáng hôm sau, A Lan còn đang mơ màng, chợt thấy trên mặt ngứa ngứa, như lông chim gãi nhẹ vào mặt, nàng phủi tay định ngủ tiếp, bỗng nhiên nghe được một giọng nói: "Ai nha, vui ghê, còn muốn ngủ."

"Ai, tiểu cô nương, ngươi mở to mắt nhìn ta xem, thái dương sắp phơi khô mặt rồi kìa."

Thanh âm này không lớn, thực xa lạ, giống như được tẩm mật đường, sáng sớm ngọt ngào gọi người rời giường.

A Lan mở to hai mắt, nhìn đến một gương mặt trắng tinh không tì vết đang vui mừng hớn hở.

Hắn giơ ngón tay, nhẹ nhàng xuỵt một tiếng, cười nói: "Đừng la, nào, ngươi nhìn xem, tay ngươi hiện đang đặt nơi nào."

A Lan ngẩn ra một chút, sờ đến lồng ngực ấm áp, quay đầu nhìn lại, tay mình vậy mà lại đặt trên ngực Bộ Liên Hoa, ráng đỏ lập tức hiện lên mặt, đốt tới lỗ tai.

Chẳng lẽ nàng vuốt ngực Bộ Liên Hoa ngủ cả đêm?!

Nàng vội vàng thu tay về, vừa lau mặt vừa ngồi dậy.

Bộ Liên Hoa còn chưa tỉnh, y nhíu mi, ngủ rất say.

Còn tốt, còn tốt. May mắn, may mắn.

A Lan giật giật ngón tay, nhảy xuống giường, lúc này mới nhìn đến người gọi nàng rời giường.

"Ngươi là..."

A Lan vốn muốn hỏi hắn có phải nô bộc tới thu dọn, kết quả cẩn thận nhìn lên, ba hồn bảy phách đều bị dọa bay.

Trên ghế cà lơ phất phơ ngồi một thiếu niên lang xinh đẹp đến không tưởng, môi hồng răng trắng, ý cười dạt dào. Tóc hắn buộc cao, lộ cái trán, sạch sẽ gọn gàng, hai bên tóc mai lại tết bím tóc hoa nhỏ hình thức cực kỳ phức tạp, trên roi là một chuỗi trang sức đá quý màu sắc rực rỡ sáng lấp lánh.

Hắn nghiêng đầu, lỗ tai cũng sáng lấp lánh, mỗi bên có ít nhất bốn cái khuyên tai đá quý, hồng lam lục, lóe lên trong nắng sớm.

Người đẹp, còn hoa lệ, đôi mắt nhấp nháy, mà mấy cái này không dọa được A Lan, cái thật sự khiến A Lan hốt cả hền chính là y phục trên người hắn.

Màu vàng tươi, trên quần áo còn thêu rồng!

"Ngươi..." Thái tử Bắc triều? Hoàng đế Bắc triều Tiêu Cửu không phải là không có hài tử sao? "Ngươi là...Thái tử?"

Thiếu niên xinh đẹp lộ ra một hàm răng trắng, răng trắng cũng lóe mắt nữa.

"Tùy tiện mặc chút mà thôi. Y phục đẹp không?" Hắn không chút nào để ý vỗ vỗ trên quần áo rồng, nói, "Chiến phục của quân ta, ta cho tướng sĩ dưới trướng mỗi người một kiện, tức chết cái lão bất tử Nam triều kia đi."

"Chiến phục?" A Lan lại lần nữa nhìn về phía hắn "...Ngươi là ai? Người Bắc triều?"

"Tên ta là Lâu Ngọc" Hắn uống trà xong, ngậm cái ly, quay người ngồi lên ghế dựa, đung đưa chân nói "Nghe Bắc Tương nói Liên Hoa mang về một tiểu cô nương cũng có Đế Vương Mệnh giống ta, ta liền tới xem là ai gánh mất công việc của ta, ừm...... Một nam một nữ cùng giường mơ đẹp xác thật thuận mắt hơn nhiều hai cái đại nam nhân nằm trên giường, về sau làm phiền ngươi nha."

Sau khi hắn nói ra tên, A Lan cũng đã bị dọa sợ: "Lâu Ngọc...Bắc triều mỹ ngọc Lâu Tiểu Thất?"

Ba đội quân chủ lực của Bắc triều, trừ quân của Tiêu Cửu, còn có quân Giang gia cùng quân Lâu gia.

Lâu Ngọc là tổng tướng lĩnh nhị quân Lâu gia, sa trường nhiều năm, một cây ngân thương hái vô số đầu người, tác chiến mau chuẩn tàn nhẫn, người Nam triều đều nói hắn là Ngọc Diện La Sát, vả lại, nếu nàng nhớ không lầm thì Lâu Ngọc năm nay mới hai mươi tuổi.

Giết địch vô số, la sát, hai mươi tuổi...Bộ dáng này?

A Lan nửa ngày không khép miệng được.

"Ai nha, ngươi cũng nghe qua rồi hả" Hắn khoát tay, cái ly vẽ ra đường cong xinh đẹp, vững vàng đứng trên bàn "Ám môn xướng danh hào đều làm cho người ta thẹn thùng, ra trận đánh giặc, ngọc cũng không ngã, ngươi gọi ta Tiểu Thất là được."

A Lan chỉ vào long bào trên người hắn: "Y phục này..."

"Chủ công nói, chỉ cần sống được đầu đội trời chân đạp đất, đó là nhân trung long phượng[4]" Hắn chớp chớp mắt, nhìn bộ dáng A Lan vẫn hãi đến ngu si, thẳng người nghiêm mặt nói "Kỳ thật Bắc triều chúng ta còn tối kỵ, kỳ lân là thượng, mẫu đơn là vương, long sao...Ở Bắc triều chúng ta chính là chiến long, chỉ dùng để xông pha trận mạc."

[4] Nhân trung long phượng: hình dung nhân tài kiệt xuất phi phàm.. Đọc thêm nhiều truyện ở ( Tгùм Truyện. VЛ )

"Quân Lâu gia các ngươi...Mỗi người đều mặc?"

"Lại đây" Lâu Ngọc đơn giản đứng lên, lôi kéo A Lan đi tới cửa: "Có thấy không? Phía bắc."

"Nhìn cái gì? Trời xanh mây trắng?"

Lâu Ngọc khẽ cười một tiếng, nhấc cổ áo nàng hướng lên trên phòng: "Thấy không? Long kỳ màu vàng."

Cách đó không xa Long kỳ vàng tươi tung bay trên cao, ngũ trảo long[5] khí thế rào rạt, thập phần bá đạo.

[5] Rồng năm móng:))

"Chiến kỳ của Lâu nhị quân" Lâu Ngọc gỡ xuống tiểu ngân hồ[6] bên hông, ngón tay xinh đẹp văn mở nắp, ngửa đầu uống một ngụm, chép chép miệng "Con rồng này nhất định sẽ nuốt chửng Vương Lâm, chính là long Thái tử Nam triều Vương Lâm kia, ngươi tin không?"

[6] Hồ lô bạc, đựng nước uống.

A Lan nở nụ cười.

Đôi mắt sáng của Lâu Ngọc vừa chuyển, châu quang óng ánh: "Được, hợp ý ta."

"Cái kia...Ta muốn hỏi một câu."

"Ngươi nói đi."

"...Người Bắc triều các ngươi ăn gì mà lớn vậy?" A Lan nhìn mặt hắn cảnh đẹp ý vui "Đều đẹp không tưởng nổi."

Lâu Ngọc cười như hoa xuân rung rinh đón gió: "Địa linh nhân kiệt, trời sinh đã đẹp."

"A Lan!"

Trong phòng truyền đến thanh âm của Bộ Liên Hoa.

Chớp mắt, A Lan đã bị Lâu Ngọc đặt trên mặt đất, hắn nhón mũi chân nhẹ nhàng bay đi, lưu lại một câu: "Liên Hoa, đi ngủ còn mặc quần áo, thật đúng là không thú vị."

Bộ Liên Hoa sững sờ ở cửa, A Lan đỏ mặt, nghĩ thầm, may mắn y hiện tại nhìn không thấy.

Tác giả có lời muốn nói: Áng văn này Tiểu Thất bất tử, tỷ muội nào ám ảnh hắn sẽ chết có thể thở phào nhẹ nhõm.