Nam Thần Và Mèo Của Anh Ấy

Chương 54: Nhớ (1)




Nửa tháng sau, trong nhà Lục Ly bên này, lần đầu tiên tụ tập nhiều bạn bè như vậy.



Cảnh Việt Chu Phiên Phiên, còn có người lúc trước chưa bao giờ lộ diện Trần Diễm, Cố đạo còn có Cố Y đều ngồi ở phòng khách ở tầng một.



Tay Trần Bân đút vào túi, nhịn không được đi tới đi lui trong phòng khách.



Hắn cảm thấy vô cùng bực bội cùng với bất lực.



Cũng nửa tháng, từ sau khi không thấy Nguyễn Nhuyễn đâu, Lục Ly vẫn luôn không ăn không uống tìm cô, vận dụng hết thảy biện pháp, nhưng không có một chút bóng dáng của Nguyễn Nhuyễn.



Quản chế trong khu biệt thự này cũng điều động toàn bộ, nhưng đều không tra ra được vì sao Nguyễn Nhuyễn tìm không thấy đâu.



Nửa tháng này, Lục Ly ngoài ngẫu nhiên bị Trần Bân đè ép uống một chút nước ra, cũng chưa từng ăn những thứ gì khác, mỗi ngày đều lái xe đi ra ngoài tìm cô, thỉnh thoảng còn tự một mình đi ra ngoài tìm mèo.



Trong khoảng thời gian này, trêи mạng tin tức về Lục Ly thất hồn lạc phách ở trêи phố, gần như mỗi ngày đều có.



Fans đang suy đoán Lục Ly có phải bị thất tình hay không, hay là như thế nào.



Liên quan tới tin đồn không tốt về Lục Ly, trong vòng nửa tháng nay, ùn ùn không dứt, một tin tiếp một tin, cho dù là ở hiện tại, cũng vẫn còn treo trêи bảng hot search.



Cũng không đi phim trường quay phim, Cố đạo bất đắc dĩ chỉ có thể tạm thời sắp xếp cảnh diễn của các diễn viên khác trước, nhưng cho dù là như thế này, Lục Ly chung quy cũng phải đi phim trường.



Cho tới hôm nay, lúc Trần Bân tới đây, gọi Lục Ly mãi không tỉnh, lúc này mới gọi điện thoại cho bác sĩ, rồi sau đó hầu như bạn bè quen biết đều tới đây.



Bác sĩ ở trêи lầu, bọn họ ở dưới lầu chờ đợi tin tức.



“Vì sao còn chưa xuống dưới chứ.”



Trần Diễm nhìn Trần Bân cảm thấy đau đầu: “Anh đừng đi nữa được không, tôi nhìn cũng thấy hoa mắt rồi.”



Trần Bân nghẹn nghẹn, đứng dựa vào trêи tường, vô lực nói: “Tôi không nghĩ tới một con mèo lại quan trọng đối với Lục Ly như vậy.”



Cố Y ở một bên nhíu mày: “Nhuyễn Nhuyễn vì sao lại đột nhiên không thấy đâu, không phải nói buổi tối lúc đi ngủ vẫn đang còn sao?”



Nghe vậy, Trần Bân cũng vô lực lắc đầu: “Tôi không biết.”



Hắn một chút cũng không biết, buổi sáng ngày hôm đó. còn chưa đến năm giờ hắn liền nhận được điện thoại của Lục Ly, nói không thấy mèo đâu.



Lúc Trần Bân vội vàng tới, trong nhà đã một mảnh hỗn độn, Lục Ly đem tất cả các nơi có thể tìm đều tìm hết, nhưng vẫn không thấy mèo đâu.



Theo như lời Lục Ly nói, lúc ấy cửa mở ra, anh cảm thấy mèo đi ra ngoài, nhưng lại nghĩ nghĩ, mèo thông minh như vậy, không có khả năng sẽ chạy trốn.



Xem toàn bộ theo dõi bên này, nhưng không có một chút gì về tin tức của mèo.



Biết sớm như vậy, Lục Ly ban đầu nên lắp camera, tùy thời xem mèo.



Từ ngày đó bắt đầu, Lục Ly vẫn luôn tìm kiếm Nguyễn Nhuyễn trêи đường, tìm khắp toàn bộ nội thành, cũng từng đi qua nơi mà Nguyễn Nhuyễn khóc lần trước tìm, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Nguyễn Nhuyễn, không có tin tức của cô.



Trần Bân khuyên vô số lần, Lục Ly nghe không vào.



Vẫn luôn kiên trì muốn tìm mèo, đến cuối cùng phim trường cũng không đi.



Trần Bân hiện tại ngẫm lại, nếu như thế này Lục Ly sẽ hỏng mất, nuôi một con mèo vẫn luôn cưng chiều ở trong lòng bàn tay, con mèo vẫn luôn ở cùng với mình mấy tháng qua, đột nhiên biến mất, không phải chết, mà là đột nhiên không thấy, như vậy ai chắc hẳn cũng không thể tiếp thu được.



Lục Ly chưa từ bỏ ý định thì đồng nghĩa tinh thần sụp đổ, tìm nửa tháng, vẫn không có tin tức.



Chuyện như vậy, Trần Bân cũng không thể thay Lục Ly đăng tin ở trêи mạng, chuyện mèo của Lục Ly bị mất, không biết sẽ bị phóng đại như thế nào, tuyệt đối không cho phép.



Không bài trừ sẽ tồn tại người có dụng tâm khác, cho nên Trần Bân chỉ ở trêи vòng bạn bè đăng gợi ý tìm mèo, cũng mượn Weibo của Cảnh Việt tìm kiếm, nhưng vẫn không có.



Phải nói rằng, chủ yếu mọi người cũng không biết Nguyễn Nhuyễn biến mất như thế nào, như vậy thì biết làm sao mà tìm.



Chu Phiên Phiên dựa vào Cảnh Việt vẻ mặt lo lắng nói: “Vậy làm sao bây giờ, Lục Ly dưới tình huống này không thể đi được.”



Cô thấp giọng nói: “Em biết mèo rất quan trọng đối với Lục Ly, nhưng mà anh ấy cũng không thể vì một con mèo mà không cần mạng của chính mình chứ.” Cô kéo kéo góc áo của Cảnh Việt, thấp giọng nhắc nhở: “Đợi lát nữa đi khuyên nhủ Lục Ly.”



Cảnh Việt ừ một tiếng: “Anh biết, đừng lo lắng.”



Mọi người ở dưới nôn nóng chờ đợi, đột nhiên cửa lần nửa mở ra, cha mẹ Lục Ly tới đây.



Tin tức trước kia, Trần Bân vẫn luôn gạt họ, nhưng hiện giờ người đã té xỉu, Trần Bân không dám tiếp tục giấu đi, cho nên trực tiếp gọi điện thoại cho mẹ Lục, nói tình huống của Lục Ly.



“Dì.”



Mẹ Lục gật gật đầu, bà cùng cha của Lục Ly còn có em gái cũng đi đến, “Hiện tại người đâu?”



“Ở trêи lầu, bác sĩ đang ở trêи.”



Cha Lục trầm ngâm một lát, “Sao lại thế này?”



Trần Bân đem chuyện nói một lần, sau khi vừa nói ra, mày ủửa mấy người đều nhíu chặt.



Lục Tê càng kinh ngạc: “Mèo không thấy đâu?”



“Đúng vậy.”



“Đã bao lâu?”



“Nửa tháng.”



Lục Tê nhíu mày nghĩ, “Xong rồi xong rồi, lần thứ hai.”



“Cái gì mà lần thứ hai?”



Mẹ Lục lắc lắc đầu, giải thích: “Lục Ly lúc còn rất nhỏ cũng nuôi qua một con mèo, chỉ là con mèo kia thân thể không tốt qua đời, bây giờ trực tiếp không thấy sao?”



“Đúng vậy, tìm không thấy, cũng không thấy được thi thể.”



Mẹ Lục nhíu chặt mày, suy nghĩ một lát sau đó chạy lên lầu, vừa lúc gặp được bác sĩ đi xuống, hắn gật gật đầu với mấy người nói: “Không có việc gì, đợi lát nữa sẽ tỉnh lại.”



Vị bác sĩ này là bác sĩ lần trước khám đau đầu cho Lục Ly, hắn có quan hệ không tồi với Lục Ly, nhưngtuổi lại lớn hơn, là một người bạn của Cảnh Việt.



Cảnh Việt nhìn về phía hắn: “Thân thể không có gì vấn đề lớn chứ?”



“Không có đâu, yên tâm đi, chỉ là gần đây không ăn gì, thiếu dinh dưỡng.”



Nghe vậy, mọi người đều nhẹ nhàng thở ra, người không có việc gì thì tốt rồi.



“Vậy... Tâm lý thì sao?”



Bác sĩ nhíu nhíu mày, “Đợi lát nữa tôi đi khuyên Lục Ly một chút.”



Mẹ Lục trực tiếp đi lên trêи, “Tôi trước đi lên nhìn xem.”



Lúc bà mới vừa đẩy cửa phòng ra, Lục Ly liền tỉnh lại, mẹ Lục nhìn đồ vật trong phòng, nhíu nhíu mày: “Vì sao lại nhiều đồ vật của mèo như vậy?”





Lục Ly nhìn bà, gọi: “Mẹ, sao mẹ lại tới đây.”



Mẹ Lục hừ lạnh một tiếng: “Mẹ mà không tới, có lẽ sẽ không thấy được con nữa rồi, con sao lại thế này?”



Lục Ly xoa xoa ấn đường, thần sắc mệt mỏi lắc lắc đầu: “Không chuyện gì xảy ra đâu ạ.”



Mẹ Lục nhìn anh, trong mắt thoáng qua một tia đau lòng, đưa tay xoa xoa đầu tóc rối bời của anh, “Cũng bởi vì chuyện của mèo?”



Nghe vậy, Lục Ly trầm mặc không trả lời.



Mẹ Lục ngồi ở bên mép giường, nhìn ánh mặt trời chói mắt ngoài cửa sổ, cảm khái: “Mẹ biết, con là một người nhớ đến tình bạn cũ, khi còn nhỏ sau khi mèo qua đời, thật ra con còn muốn nuôi mèo, nhưng khi đó, con sợ lại lần nữa mất đi, cho nên chết không cũng không chịu đáp ứng, mẹ cũng tùy con, nhưng mẹ không nghĩ tới không lâu trước con ôm một con mèo về nhà.”



Nói thật, lúc ấy mẹ Lục thật sự rất kinh ngạc, vì sao con trai mình lại nguyện ý nuôi mèo.



Nhưng lúc nhìn đến con mèo kia, mẹ Lục liền hiểu rõ vì sao anh lại nuôi con mèo kia.



Con mèo kia quá thông minh, chỉ là cặp mắt kia lại rất khác, có cảm giác nói không nên lời, nhưng rất đặc biệt.



Thích Lục Ly, Lục Ly cũng thích con mèo kia.



Cho tới bây giờ, mẹ Lục cũng không biết chuyện Lục Ly một lần nữa nuôi mèo, rốt cuộc là tốt hay xấu.



Lục Ly tiếp tục trầm mặc, mẹ Lục thở dài: “Mèo không thấy, không phải chết, nói không chừng nó có chuyện rồi đi đâu đó, con nghĩ như vậy, lúc trước con có thể nhặt được con mèo này, là bởi vì duyên phận, vậy nó đi rồi, có lẽ lại có một duyên phận khác.”



Bà mím môi trầm mặc, nhìn Lục Ly: “Lục Ly, con có thể hiểu lời mẹ nói chứ?”



Lục Ly ngước mắt nhìn bà một cái, nhẹ vâng: “Con biết.”



Anh làm sao lại không biết chứ, nhưng không buông bỏ được, luyến tiếc.



Hiện tại hồi tưởng lại, Lục Ly có đôi khi sẽ nhịn không được nghĩ, Nhuyễn Nhuyễn có phải biết mình phải đi, cho nên ngày hôm đó, không cho mình đi phim trường, để cho mình ở với cô cả ngày không.



Chuyện mèo rất thông minh, Lục Ly vẫn luôn biết.



Nhưng lại chưa từng suy nghĩ rằng, cô rốt cuộc vì sao lại thông minh như vậy, thông minh đến khó lòng mà giải thích được.



Mẹ Lục tiếp tục khuyên bảo anh: “Chính con có thể nghĩ, con không thể làm cho tất cả mọi người ở đoàn phim chờ con, chờ mèo sau khi trở về lại tiếp tục quay không phải sao, thân thể của con, không nuôi dưỡng thật tốt, nói không chừng ngày nào đó mèo trở lại, thì con đã ở đâu.”




“Coi như là muốn tìm mèo thì cũng phải có kế hoạch tìm, mà không phải là hành vi mù quáng của con bây giờ, mấy người Cố đạo ở dưới chờ, con tự hỏi xem, bộ phim này, cũng là con cùng Nhuyễn Nhuyễn cùng nhau quay, con nguyện ý với bộ dạng bây giờ, không thể tiếp tục quay được nữa sao? Hoặc là quay hoàn thành, hoàn thành bộ phim các con cùng nhau quay, nói không chừng, đến lúc đó Nhuyễn Nhuyễn trở lại, cho dù không có trở về, con cũng có nhiều thời gian hơn, lập kế hoạch đi tìm nó.”



“Nhưng tiền đề là, đừng ngược đãi chính mình, thân thể là của mình, mà không phải của chúng ta.” Mẹ Lục làm một giáo sư đại học, đối với chuyện giảng giải này, rất thông thạo, cho dù là con trai mình, bà vẫn luôn khuyên bảo như vậy.



Nghe vậy, Lục Ly trầm mặc hồi lâu, mới nhìn mẹ mình, nhẹ giọng hỏi: “Nhuyễn Nhuyễn còn sẽ trở về sao?”



“Đương nhiên.” Mẹ Lục lớn tiếng đáp: “Con cùng Nhuyễn Nhuyễn có duyên như vậy, nói không chừng ngày nào đó có thể gặp lại.”



“Phải tin tưởng mình có duyên phận với mèo.”



Bà vỗ vỗ bả vai Lục Ly, “Mẹ đi xuống nói với mọi người một tiếng, con tự ngẫm lại thật tốt đi.”



“Vâng.”



Mẹ Lục đi rồi, trong phòng khôi phục yên lặng, Lục Ly chậm rãi quay đầu, nhìn về phía cửa sổ sát đất, Nhuyễn Nhuyễn rất thích nằm vào vị trí kia, ở nơi đó phơi nắng, nghỉ ngơi, vẻ mặt thỏa mãn.



Anh đôi khi sẽ nghĩ, Nhuyễn Nhuyễn nếu không có rời đi, sẽ tốt bao nhiêu.



Nhưng cuối cũng, vẫn rời đi.



Một ít lời nói của mẹ Lục, không ngoài dự đoán khuyên bảo được Lục Ly, đến chạng vạng tối, Lục Ly xuống lầu, trong phòng khách lầu một, tất cả mọi người đều vẫn còn ở đó, lúc nhìn đến anh, không nhịn được hoan hô.



Trần Diễm khoanh tay, ừ hừ một tiếng: “Rốt cuộc cũng chịu đi xuống.”



Cảnh Việt cười cười: “Đi xuống ăn cơm đi, vợ tôi hiếm khi xuống bếp đấy.”



Cố đạo cùng Trần Bân lệ nóng doanh tròng nhìn anh, Cố đạo ra vẻ nức nở: “Tôi trời ạ, bộ phim của tôi cuối cùng cũng được cứu rồi.”



Lục Tê cười cười, “Anh, anh mau xuống dưới, bọn họ đều bắt nạt em.”



Lục Ly nhìn mọi người ở phía dưới, không tiếng động cong cong môi, giọng có chút khàn khàn, “Tới đây.”



Mọi người cùng nhau ăn bữa tối, đến hơn mười giờ, nhìn thấy Lục Ly khôi phục không ít, mọi người mới tan cuộc.



Lục Tê ở lại đây, nói rằng chăm sóc anh của cô.



Đương nhiên, sự thật cũng là chăm sóc Lục Ly, muốn ngăn lại Lục Ly làm chuyện gì đó.



“Anh.”



“Ừ, sao vậy?” Lục Ly lúc này đang cầm điện thoại di động xem tin tức trêи Weibo.



Lục Tê nhìn vẻ mặt của Lục Ly: “Anh không có việc gì chứ?”



“Không có việc gì.”



“Thật sự sao?”



“Ừ.”



Lục Tê mím môi nghĩ nghĩ nói: “Thật ra em biết anh rất đau lòng, nhưng đau lòng cũng không thể lấy thân thể của mình ra mà đùa giỡn, ba mẹ sẽ rất sốt ruột.”



Lục Ly cười, nhìn cô: “Thật hiểu chuyện.”



Lục Tê chậc chậc: “Em vẫn luôn hiểu chuyện đấy.” Cô nhích lại gần cánh tay của Lục Ly: “Anh nếu thật sự muốn nuôi mèo, chúng ta lại đi mua một con.”



“Không cần.”



“A?”



Lục Ly dừng một chút, thấp giọng nói: “Trừ phi Nhuyễn Nhuyễn trở về, nêis không về sau sẽ không nuôi mèo nữa.” Anh nhìn về phía nơi khác, nghẹn ngào nói: “Nuôi qua một con mèo như vậy, sẽ không muốn nuôi con mèo khác.”



Lục Tê nhìn anh hồi lâu, mới ừm một tiếng: “Vậy không nuôi nữa.”



“Chúng em cùng anh chờ Nhuyễn Nhuyễn trở về.”



Lục Ly cười khẽ: “Được.”



Biết bao may mắn, có người nhà và bạn bè như vậy.



*



Trong bệnh viện, ở một ngày nào đó, một phòng bệnh vẫn luôn an tĩnh đột nhiên truyền tới tiếng thét chói tai của một cô gái.



Lâm Thanh thét chói tai nhìn người trêи giường, ngón tay khẽ nhúc nhích.




Nhanh chóng chạy ra ngoài, gọi bác sĩ tới.



Sau khi kiểm tra xong, bác sĩ vô cùng kinh ngạc nói: “Cô ấy muốn tỉnh lại.”



Lâm Thanh trợn tròn hai mắt, vô cùng kinh hỉ: “Thật vậy chăng?”



Bác sĩ gật đầu, lại nhìn xuống đôi mắt của Nguyễn Nhuyễn, thấp giọng nói: “Thật, không có gì bất ngờ xảy ra mà nói thì buổi chiều có thể tỉnh lại.”



“Thật tốt quá thật tốt quá.” Lâm Thanh nghe bác sĩ nói, cảm động muốn khóc.



“Cảm ơn bác sĩ, cảm ơn bác sĩ.”



Bác sĩ ừ một tiếng, nhướng mày nói: “Rất kỳ quái, thế mà vẫn có thể tỉnh lại.”



“Vậy sau khi tỉnh lại, còn có vấn đề gì sao?”



Bác sĩ lắc đầu: “Vậy lại kiểm tra toàn thân xem, nếu không có vấn đề gì, quan sát mấy ngày liền có thể xuất viện.”



“Vâng.” Lâm Thanh vô cùng kϊƈɦ động, trong mấy tháng này, chỉ có hôm nay cô kϊƈɦ động nhất, cảm kϊƈɦ nhất.



Toàn bộ buổi sáng Lâm Thanh đều ở bên cạnh cùng Nguyễn Nhuyễn, khi cô chuẩn bị mở mắt ra liền gọi bác sĩ.



Đến buổi chiều, Nguyễn Nhuyễn không phụ kỳ vọng mở mắt.



Ánh sáng quá mức chói mắt, bởi vì lâu lắm rồi không nhìn thấy ánh áng, cô đầu tiên nhắm mắt lại, Lâm Thanh vội vàng kéo tấm rèm xuống, che ánh sáng đi.



Nguyễn Nhuyễn mở hai mắt ra, nhìn hồi lâu mới thích ứng một chút.



“Lâm Thanh……” Giọng của cô vô cùng khàn, khát khô.



“Là tớ là tớ, là tớ đây.”



Lâm Thanh kϊƈɦ động trực tiếp ôm người vào trong lòng ngực.



“Nguyễn Nhuyễn, cậu có biết cậu làm tớ sợ muốn chết hay không, cậu sao lại có thể ngủ lâu như vậy chứ.” Nguyễn Nhuyễn bị cô gắt gao ôm, có chút dở khóc dở cười.



Cô biết Lâm Thanh có bao nhiêu kϊƈɦ động, cũng có thể lý giải tâm tình của Lâm Thanh.



Trong khoảng thời gian này, hình như có một giấc mộng.



Trước khi Nguyễn Nhuyễn tỉnh lại, hỏi hệ thống một vấn đề cuối cùng, có thể nói chuyện mình từng là mèo cho Lục Ly không.



Đáp án của hệ thống là, không thể, nhưng nếu có một ngày Lục Ly đoán được, có thể nói, nhưng trước đó, không cho phép.



Từ ngày biến lại thành người, Nguyễn Nhuyễn còn tiếp tục hôn mê mấy ngày, cho tới bây giờ mới có thể tỉnh lại, nhưng thân thể vẫn suy yếu như cũ.



Không bao lâu, bác sĩ liền tới.



Nguyễn Nhuyễn làm kiểm tra toàn thân xong, liền ngủ, tinh thần của cô không tốt lắm.



Lần nữa tỉnh lại, đã là lúc sáng sớm, Lâm Thanh nằm ở bên kia trêи sô pha ngủ, Nguyễn Nhuyễn giật giật thân mình, muốn xuống giường.



Mới vừa động, Lâm Thanh liền tỉnh lại.



“Cậu muốn dậy?”



Nguyễn Nhuyễn ừ một tiếng, cô ngước mắt nhìn về phía Lâm Thanh nói: “Thanh Thanh, hiện tại là khi nào rồi?”



“Giữa tháng bảy.”



Nguyễn Nhuyễn gật gật đầu: “Cậu không đi công tác sao?”



Lâm Thanh nhìn cô một cái: “Công tác, nhưng tớ chuẩn bị tiếp tục đến trường.”



Nguyễn Nhuyễn trầm ngâm một hồi, tiếp tục trầm mặc.



Một lát sau, Lâm Thanh nói: “Đúng rồi, tớ nói với cô An tin cậu tỉnh lại, đợi lát nữa cô ấy liền tới.”



“Được.” Nguyễn Nhuyễn đáp lời, cũng đã lâu rồi không thấy cô An.



Từ lần gặp trong trường học đó, cô liền không thấy được.



“Thanh Thanh, sau khi tớ xảy ra chuyện đã có chuyện gì sao?”



Lâm Thanh trầm ngâm giây lát, nghẹn ngào nói: “Không có chuyện gì lớn, chỉ là cậu lúc ấy đều dọa tất cả mọi người rồi.”




“Cậu vì sao lại ngã từ nơi đó chứ.”



Nghe vậy, Nguyễn Nhuyễn lắc đầu, “Không biết.”



Trước khi chưa có chứng cứ, cô cũng không dám nói bậy là bị ai đẩy xuống.



Nhưng trong lòng Nguyễn Nhuyễn, có hoài nghi nho nhỏ, chẳng qua bây giờ còn chưa xác định thôi.



Lâm Thanh duỗi tay xoa xoa tóc cô, thấp giọng nói: “Tóc cậu cũng dài rồi.”



Lúc ban đầu, mới chỉ ngang vai.



Nguyễn Nhuyễn cười khẽ, lúc cười rộ lên, hai má lúm đồng tiền hiện lên, rất đẹp.



“Ừ, cho dài đi, muốn để tóc dài.” Cố liếc nhìn một bên đồng hồ, “Tớ khi nào có thể xuất viện vậy?”



Lâm Thanh lắc lắc đầu: “Bác sĩ nói phải ở bệnh viện tĩnh dưỡng mấy ngày mới có thể xuất viện, cậu hiện tại mới vừa tỉnh lại, còn chưa thích hợp đi lại đâu.”



Nguyễn Nhuyễn suy nghĩ giây lát: “Điện thoại tớ cậu biết ở đâu không.”



“Điện thoại của cậu bị ném đi rồi.”



“A?” Nguyễn Nhuyễn nhíu mày, nhìn về phía Lâm Thanh: “Lúc tớ xảy ra chuyện bị ném đi sao?”



“Đúng vậy.”



Hai người đang nói, cửa phòng bệnh có tiếng gõ, gương mặt cô An đã lâu không thấy xuất hiện ở cửa.



“Nguyễn Nhuyễn.”



“Cô An.”



Cô An nhìn bộ dáng hiện tại của cô, cũng gầy đi một vòng rồi, nói tới nói lui, không nhịn được nghẹn ngào: “Em có biết em hù chết cô không hả.”



Nguyễn Nhuyễn muốn khóc, cô cúi đầu dạ một tiếng: “Thật sự xin lỗi cô.”



Cô An không nói gì, ôm cô một hồi mới mừng đến chảy nước mắt nói: “Cũng may tỉnh lại rồi, chỉ là em lưu ban một năm, trường học lưu lại học tịch* cho em.”




*học tịch (sổ ghi tên cũng như tư cách của học sinh một trường nào đó)



Nghe vậy, Nguyễn Nhuyễn cong cong môi: “Cảm ơn cô An.”



Cô biết, nếu không có cô An, cô chắc sẽ không có cơ hội này.



Cô An ở đây cùng các cô hồi lâu, cùng ăn xong bữa sáng, Nguyễn Nhuyễn liền nhịn không được muốn tìm hiểu một chút về tin tức của Lục Ly.



“Cô An.”



“Ừ? Làm sao vậy?”



Nguyễn Nhuyễn suy nghĩ sau một lúc lâu, cũng không thể thốt ra, nếu bây giờ nói, nhất định sẽ phải chịu truy hỏi của các cô, cô không thể nói.



Nghĩ nghĩ, Nguyễn Nhuyễn lắc đầu, vẫn nhịn xuống không nói.



Một lát sau, cô An nhìn về phía Lâm Thanh nói: “Thanh Thanh, hôm nay đạo diện lần trước gọi điện thoại cho cô, người đó hỏi em có nguyện ý lần nữa tham gia thử kính bộ phim kia không.”



Nghe vậy, Lâm Thanh hơi ngẩn ra một chút: “Bộ phim con mèo cuối cùng kia sao ạ?”



“Đúng vậy.”



Nguyễn Nhuyễn cả kinh, đè nặng đáy lòng kinh ngạc, bất động thanh sắc nhìn hai người: “Phim gì vậy ạ?”



Cô An cười nói: “Thần tượng của em diễn,.”



“A?”



Cô An giải thích một lần, nói: “Lần trước Thanh Thanh còn thay em xin chữ ký, ở trêи tủ đầu giường đấy.”



Nguyễn Nhuyễn nhìn, cô biết.



Cô vươn tay cầm lấy quyển sổ được Lục Ly ký tên, ngón tay vuốt ve ở trêи.



“Cảm ơn Thanh Thanh.”



Lâm Thanh vẫy vẫy tay, đột nhiên nói: “Diện mạo em không thích hợp, hơn nữa lần trước biểu diễn đều là bắt chước Nguyễn Nhuyễn, thật ra thì thích hợp nhất vẫn là Nguyễn Nhuyễn.”



Ánh mắt Nguyễn Nhuyễn sáng lên, nhìn về phía cô An nói: “Cô An, em có thể xin cô một chuyện không?”



“Em nói đi.”



Nguyễn Nhuyễn nhấp môi, nhìn cô An hồi lâu, mới nói ra thỉnh cầu của mình.



Lời thỉnh cầu vừa nói ra, cô An trầm mặc hồi lâu, nhìn về phía Nguyễn Nhuyễn nói: “Em xác định?”



“Em xác định ạ.”



Lâm Thanh ở một bên nhíu mày: “Nguyễn Nhuyễn, bác sĩ sẽ không cho phép, cậu cũng không thể lấy sinh mệnh của mình ra đùa giỡn chứ.”



Nguyễn Nhuyễn lắc đầu, vẫn kiên trì.



Đến cuối cùng, hai người cũng không nói lại cô, cô An bất đắc dĩ gật đầu: ” Được, cô An đáp ứng em.”



Nguyễn Nhuyễn cười một tiếng, má lúm đồng tiền hiện lên: “Cảm ơn cô An.”



Cô An nhìn cô, hơi có chút cảm khái: “Không cần cảm ơn, nằm lâu như vậy, cô An cũng biết tâm nguyện của em.”



“Vâng.” Nguyễn Nhuyễn cong môi cười, cô thật may mắn, cho dù là chuyện xảy ra lúc trước, hay sau khi xảy ra, đều rất may mắn.



*



Đoàn phim bên này, mọi người đều đang bận rộn thử kính cho hôm nay, trực tiếp tới phim trường thử kính.



Lục Ly nghỉ ngơi vài ngày sau, liền trở lại đoàn phim tiếp tục đóng phim, bởi vì do Lục Ly xin nghỉ, diễn viên nữ cũng chưa tìm, mãi cho đến khi anh trở về, Cố đạo mới an bài người chuẩn bị thử kính.



“Anh Lục Ly, anh đi đâu vậy?”



Lục Ly hơi dừng bước, thấp giọng nói: “Tôi lát nữa lại đây.”



“Thử kính sắp bắt đầu rồi.”



“Được.” Lục Ly ra cửa, đi đến phòng trang điểm lấy điện thoại di động của mình, lúc đến các nữ diễn viên đến thử kính cũng đều tới rồi.



Toàn bộ đi vào một phòng khá lớn.



Từng bước từng bước đứng trong một góc bên kia, Lục Ly không nhìn kỹ, chỉ chờ người ở phía trước giới thiệu, bắt đầu biểu diễn sau đó mới xem.



Lần này người tới thử kính, có khoảng mười người, ý của Cố đạo nhất định phải trong mười người này, chọn một nữ diễn viên, bộ phim này, không thể kéo dài thêm nữa.



Lục Ly không có ý kiến gì.



Cố đạo nhíu nhíu mày, nhìn về phía bên kia: “Vì sao còn thiếu một người?”



“Hử? Làm sao vậy?” Lục Ly cúi đầu nhìn hình trong điện thoại di động, thuận miệng đáp.



Cố đạo nhìn về phía bên kia nói: “Thiếu một người tới thử kính, còn là cô An của cậu giới thiệu, thần thần bí bí.”



Nghe vậy, Lục Ly có chút kinh ngạc quay đầu nhìn, “Tôi vì sao lại không biết?”



Cố đạo: “……Tôi đã nói với cậu, chắc do cậu không chú ý đấy.”



Lục Ly ừ một tiếng, không để ý tiếp tục cúi đầu.



Mãi cho đến khi chín nữ diễn viên ở phim trường đều thử kính hoàn thành, Cố đạo nhìn về phía Lục Ly nói: “Cậu cảm thấy người nào có thể?”



Lục Ly nhíu mày, mới vừa tính nói chuyện, cửa đang đóng lại bị nhẹ nhàng gõ một tiếng.



Rồi sau đó, cửa bị người đẩy ra, một cô gái có hai má lúm đồng tiền nhỏ đứng ở nơi đó, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi, tôi là nữ diễn viên tới đây thử kính.”



Ánh mắt Cố đạo sáng lên, tiếp đón: “Còn thiếu cô.”



Lục Ly lúc này đang còn xem điện thoại, không chú ý tới người chung quanh thay đổi.



Trần Bân mới vừa nhắn tin cho anh, nói lát nữa tới đây, hỏi Lục Ly muốn mang thứ gì đến hay không.



Lục Ly cúi đầu trả lời Trần Bân, mãi đến khi Nguyễn Nhuyễn đứng ở đối diện với anh cách đó không xa, anh cũng không thấy.



Nguyễn Nhuyễn nghiêm túc liếc nhìn Lục Ly, mới thu hồi tầm mắt của mình, tự giới thiệu bản thân: “Chào mọi người, tôi là học sinh của Học Viện Điện Ảnh năm thứ tư, tôi tên là Nguyễn Nhuyễn, hôm nay tới phỏng vấn nhân vật trong.”



Tay gõ chữ của Lục Ly trong nháy mắt dừng lại.