Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh

Chương 331




Buổi tối, Tần Mặc cũng không tới tìm Tô Song Song. Cả đêm Tô Song Song ngủ không thể nào yên giấc, mãi đến khi trời gần sáng cô mới ngủ được. Ngay khi chuông báo thức kêu lên, cô giật mình tỉnh giấc.

Tô Song Song lập tức bật dậy, nhìn sang phía bên cạnh, không thấy Tần Mặc nằm đó, không biết vì sao Tô Song Song không thể kiềm chế được cảm giác mất mát trong lòng.

Cô lấy ta xoa mặt, nhìn thoáng qua đồng hồ, cũng sắp tới giờ hẹn với Âu Dương Văn Nhân rồi, Tô Song Song cũng không có thời gian để ngồi ủ rũ nữa, cô vội vàng nhảy xuống giường, nhanh chóng mặc quần áo đi ra ngoài. 

Thời điểm đi ra ngoài Tô Song Song còn cẩn thận nhìn trái nhìn phải, không nhìn thấy Tần Mặc, lúc này cô mới có thể nhẹ nhàng thở ra.

Tuy rằng Tô Song Song cảm thấy bản thân không cần phải sợ sệt như vậy, nhưng mà tính nết cam chịu của cô khi bị Tần Mặc nô dịch giống như ngấm vào tận xương tuỷ, không thể thay đổi. Cô lặng lẽ đi ra ngoài cũng không nhìn thấy Tần Mặc, cũng không thấy có ai đi theo cô cả, lúc này cô mới có thể hoàn toàn thở nhẹ ra một hơi.

Tô Song Song vội vàng lái xe tới tiệm ảnh đã hẹn trước với Âu Dương Văn Nhân. Đợi đến khi Tô Song Song đến nơi, xuống xe liền nhìn thấy Âu Dương Văn Nhân đang đứng chờ ở cửa. 

Dáng người của hắn vẫn cao lớn như trước nhưng sắc mặt lại tái nhợt không giọt máu, hắn mặc áo cộc tay lộ ra cổ tay còn quấn băng gạc nhìn thấy được cả vết máu.

Tô Song Song thở phào nhẹ nhõm, điều chỉnh tốt cảm xúc của bản thân, nở nụ cười tươi đi về phía Âu Dương Văn Nhân.

Lúc này, có một chiếc xe, nhìn không quá đặc biệt, đỗ cách đó không xa, Tần Mặc quay đầu liền nhìn thấy Tô Song Song cười tươi đi về phía Âu Dương Văn Nhân, anh nhếch môi mỏng, trong nháy mắt liền trầm mặc. 

Bạch Tiêu ngồi bên cạnh Tần Mặc, tất nhiên cũng nhìn thấy cảnh này, lập tức nổi giận, anh dùng sức đập xuống ghế ngồi, còn tức giận hơn cả Tần Mặc quát lớn: “Họ đang định làm gì?”

Tần Mặc quay đầu lại, chạm nhẹ vào chiếc nhẫn kim cương năm đó Tô Song Song bỏ lại, hơi ngẩn người. Bạch Tiêu thấy vậy liền tóm lấy nhẫn kim cương. Tần Mặc nhíu mày, lạnh lùng nói: “Trả cho tôi.”

Bạch Tiêu rất muốn cự tuyệt nhưng lại tiếc rèn sắt không thành thép, trả lại nhẫn kim cương vào tay Tần Mặc, cắn răng nói: “Anh bây giờ định làm gì? Nhìn điệu bộ này Nhị Manh Hóa thật sự phải gả cho hắn sao? Chẳng lẽ lần này trở về náo loạn muốn ly hôn với anh cũng là vì hắn sao?” 

“Có lẽ, tôi nên…” Tần Mặc nhỏ giọng nói mấy chữ như vậy đột nhiên dừng lại, hai chữ buông tay anh không thể nào nói ra miệng được.

Bạch Tiêu không cần nghe hết cũng biết ý của Tần Mặc là gì, anh càng thêm tức giận nói: “Tần Mặc, nếu anh buông tay, tôi sẽ coi thường anh, lần này tôi ủng hộ anh, cướp Nhị Manh Hóa về, nếu như anh không muốn nhìn thấy hai đứa bé, tôi sẽ nuôi chúng nó thay anh!”

Bạch Tiêu cũng xem như đã liều mạng vì Tần Mặc, Tần Mặc vẫn trầm mặc không nói như cũ, anh bỏ chiếc nhẫn kim cương trong tay vào túi áo, dựa lưng vào ghế yên lặng chờ đợi. 

Tô Song Song đi theo Âu Dương Văn Nhân vào phòng cạnh phòng thay quần áo, thấy chiếc váy cưới xa hoa trước mặt, cô vô cùng sửng sốt.

Tô Song Song vươn ngón tay chỉ vào chiếc váy cưới đắt tiền này, có chút bất ngờ nói: “Văn Nhân, không cần phải làm đến mức này đâu!”

“Đây là tấm ảnh cưới duy nhất của đời tôi, Song Song tôi cầu xin cô giúp tôi lần này.” Âu Dương Văn Nhân vô cùng buồn bã nói, Tô Song Song nghe vậy liền không từ chối nữa. 

Tô Song Song chỉ có thể gật đầu, đi vào phòng thay quần áo, đến khi Tô Song Song mặc váy cưới bước ra, hai mắt Âu Dương Văn Nhân lập tức lộ ra vẻ ngạc nhiên.

Anh đã xem ảnh cưới và cảnh hôn lễ của Tô Song Song và Tần Mặc, nhưng giờ phút này nhìn thấy Tô Song Song vẫn ngạc nhiên trước nét đẹp của cô.

Toàn bộ quá trình quay chụp diễn ra rất thuận lợi, chụp liên tục đến chiều. Thực ra trong lòng Tô Song Song vẫn luôn lo lắng, đi tảo mộ cũng không thể lâu đến vậy, vừa kết thúc cô liền vội vàng chạy về, cũng không để ý Âu Dương Văn Nhân có khó chịu hay không. 

Tô Song Song vừa vào nhà đã nhìn thấy Tần Mặc ngồi trên sofa phòng khách, cô ngừng thở, làm như không có chuyện gì đi lên tầng.

Ai ngờ Tần Mặc đột nhiên mở miệng lạnh lung hỏi: “Tảo mộ như thế nào? Khóc sao?”

Tô Song Song chột dạ! Cô theo bản năng nuốt nước miếng một cái, gắng gượng quay đầu lại, giả bộ bình tĩnh nói: “Không khóc, không có gì phải khóc cả! Chỉ là… chỉ là đứng với bọn họ lâu hơn một chút, dù sao thì bốn năm rồi cũng chưa quay lại.” 

Tô Song Song càng nói càng chôt dạ, khẩn trương đến mức môi trắng bệch. Không biết vì sao lần này quay về, cô cảm thấy Tần Mặc trở lên lạnh lùng hơn so với trước kia.

Tần Mặc đứng dậy, đi về phía Tô Song Song. Tô Song Song cảm thấy bản thân đang phải chịu áp lực cực lớn, cô theo bản năng cúi đầu xuống, tầm mắt dừng ở tay Tần Mặc.

Tô Song Song nhìn thấy trên tay Tần Mặc là một bức ảnh gì đó, lập tức trong người dâng lên một cảm giác bất an. 

Tần Mặc đi tới trước mặt Tô Song Song, giơ ảnh chụp trên tay lên, cô nhìn lướt qua, là ảnh mẫu ảnh cưới của cô và Âu Dương Văn Nhân!

Tô Song Song vừa khẩn trương vừa tức giận, không biết nên nói gì, cô bị khí thế của Tần Mặc bức bách phải lui vể phía sau một bước.

“Tô Song Song, em muốn ở bên cạnh hắn sao? Lần này em quay về gặp anh là vì muốn ở bên cạnh hắn?” Tần Mặc nói xong cầm tất cả ảnh chụp ném vào người Tô Song Song. 

Ảnh chụp đập vào người không đau nhưng Tô Song Song lại cảm giác như trên người đau đến hô hấp cũng khó khăn, cô muốn giải thích một chút, nhưng lại cảm thấy bây giờ giải thích với Tần Mặc không còn cần thiết nữa.

Hai người giằng co một lúc, đột nhiên lầu hai vang lên tiếng hét kinh hãi, Chiến Bảo Nhi chạy xuống dưới, cầm một tấm ảnh trên đất lên kinh ngạc hét lên một tiếng: “A! Song Song cô muốn kết hôn, tại sao không nói cho chúng tôi biết? Dù sao cũng phải để ông nội biết chứ!”

Tô Song Song vừa nghe thấy giọng nói của Chiến Bảo nhi, liền nghĩ Tần Mặc và Chiến Bảo Nhi không biết khi nào đã ở cùng nhau. Lúc cô rời đi sinh hoạt cá nhân của Tần Mặc lại tệ hại như vậy, trong lòng cô cảm thấy vô cùng phẫn uất. 

Tô Song Song quay đầu nhìn về phía Chiến Bảo Nhi với ánh mắt sách bén, Chiến Bảo Nhi vẫn nghĩ Tô Song Song là quả hồng mềm, rất dễ bắt nạt, chưa từng nghĩ tới cô lại có ánh mắt như vậy.

Chiến Bảo Nhi lập tức lui về phía sau một bước, lui xong cảm thấy thật mất mặt, ưỡn ngực trừng mắt với Tô Song Song không chịu thua.

Ánh mắt Tô Song Song càng thêm lạnh lùng, lộ ra vẻ tức giận, gầm nhẹ một tiếng: “Hiện tại, cô cút đi cho tôi, nếu không đừng trách tôi không khách khí!” 

Giờ phút này, Tô Song Song vô cùng tức giận, không để cho Chiến Bảo Nhi một chút mặt mũi nào, Chiến Bảo Nhi vô cùng sửng sốt, nhanh chóng làm bộ oan ức nhìn về phía Tần Mặc, giống như Tô Song Song đã làm chuyện gì độc ác với cô ta vậy.

Nhưng cô ta không hề nghĩ tới Tần Mặc lại có thể gật đầu phụ họa với Tô Song Song, Chiến Bảo Nhi đương nhiên không đồng ý, còn muốn nói gì đó nhưng lúc này Tần Mặc đã ngẩng đầu nhìn về phía Chiến Bảo Nhi.

Ánh mắt này còn sắc bén gấp trăm lần với Tô Song Song, Chiến Bảo Nhi theo bản năng lui về phía sau một bước, không dám cố chấp nữa, từ từ đi lên tầng. 

Lúc này phòng khách chỉ còn lại Tô Song Song và Tần Mặc, hai người vẫn trầm mặc như trước, chỉ là Tô Song Song lại ngồi xổm xuống, cẩn thận nhặt lên những tấm ảnh đã rơi tứ tung trên mặt đất.

Lúc này coi như Tô Song Song đã nghĩ thông suốt, nếu không muốn tiếp tục dây dưa với Tần mặc nữa, cô phải nhẫn tâm một chút, đối với Tần Mặc cũng phải nhẫn tâm.

Tô Song Song nhặt xong ảnh chụp đứng lên, cẩn thận nhìn ảnh chụp một lần, sau đó lộ ra nụ cười ngọt ngào, nói lời trái với lương tâm: 

“Chụp không tệ, nếu sửa xong lại càng đẹp hơn. Sau này treo trong phòng, khẳng định sẽ khiến cho người khác phải hâm mộ.”

Tần Mặc luôn chờ Tô Song Song nói chuyện nhưng anh không nghĩ tới cô lại nhẹ nhàng nói ra một câu như vậy, những lời này thật sự là một con dao cắt sâu trong lòng anh.

“Tô Song Song, vậy tình cảm em đối với anh thì sao!” Những lời này Tần Mặc có thể nói ra được đã không dễ dàng gì, anh quả thực đã đem lòng tự trọng của mình dẫm nát dưới lòng bàn chân, mới có thể hỏi một câu như vậy. 

Tô Song Song nghe thấy những lời này của Tần Mặc, trái tim run rẩy, cô còn muốn hỏi Tần Mặc, hắn dây dưa với hai người phụ nữ hoặc nhiều người phụ nữ khác, vậy tình cảm hắn đối với cô là gì.

Nhưng Tô Song Song là người có tính cách ngang bướng từ trong xương, căn bản sẽ không hỏi những câu như vậy, cô cắn răng cười nói: “Anh chỉ là quá khứ, tại thời khắc em biết được chân tướng sự việc thì đã là quá khứ rồi!”

“Tô Song Song, chỉ vì chuyện này, em biết rõ ràng là…” Tần Mặc rốt cục không nói nên lời, những lời này hắn đã nói năm đó rồi nhưng Tô Song Song vẫn bước đi, bốn năm sau hắn không thể nói ra miệng được nữa. 

“Em thật sự muốn kết hôn cùng hắn sao?” Tần Mặc thay đổi chủ đề, anh nhìn thật sâu vào trong mắt Tô Song Song, khó nén cơn giận và phiền chán.

Tô Song Song không nói lên câu chỉ có thể gật đầu. Cô biết chỉ có làm như vậy mới có thể kết thúc chuỗi ngày dằn vặt nhau của cô và Tần Mặc.

“Tô Song Song, hôm nay nếu em đi ra khỏi cánh cửa này, từ nay về sau coi như chúng ta là người dưng, em có muốn đi không?” Tần Mặc dứt khoát nói, giọng nói không có nửa phần vui đùa. 

Tô Song Song muốn rời khỏi  nhưng chân của cô giống như đã dính chặt trên đất, không thể nào cử động được.

Tần Mặc nhìn thấy Tô Song Song không đi, cô không nhúc nhích đứng đó, cơn tức giận trong mắt lập tức hóa thành vui mừng nhưng một giây sau ánh mắt hắn lại trở lại bình tĩnh, không chút biểu cảm.

Bởi vì Tô Song Song đã thong thả đi ra khỏi cửa lớn. Trong giây phút này, Tần Mặc chỉ cảm thấy trái tim anh đã chết rồi. 

Nhưng đột nhiên Tô Song Song dừng bước chân, quay đầu nhìn về phía anh, trái tim Tần Mặc nhanh chóng đập loạn lên, ánh mắt nhìn Tô Song Song mang sự chờ mong mãnh liệt.

Anh nhìn đôi môi nhỏ nhắn của Tô Song Song khi đóng khi mở, nói những lời khiến anh rơi ngược lại vào địa ngục: “Bánh Bao và Màn Thầu đâu? Em muốn dẫn hai đứa đi!”

Tần Mặc bỗng nhiên nở nụ cười, đôi mắt cũng đều nheo lại nhưng không khí quanh anh lại vô cùng lạnh lẽo. 

Có trời mới biết Tô Song Song phải dùng bao nhiêu sức lực mới có thể khống chế được bản thân không chạy về phía Tần Mặc, hai người nhìn nhau một lát, Tần Mặc rốt cục mới mở miệng nói:

“Người đâu, mang hai đứa bé đến cho cô ấy.” Tần Mặc nói xong xoay người rời khỏi, nhanh chóng đi lên tầng, không liếc mắt nhìn Tô Song Song một cái.

Thân thể Tô Song Song cứng ngắc đứng tại chỗ, ánh mắt không hề chớp nhìn chằm chằm Tần Mặc. Cô biết Tần Mặc không đùa, lần này chia tay về sau bọn họ thật sự đã là người lạ rồi. 

Đôi mắt Tô Song Song đỏ lên, đợi đến lúc Màn Thầu và Bánh Bao được ôm ra, mỗi tay cô dắt một đứa, vội vàng quay đầu rời khỏi, không dám ở lại thêm một giây phút nào nữa, nếu không thật sự cô sẽ có khả năng cầu xin Tần Mặc không cần những người phụ nữ khác nữa, chỉ cần ở bên cô mà thôi.

Đợi đến khi Tô Song Song dắt tay hai đứa bé ra khỏi nhà cũ Tần gia, Tô Song Song mới dùng hết sức lực trên người đột nhiên ngồi xuống đất, khiến cho bánh Bao và Dục Tú sợ tới mức hét lên.

Tô Song Song đau lòng, đau lòng vô cùng nhưng lại lo mình sẽ khiến cho bọn nhỏ bị dọa sợ, chỉ có thể miễn cưỡng cười tươi nói: “Mẹ không sao đâu! Mẹ không sao! Thật sự là không sao cả!”