Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh

Chương 309




Tô Song Song đi theo Âu Dương Văn Nhân tới căn nhà ở khu vực ngoại thành của hắn, khi Tô Song Song xuống xe liền nhìn thấy độc một tòa biệt thự nhỏ thì hai mắt cong cong lập tức trừng lớn trợn tròn, chớp mắt mấy lần mới kịp phản ứng.

Cô quay đầu nhìn Âu Dương Văn Nhân đang mỗi tay ôm một đứa trẻ, không kiềm chế được trêu chọc một câu: "Anh là phú nhị đại keo kiệt nhất rồi!"

Âu Dương Văn Nhân nghe câu đánh giá này của Tô Song Song về mình, không nhịn cười được, đang muốn nói gì đó thì Tô Dục Tú giãy dụa trong lòng hắn, hắn cũng biết nhóc con này không muốn để cho hắn ôm nữa liền hơi ngồi xổm xuống, đặt Tô Dục Tú xuống đất. 

Nhưng Bánh Bao vẫn còn dính trong lòng hắn, Âu Dương Văn Nhân cũng vui vẻ ôm Bánh Bao nhỏ mềm mại này, hai tay ôm eo bé con, để bé con ngồi trên vai mình, bé con lập tức vui cười hớn hở, tiếng cười ngọt ngào trong trẻo khiến Âu Dương Văn Nhân không nỡ đặt cô bé xuống.

Hai chân Tô Dục Tú vừa chạm đất một cái đã thành thục vỗ phẳng mấy nếp nhăn trên ống quần tây, còn phủi ống tay áo sơ mi trên người, sau đó đứng ở trước cửa, nhìn lên nhìn xuống tòa biệt thự nhỏ hai tầng này, tư thế quả thật như một chỉ huy vậy.

"Chỉ huy, ngài cảm thấy thế nào?" Tô Song Song ngồi xổm xuống, quay đầu nhìn gương mặt của Tô Dục Tú, vui vẻ trêu chọc con trai mình. 

Tô Dục Tú hơi nhíu mày hơi gật đầu, quay đầu liếc nhìn Tô Song Song đang cười mặt mày híp lại, dường như có chút bất mãn, nói một câu: "Mẹ, mẹ có thể đừng ngây thơ như vậy có được không."

"..." Tô Song Song lập tức cảm thấy đã phải chịu đòn bạo kích một trăm điểm đến từ chính con trai mình, cô mím môi tỏ vẻ uất ức.

Tô Dục Tú thấy Tô Song Song mếu máo liền thở dài, duỗi bàn tay nhỏ bé có chút thịt vỗ lên bả vai Tô Song Song, không tiếp tục nhìn Tô Song Song nữa, bộ dạng tỏ vẻ thẹn thùng nói: "Nhưng mẹ của con đáng yêu nhất." 

Lúc này Tô Song Song mới cảm thấy thỏa mãn, vươn tay nhanh chóng ôm lấy mặt Tô Dục Tú, cô biết đứa bé này chính là con trai mình rất ngoan mà, sẽ không nỡ khiến cô phải đau lòng mà.

Mặt Tô Dục Tú bị "tấn công", bộ dạng không tự nhiên tức khắc biến mất, hàng lông mày nho nhỏ càng nhíu chặt hơn, rõ ràng rất không hài lòng với hành động này của Tô Song Song.

"Vâng, vâng! Ngài chỉ huy à, chúng ta có thể đi vào chưa? Mặt trời lớn như vậy, qua lát nữa Bánh Bao sẽ bị cảm nắng mất." Tô Song Song nói xong liền đứng dậy, vươn tay quyết định dắt tay của Tô Dục Tú. 

Tô Dục Tú suy nghĩ một chút, vươn tay kéo tay Tô Song Song, hếch cằm lên, vô cùng khí thế nói: "Vậy sao còn không đi? Con bé bị cảm nắng lại khóc lên đấy."

Tô Song Song đáp một tiếng, lúc này Âu Dương Văn Nhân cũng đã mở cửa, đang đứng chờ ở cửa, Tô Song Song vội vàng lôi kéo Tô Dục Tú đi vào theo.

Trong lòng Tô Song Song cảm thấy rất ấm áp, đứa con trai này của cô mặc dù nhìn có vẻ già dặn, nhưng lại vô cùng quan tâm cô và em gái mình, chẳng qua cách biểu đạt không được tốt mà thôi. 

Sau khi đi vào bên trong, Tô Song Song không kiềm chế được tán dương thẩm mỹ của Âu Dương Văn Nhân, bên ngoài biệt thự có vườn hoa nhỏ, trong vườn hoa có một chiếc xích đu vô cùng lãng mạn, vừa vào cửa đã thấy được cách bố trí bên trong biệt thự rất ấm áp.

"Thấy thế nào?" Âu Dương Văn Nhân đi vào, lúc này mới thả Bánh Bao lên ghế sô pha, vừa buông xuống liền phát hiện không biết Bánh Bao đã lại ngủ từ lúc nào rồi.

Khó trách khi nãy Âu Dương Văn Nhân cảm thấy đầu vai mình nặng như vậy, hóa ra nhóc con này đã gối đầu lên vai hắn ngủ rồi. 

Hắn hạ giọng hỏi Tô Song Song đang đứng ở cửa: "Bánh Bao ngủ rồi, em mang con bé lên tầng hai ngủ trước không?"

Tô Song Song hơi kinh ngạc một chút, sau đó mới phản ứng, thật sự hết chỗ nói trước đặc tính ở đâu cũng có thể ngủ này của Bánh Bao, cô liếc mắt nhìn Tô Dục Tú đang thưởng thức khắp phòng, cũng chính là Màn Thầu của cô, bây giờ mới đi qua ôm Bánh Bao theo Âu Dương Văn lên tầng hai tới phòng của cô.

Đợi sau khi hai nhóc con kia đều đã ngủ rồi, Tô Song Song ngồi trên ghế sô pha dưới tầng một, có vẻ rất bối rối. Âu Dương Văn Nhân làm một bình trà, rót một chén bưng tới, vẫn chưa nói gì với Tô Song Song, cũng cảm nhận được cảm xúc của cô không đúng lắm. 

Âu Dương Văn Nhân bưng một ly trà tới, thật ra hắn đại khái cũng đã đoán được Tô Song Song sẽ nói gì, tâm tình của hắn cũng không quá tốt, dứt khoát không nói câu gì.

"Văn Nhân, thật ra lần này em trở về cũng vì một chuyện." Tô Song Song vừa nói vừa cảm thấy tâm trạng rất hỗn loạn bưng cái chén, cô đã ép buộc bản thân ba năm nay không được nghĩ tới người này rồi.

Nhưng chỉ có bản thân cô biết nửa đêm nằm mộng luôn có thể mơ thấy mặt của hắn, giọng nói của hắn, cùng với nhiệt độ cơ thể hắn, còn có một tia nhu tình chỉ thuộc về cô. 

Nhưng giờ phút này đây, Tô Song Song nghĩ tới tia nhu tình đó đã không còn là đặc quyền của một mình cô, Tô Song Song nắm thật chặt cái chén trong tay, cuối cùng quyết định nói ra miệng: "Lần này em trở về là muốn ly hôn."

"..." Âu Dương Văn Nhân mặc dù đã đoán được Tô Song Song muốn nói gì, nhưng vẫn biểu hiện vô cùng kinh ngạc, đôi mắt xanh trợn tròn, còn có xu hướng hơi mở rộng.

Tô Song Song hít một hơi thật sâu mới lấy được dũng khí ngẩng đầu nhìn Âu Dương Văn Nhân, thấy hẳn biểu lộ vẻ mặt như vậy liền dứt khoát nói ra toàn bộ. 

"Em... thật ra ba của mấy đứa chưa chết, em vì một số chuyện mới trốn tránh anh ta mà đi nước ngoài, hiện giờ cũng đã mấy năm trôi qua rồi, em định thoát khỏi cuộc hôn nhân kia, sau này sẽ không còn gì ràng buộc nữa."

Tô Song Song nói dứt lời, lúc này mới phát hiện cái chén trong tay rất nóng, nhưng cô cũng chỉ sửng sốt một chút mà thôi, sau đó lấy lại tinh thần đặt cái chén kia lên bàn.

"À!" Âu Dương Văn Nhân tỏ vẻ nha chợt hiểu ra, cố ý nói nói tiếp: "Anh nhớ ra cái ngày mà em sinh con, cú điện thoại đó...." 

Hai mắt Âu Dương Văn Nhân trừng lớn, vừa bàng hoàng vừa tức giận nói: "Là anh ta ngoại tình? Ngày đó rõ ràng có giọng nói của một phụ nữ, khi đó còn là buổi tối, anh ta và phụ nữ ở..."

Âu Dương Văn Nhân nói hết những gì không nên nói, lúc này gương mặt mới xuất hiện vẻ rầu rĩ, che cái miệng của mình lại, một lát sau mới khẽ nói một câu: "Xin lỗi."

"Phải là em nên nói xin lỗi anh mới đúng, đã gạt anh lâu như vậy, chẳng qua chuyện này em thật sự không muốn nhắc tới nữa." Tô Song Song nói xong liền cúi đầu xuống, đã qua lâu rồi, Tô Song Song chỉ cần nhắc tới cái tên này lại vẫn cảm thấy trái tim đau đớn như cũ. 

"Anh biết, anh biết." Âu Dương Văn Nhân nói đến đây giống như đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, khẩn trương nói: "Nhưng em muốn ly hôn mà bên kia muốn quyền nuôi con thì sao?"

"..." Tô Song Song nghĩ tới chuyện này rồi, cô nắm chặt lấy váy của mình, đây cũng là nguyên nhân mà cô không muốn trở về nhất, nhưng nếu không ly hôn thì cô vẫn sẽ luôn cảm thấy giữa mình và Tần Mặc luôn có sự ràng buộc.

Tô Song Song đã nghĩ được ăn cả ngã về không, nếu mình và hắn ta ly hôn, có thể từ nay về sau trong mộng cũng sẽ không gặp lại hắn nữa, cho nên vì không chịu đựng được đêm nào cũng nằm mơ thấy Tần Mặc mà cô đã theo Âu Dương Văn Nhân trở về. 

"Cho nên em muốn chờ thêm một chút nữa, nếu như anh ta tới tìm em, em sẽ ly hôn với anh ta, nếu anh ta không tới tìm em, vậy thì kéo dài thêm chút thời gian, đợi đến khi em nghĩ ra cách lại tới tìm anh ta."

Đây chính là phương pháp duy nhất mà Tô Song Song có thể nghĩ ra được, nhưng cô cũng biết đây chỉ là kế hoãn binh, liền bực bội nắm chặt váy mình.

Âu Dương Văn Nhân trầm mặc một chút, đột nhiên kinh hô một tiếng: "Anh có một cách!" Tô Song Song nghe thấy vậy hai mắt liền sáng lên, chợt ngẩng đầu nhìn về phía Âu Dương Văn Nhân, trong mắt ngập tràn vẻ thấp thỏm chờ mong. 

"Em nói hai đứa là con anh, dù sao đi nữa anh ta cũng không biết được, đợi đến khi ly hôn xong khi hai đứa đã được hơn mười tuổi rồi sẽ không sợ anh ta nữa." Âu Dương Văn Nhân nói hết câu liền mỉm cười với Tô Song Song.

Tô Song Song có chút do dự, hiện giờ thì đây là cách tốt nhất rồi, nhưng trong lòng cô vẫn theo bản năng cảm thấy không chuyện gì có thể gạt được Tần Mặc, hơn nữa đôi mắt của hai đứa trẻ này cũng giống Tần Mặc như đúc, căn bản không thể lừa gạt được chuyện này.

"Anh biết em lo lắng mắt hai đứa sẽ bị lộ, nhưng em ly hôn mà không cho anh ta biết em có con, em không nói thì anh ta cũng không biết được, chờ ly hôn thành công rồi, em rời khỏi thành phố, anh ta sẽ càng không biết được." 

"Nói là con của anh, chỉ cần tình huống xấu nhất là anh ta biết đó là con của em thì sẽ tính tiếp." Âu Dương Văn Nhân vừa nói vừa vươn tay vỗ lên tay Tô Song Song đang đặt trên đầu gối.

"Em yên tâm đi, có người cha nuôi là anh ở đây, cho dù phải vận dụng tất cả nhân mạch cũng sẽ không để bọn chúng vào trong tay người cha cặn bã này."

Tô Song Song không có bất cứ lập trường nào để phản bác lại, cho dù trong lòng cô không muốn tin rằng Tần Mặc có người phụ nữ khác, nhưng tất cả những điều kia lại không thể hiểu nổi, cuối cùng cô gật đầu, khóe mắt ửng hồng, dùng giọng mũi hừ một tiếng: "Cảm ơn anh, Văn Nhân." 

"Em còn nói cám ơn với anh là anh sẽ thực sự tức giận đấy, để hai đứa trẻ nghe thấy anh cũng không tiện..." Âu Dương Văn Nhân ngẩng đầu nhìn về phía tầng hai, chỉ vừa nhìn một cái đã khiến hắn lập tức sửng sốt.

Tô Song Song thấy Âu Dương Văn Nhân có gì đó không đúng liền vội vàng nhìn lên, lập tức thấy Tô Dục Tú đứng trên đầu cầu thang, gương mặt nho nhỏ không có bất cứ cảm xúc gì.

Ngay lập tức trái tim Tô Song Song rụt lại, cô nuốt nước miếng một cái, trong nhất thời không biết nên nói gì cho phải, nhất định Tô Dục Tú đã nghe được chuyện khi nãy, nghĩ như vậy, lòng bàn tay cô tức khắc xuất hiện tầng mồ hôi mỏng. 

"Màn Thầu..." Tô Song Song khẽ gọi một tiếng, theo đó đứng dậy muốn đi qua, nhưng lại không có dũng khí.

Tô Dục Tú lúc này liếc nhìn Tô Song Song, đi từ đầu cầu thang xuống, khó chịu nói: "Con không phải đã nói rồi sao, con tên Tô Dục Tú, không phải gọi là Màn Thầu."

"Phải, phải! Dục Tú, khi nãy..." Tô Song Song khẩn trương bẻ ngón tay, từ khi hai đứa còn nhỏ, cô đã nói với chúng rằng cha của chúng đã hi sinh vinh quang vì cứu người rồi. 

Thế nhưng chỉ trong khoảnh khắc vừa rồi mà lời nói dối đã bị vạch trần, như vậy đã không chịu nổi rồi, nếu Bánh Bao biết thì cô cũng sẽ không khẩn trương như vậy, nhưng Tô Dục Tú với tâm tư chín chắn đã biết rồi, điều này khiến cô trở nên luống cuống.

Âu Dương Văn Nhân vẫn là người phản ứng nhanh hơn, nghe ra giọng điệu Tô Dục Tú không có gì thay đổi cả liền cười hỏi: "Con có đói chưa? Muốn ăn gì không, cha nuôi mua cho con."

Bộ dạng của Tô Dục Tú lúc này dường như không có vẻ như đã nghe được cuộc nói chuyện của hai người, sau khi đi xuống tới tầng một vẫn nhìn Âu Dương Văn Nhân như thường ngày, không có biểu cảm gì, chỉ lạnh lùng nói một câu: "Con muốn ăn cơm chiên, cám ơn cha nuôi." 

"Được, cha sẽ đi mua mấy món ăn về cho con ăn, Song Song, em dẫn Dục Tú đi làm quen hoàn cảnh ở đây đi." Âu Dương Văn Nhân nói rất lưu loát rồi đứng dậy, thấy Tô Song Song vẫn còn bối rối liền lấy cùi chỏ đẩy cô một cái, ném cho cô một ánh mắt hãy bình tĩnh chớ vội.

Lúc này Tô Song Song mới vững tâm lại, ném lại một ánh mắt cảm kích cho Âu Dương Văn Nhân, nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, lôi kéo Tô Dục Tú quyết định đi bộ ở vườn hoa ngoài biệt thự.

Tô Dục Tú từ khi một tuổi đã vô cùng hiểu chuyện, hai tuổi đã bắt đầu thích xem tivi, kênh gì cũng xem, khi ba tuổi thì Tô Song Song đã phát hiện ra bé con rất thông minh, hầu như thứ gì cũng hiểu được.