Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh

Chương 293




Đông Phương Nhã vẫn luôn đứng cách đó không xa, thấy hai người Tần Mặc đã đi rồi, để lại Bạch Tiêu ở đây lầm bầm, cô đi đến, cau mày hỏi:

"Anh cần gì phải như thế?"

"Bây giờ không phải hai người kia cũng đang rất tốt sao? Dù sao trước đây công ty cũng là do tôi quản lý, như vậy tôi mới an tâm được, hai người đó trải qua biết bao nhiêu việc cũng rất tự nhiên mà, tốt rồi... tốt rồi..."

Bạch Tiêu không ngừng nói hai từ tốt rồi, vẫn là cái dáng vẻ bất cần đời như thế nhưng lại kiến Đông Phương Nhã cảm thấy thật thê lương, cô ngẫm nghĩ một lát rồi, giơ tay mình ra nắm chặt lấy tay Bạch Tiêu.

Trong ký ức của Đông Phương Nhã, tay Bạch Tiêu chưa bao giờ lạnh đến vậy.

Tô Song Song và Tần Mặc về đến nhà, Tần Mặc xem thời gian, quay đầu nói với Tô Song Song:

"Thời gian không còn nhiều, anh phải đi làm đây."

Tô Song Song không ngờ Tần Mặc còn có khái niệm đi làm đúng giờ, cô gật đầu nhẹ, trong lòng càng ngày càng tò mò, rốt cuộc Tần Mặc đã tìm được công việc gì.

Đợi đến khi Tần Mặc ra ngoài, Tô Song Song mặc một bộ quần áo có mũ, âm thầm chờ Tần Mặc ra ngoài.

Tần Mặc chưa đi bao xa thì rẽ trái rồi rẽ phải, cuối cùng đứng trước một lớp dạy vẽ, Tô Song Song tìm một cái cây to rồi núp phía sau.

Lúc cô nhìn thấy Tần Mặc bị một đám ranh con vây lấy, tim Tô Song Song theo đó cũng đập loạn lên, sợ người như Tần Mặc sẽ không nhịn được mà tống cổ đám nhóc đi mất.

Nhưng lại để cho Tô Song Song là một sự bất ngờ, Tần Mặc ấy thế mà không nổi giận, còn đưa tay ra vỗ vỗ đầu từng đứa! Lại còn rất nhẫn nại bế hai đứa nhỏ trong số đó vào trong.

Tô Song Song nấp sau cái cây to, không biết nên diễn tả tâm trạng mình bây giờ ra sao, cô vuốt vuốt mắt mình mãi cho đến khi chắc chắn không nhìn lầm mới xoay người lại, tựa vào phía sau của cái cây to, thật lâu mà vẫn không bình tĩnh nổi.

"Cái tật theo dõi người khác này của em sao còn chưa sửa nhỉ?"

Tô Song Song cảm thấy sau lưng thật lạnh lẽo, nghe thấy tiếng nói thì giật nảy mình, ngoảnh đầu lại nhìn đã thấy Tần Mặc đang nghiêm mặt nhìn mình.

"Nói gì thì nói vừa nãy anh dịu dàng vô cùng với đám trẻ con đó, sao bên cạnh em anh lại như vậy..."

"Em là trẻ con hả?"

Tần Mặc nói rồi đưa tay vuốt hai bên má Tô Song Song, kéo kéo sang hai bên:

"Mặt em trông cũng không giống con nít cho lắm."

Tô Song Song không chịu, duỗi đầu về phía Tần Mặc:

"Sao có thể, mặt của em vẫn non lắm mà!"

Bây giờ lại đến lượt Tần Mặc hết chỗ nói, anh quay đầu lại nhìn đám trẻ con đang đứng trước cổng đợi mình, đưa tay xoa xoa đầu Tô Song Song:

"Về đi, tan làm anh mang đồ ăn vặt về cho em."

"A Mặc, sao anh cứ tự mình tủi thân như vậy chứ?"

Làm nũng xong, Tô Song Song ngẩng đầu lên nhìn Tần Mặc, ánh mắt ngập tràn sự lo lắng.

Tần Mặc lặng im trong giây lát, rồi ra sức xoa đầu Tô Song Song, nhẹ nhàng lại chậm rãi, nói:

"Bây giờ cuộc sống mới là cuộc sống thật sự, rất tốt, cảm ơn em, Song Song."

Tô Song Song hoàn toàn không hiểu Tần Mặc có ý gì khi nói những lời này nhưng cô chưa kịp nghĩ thì Tần Mặc đã xoay người lại trông nom lũ nhóc kia.

Tô Song Song vẫn cứ đứng tại chỗ trông theo Tần Mặc như thế, mặc dù anh không cười nhưng mặt anh đã thả lỏng hơn nhiều. Giây phút này, có lẽ Tô Song Song đã hiểu, cô không nhịn được mà cười lên, xoay người đi về làm bữa tối cho Tần Mặc.

Tô Song Song khẽ ngâm nga, đang lúc nghĩ ngợi có nên mở một lớp dạy vẽ, nhận một vài bạn nhỏ đến học vẽ tranh, như vậy cũng được coi là kiến thức lúc đi học cũng có chỗ mà dùng.

Tô Song Song càng nghĩ càng vui vẻ, nụ cười trên mặt theo đó càng tươi tắn hơn.

Lúc cô xoay người bỗng thấy trong hộp thư có một lá thư, Tô Song Song rút nó ra, thấy người nhận là bản thân thì hơi ngẩn ra, có người gửi thư cho mình sao?

Cô giờ phong bì lên chỗ ánh sang để xem trong thư là gì, có vẻ như bên trong có vài tấm ảnh, Tô Song Song càng nghi hoặc hơn, vội vàng mở ra, đến lúc cô mở cửa vào nhà, ngồi xuống cạnh bàn mới đổ mấy tấm ảnh trong phong bì ra ngoài.

Vừa nhìn thấy, cô bị dọa cho giật nảy người, lập tức nhảy dựng lên, trên ảnh tất cả đều là hình tai nạn giao thông, máu thịt tung tóe. Đợi đến lúc cô bình tĩnh lại thì bỗng phát hiện có chỗ không đúng.

Tô Song Song nhìn gần hơn, trong một khoảnh khắc, cô hệt như phát điên mà túm lấy tấm ảnh, đây không phải là hiện trường tai nạn của ba mẹ cô sao!

Chỉ trong chốc lát, nỗi lo lắng bao trùm lấy cả người Tô Song Song, cô run rẩy cầm lấy lá thư bên cạnh, mới đọc vài dòng, Tô Song Song suýt nữa đã đứng không vững.

Tay kia của cô cố gắng bám vào mặt bàn, vất vả lắm mới có thể ngồi xuống ghế, cảm giác như bị ai đó hút hết sức lực toàn thân.

Tô Song Song không dám tin chắc, cô cẩn thận đọc lại lần nữa cho đến khi chắc chắn mình không nhìn lầm bị hoa mắt thì mới thôi. Tô Song Song ngỡ ngàng.

Cô ngẩn ngơ nhìn phía trước, dòng nước mắt không kiềm được chảy xuống, ấy thế nhưng cô đã hoàn toàn không còn có cảm giác gì nữa.

Qua một lát sau, như thể Tô Song Song đột nhiên nhớ đến cái gì, cô hệt như phát điên đi mò tới mò lui tìm điện thoại của mình, lúc lấy di động ra cô không hề nghĩ ngợi gì liền bấm gọi cho Bạch Tiêu.

"Nhị Manh Hóa, em sao lại..."

Điện thoại Bạch Tiêu rất nhanh đã kết nối được, giọng điệu vẫn mang theo ý trêu đùa như cũ.

Nhưng Tô Song Song giờ không có tâm trạng nghe hắn xàm, cứ thế mà quát lên:

"Có phải không? Có phải Tần gia đã giết bố mẹ tôi không?"

Bạch Tiêu cũng không ngờ Tô Song Song lại biết được chuyện này, bị dọa đến xém chút nữa rơi điện thoại, vô tình phun ra một câu:

"Sao em biết?"

Tô Song Song nghe thấy câu này, điện thoại cầm trong tay lập tức rơi xuống đất, rơi trên mặt thảm mềm mại, điện thoại vẫn còn đang kết nối, có thể loáng thoáng nghe thấy Bạch Tiêu đang nói gì đó với cô qua điện thoại.

Thế nhưng đầu óc Tô Song Song giờ đã trống rỗng, cô cúi xuống nhìn hiện trường vô cùng thê thảm trong tấm ảnh, thậm chí đến cả hít thở cũng quên.

Giây phút này, cái đêm tối đen đầy mùi máu tươi tanh tưởi kinh khủng ấy như đang bao trùm lấy Tô Song Song, cơ thể cô mềm nhũn đi, từ trên ghế ngồi bệch xuống đất.

Một giây sau, Tô Song Song tự ôm lấy mình, co người lại, sau đó cố gắng gượng không phát ra tiếng gào thét, lộ ra một nổi đau có khó thành lời.

Ai cũng được, nhà ai cũng được, tại sao hết lần này tới lần khác đều là Tần gia! Tại sao hết lần này tới lần khác là cha mẹ của Tần Mặc!

Giờ khắc này Tô Song Song cảm thấy mình đang suy sụp, đầu óc rối bời, không thể nghĩ ra được gì, cũng không muốn nghĩ đến gì nữa, chỉ cảm thấy lạnh. Rất lạnh! dường như cô có ôm chặt bao nhiêu cũng không bù được sự lạnh lẽo tỏa ra từ trong lòng.

Theo như lá thư, cái chết cả bố mẹ cô cũng không thể không liên quan đến Tần Mặc. Rốt cuộc cô phải đối mặt với Tần Măc ra sao, làm sao mà đối mặt, sau đó lại còn sống chung.

Không biết qua bao lâu, đột nhiên Tô Song Song nghe được âm thanh đập cửa ầm ầm nhưng cô cũng chẳng thèm để ý tới, bây giờ cô chỉ muốn để bản thân nghỉ một lát.

Bạch Tiêu vừa đến đã thấy Tô Song Song đang co người tựa vào cạnh bàn, cả người run rẩy không ngừng, anh ta cắn chặt răng thở dài, đi tới, muốn đỡ Tô Song lên.

Thế nhưng Tô Song Song lại không phối hợp, vẫn cứ ôm chặt lấy bản thân, không chịu di chuyển. Bạch Tiêu bèn ngồi xổm xuống, mắt liếc thấy những tấm ảnh ngổn ngang trên mặt đất.

Chuyện năm đó, Tần lão gia đang lúc trung niên thì mất con, vô cùng đau lòng thế là gia toàn quyền cho luật sư xử lý, cho nên nhà họ cũng không biết người trong cuộc là bố mẹ Tô Song Song.

Lúc ấy, điều tra ra bố Tần Mặc lái xe khi đang say rượu, do đó tất cả trách nhiệm đều thuộc về Tần gia, Tần gia đã nợ Tô Song Song, Bạch Tiêu nghĩ phải cất kỹ lá thư và những tấm hình này trước, vứt vào trong túi xách mình, sau đó ngồi xổm bên cạnh Tô Song Song.

"Song Song, em hãy bình tĩnh trước, lát nữa Tần Mặc về... có muốn nói chuyện này cho Tần Mặc biết không?" Bạch Tiêu cũng không còn cách nào, chuyện cũng đã xảy ra, ván đã đóng thuyền, anh ta cũng chả có cách nào sửa đổi, cũng không làm được gì cả.

Tô Song Song nghe đến tên Tần Mặc, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Bạch Tiêu, ánh mắt cô hoàn toàn mơ màng, hít thở cũng không thông, túm lấy quần áo Bạch Tiêu, dùng sức đến nổi các khớp ngón tay trắng bệch.

"Không được! Trước hết không được nói cho anh ấy, để tôi nghĩ đã. Đưa tôi đi, hãy đưa tôi đi trước!"

Tuy lòng Tô Song Song đã rối như tơ vò nhưng điều duy nhất cô có thể chắc là bây giờ cô không thể gặp Tần Mặc, cô cần tỉnh táo lại để suy nghĩ.

Bạch Tiêu thấy ngón tay Tô Song Song dùng sức đến phát run, vội kéo tay cô xuống, dìu cô đứng lên:

"Được rồi, em cứ nghỉ ngơi ở chỗ của anh một thời gian, không cần lo lắng cho Tần Mặc, có anh đây rồi!”

“Ừ!” Tô Song Song chỉ cần nghĩ đến Tần Mặc là cảm xúc vừa mới khôi phục liền sụp đổ ngay, sau đó cô nhỏ giọng không nhịn được nghẹn ngào, khóc đến cả người run rẩy dữ dội.

Bạch Tiêu lần đầu thấy Tô Song Song như thế cũng không biết nên làm gì, anh chỉ có thể mói đi nói lại một câu an ủi:

“Không sao, không sao đâu!”

Lúc Tô Song Song đến nhà Bạch Tiêu đã không còn khóc nữa nhưng vẫn không nói gì, cứ ngồi ngơ ngác mãi trên ghế salon như vậy, cuộn mình lại, nhìn phía trước mà không nói lời nào.

Bạch Tiêu đợi bên cạnh càng lúc càng sợ, vội vàng gọi cho Đông Phương Nhã, bảo cô tới xem sao, sợ một lúc nữa Tô Song Song không chịu nổi khó khăn này lại xảy ra chuyện gì mất.

Đông Phương Nhã vừa tới đã trông thấy Tô Song Song như vậy, thẳng chân đá Bạch Tiêu một cước, bực bội: Anh làm cái gì thế? Song Song đã ở bên Tần Mặc rồi mà! Anh có thể ngưng nghịch một hôm không hả?”

Đông Phương nhã nói xong lại cảm thấy vẻ mặt Bạch Tiêu có gì đó sai sai, bình tĩnh lại, nhìn Tô Song Song, quay đầu nói với Bạch Tiêu:

“Song Song bị làm sao vậy? Cứ tiếp tục như vậy thì không hay đâu.”

“Việc này...”

Bạch Tiêu hơi lưỡng lự những rồi vẫn kể chuyện vừa nãy cho Đông Phương Nhã nghe, nghe xong thì lập tức cứng đơ cả người, một người luôn xử lý mọi chuyện đâu ra đấy như Đông Phương Nhã giờ phút này lại túm chặt ống tay áo Bạch Tiêu, hỏi:

“Thế giờ phải làm sao?”

“Trước tiên em đừng lo việc này, em xem thử có thể làm cho cô ấy... chợp mắt một giấc được không, cứ như thế này thì không ổn.”

Bạch Tiêu thấy mắt Tô Song Song cả buổi vẫn chưa nháy cái nào, chịu đựng mãi như thế, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.

Đông Phương Nhã vội vàng lấy ống tiêm thuốc an thần trong hòm thuốc mang bên người, tiêm vào người Tô Song Song, chỉ một lát sau, Tô Song Song đã ngã vào ghế salon, cứ thế ngủ thiếp đi nhưng ngủ không yên giấc, thỉnh thoảng hơi co người lại.

Đông Phương Nhã mau chóng qua đó, ôm lấy Tô Song Song để cô cảm thấy an toàn hơn, Bạch Tiêu đứng bên cạnh nhìn Tô Song Song, thỉnh thoảng lại nhìn vào điện thoại mình.

Bên Tô Song Song đã tạm ổn định, thế nhưng lát nữa Tần Mặc về không thấy Tô Song Song thì đó mới là chuyện lớn, rốt cuộc anh ta có nên nói cho Tần Mặc biết chuyện này không, Bạch Tiêu chưa bao giờ cảm thấy rối loạn như bây giờ.

Lúc này Tần Mặc đã tan làm về nhà, anh trông thấy của nhà mở một nửa thì vọt vội vào, khi nhìn thấy căn phòng trống trơn, không thấy bóng dáng của Tô Song Song thì con ngươi liền co rút lại.