Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh

Chương 242




Editor: Mẹ Bầu

Suốt cả một ngày trời chụp ảnh nội cảnh, đợi đến lúc chụp kiểu ảnh cuối, thì hai chân Tô Song Song đã mềm nhũn, cô trực tiếp liền ngồi phịch xuống trên nền nhà.

Tần Mặc mặc dù thân thể cường tráng, nhưng cũng là lần đầu tiên anh phải chịu cảnh hành hạ suốt một ngày như thế. Nhưng mà cái loại cảm giác ấm áp diễ♦n☽đ♦àn☽lê☽q♦uý☽đ♦ôn hạnh phúc đó vẫn cứ lượn lờ mãi ở trong lòng anh, không hề tản đi.

Anh nhìn Tô Song Song thật sự là mệt muốn chết rồi, cũng không nóng nảy kéo cô lên nữa, định bụng ngồi xuống ở bên cạnh cô. May mắn gian phòng này là phòng sao, cho nên hai người liền cứ an tĩnh ngồi ở trên tấm thảm đỏ như vậy mà ngắm sao, không khí đặc biệt an tĩnh.

Bởi vì quá mệt mỏi nên Tô Song Song hơi híp mắt lại, suy nghĩ một chút., Cô dựa người vào bả vai Tần Mặc,diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn  cảm giác lần đầu tiên dựa vào anh như vậy, nên cô vẫn còn cảm thấy có chút gì đó không thoải mái, ngọ nguậy cái đầu của mình mãi, rốt cuộc cô cũng tìm được một nơi thoải mái.

Tần Mặc khẽ hạ thấp đầu bả vai của mình xuống một chút, để cho Tô Song Song dựa vào được thoải mái hơn. Tô Song Song thật sự đã quá mệt mỏi rồi, cũng không quan tâm gì đến cái gì gọi là tốt xấu hay ngượng ngùng nữa. ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m Cô cầm lấy cánh tay Tần Mặc, cọ xát tựa như đang làm nũng anh vậy...

Trên khóe miệng Tần Mặc thoáng nở một nụ cười càng thêm vẻ cưng chiều. Một lát sau, anh nghe thấy truyền đến tiếng hít thở vững vàng của Tô Song Song. Tần Mặc thoáng hơi chuyển động một chút.

Thấy Tô Song Song vẫn không tỉnh lại, lúc này Tần Mặc mới cẩn thận đặt cô nằm xuống, để cho cô nằm gối đàu lên trên đùi của mình. Tô Song Song không được thoải mái lắm diễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn nên hơi ngọ nguậy một chút, tìm một vị trí thoải mái sau đó nặng nề chìm vào giấc ngủ sâu.

Tô Song Song ngủ thiếp đi như vậy, cũng không biết đã ngủ được bao lâu, đợi đến khi cô mở mắt, nhìn thấy trên đỉnh đầu mình là ánh sao lấp lánh và màn sương mù, Tô Song Song liền mơ hồ mất một lúc.

Một giây kế tiếp, cô chợt ngồi dậy, hét lên một tiếng: "Em như vậy là đã ngủ được bao lâu rồi, di◕ễn♠đà‿n♠lê♡♠q◕uý♠đôn  thế nào mà trời cũng đã tối thế này!"

Lại qua một giây tiếp theo, Tô Song Song trợn to cặp mắt, chậm lại, rốt cục nhớ tới, lúc này bọn họ còn đang ở trong phòng chụp ảnh. Trong nháy mắt, Tô Song Song đã bình tĩnh lại.

"Ục ục ục… Lúc này trong phòng an tĩnh không một tiếng động thì đột nhiên một âm thanh vang lên. diễn✥đàn✥lê✥quý✥đôn Tô Song Song theo bản năng dùng hai tay che bụng của mình lại.

Nhưng mà không biết tại sao, càng dùng sức, thì cái bụng của cô lại càng phản kháng, lên tiếng kêu lớn hơn.

Cuối cùng Tô Song Song lập tức cảm thấy tự giận chính mình rồi. Dù sao ở trước mặt Tần Mặc cô cũng đã không có còn có một hình tượng gì nữa rồi.  Tô Song Song định tự giận mình, hai chân giơ lên quơ quơ, lầu bầu nói một câu: "Em đói bụng!"

Ngược lại, Tần Mặc lại rất thích Tô Song Song vô câu vô thúc (*) như vậy ở trước mặt anh. Tần Mặc đứng lên đầu tiên, hai tay nắm ở hai bên eo của Tô Song Song nhấc cô lên. Anh nhìn lại chiếc áo cưới cô đang mặc một chút, nhận thấy làn váy của cô ở phía sau thật dài, chỉ do dự một khắc, liền ôm ngang người, bế bổng Tô Song Song.

(*) Vô câu vô thúc: Dịch nghĩa: Không bị gò bó, không bị trói buộc. Ý nói mọi hành động, mọi lời nói đều vô cùng thoải mái, không phải tuân theo theo bất cứ một quy tắc lễ nghi nào 

Tô Song Song tựa như đã rất quen thuộc với kiểu ôm công chúa như thế này, diễn✥đàn✥lê✥quý✥đôn hai tay cô vòng lên ôm lấy cổ của Tần Mặc rất tự nhiên, còn tựa đầu vào bả vai rộng rãi của Tần Mặc rất thoải mái.

Hai người ngọt ngọt ngào ngào đi ra ngoài, nhất thời làm cho nhân viên làm việc đầy trong phòng hậu kỳ nằm sát ở bên ngoài phải ao ước. Nhưng Tần Mặc lại tựa như không coi ai ra gì cứ như thế ôm Tô Song Song đi về phía trước.

Khi đi đến bên cạnh vị giám đốc khu Ảnh viện áo cưới, Tần Mặc lạnh lùng nói: "Trong một tuần phải lấy được ảnh đó!" Tô Song Song lại khẽ lôi kéo quần áo của Tần Mặc....

Tô Song Song nhỏ giọng nói: "A Mặc, em còn chưa thay quần áo đâu."

Tần Mặc lại cúi đầu nhìn về phía Tô Song Song, ghé gần sát mặt của cô, giống như là đang bận tâm đến tâm tình của Tô Song Song, hạ thấp giọng nói: "Buổi tối trở về nhà anh sẽ cởi áo giúp em."

Cởi áo em gái anh ấy! (*) Trong nháy mắt trong lòng Tô Song Songcth cả kinh, nhìn lên người đàn ông yêu nghiệt đang ở trước mặt mình, thật sự cũng không biết phải nói câu gì tiếp theo nữa, đành khẽ quơ quơ đôi chân của mình, làm cho làn váy bay phấp phới hết sức đẹp mắt.

(*) Một cách chửi cửa miệng

Vốn dĩ Tô Song Song vẫn cho là Tần Mặc chỉ nói để mà nói như vậy thôi, nhưng mà, vạn vạn lần cô không nghĩ tới anh thật sự vẫn để cho cô mặc bộ váy cưới này đến tận buổi tối lúc đi ngủ.

Khi Tô Song Song mặc chiếc áo cưới này đứng ở bên cạnh giường trong phòng ngủ, thì cô mới phát giác ra được có cái gì đó không đúng lắm. Cô cố hết sức để cởi bỏ chiếc váy cưới có làn váy phía sau thật dài kia xuống, nhưng mà Tần Mặc lại vẫn cứ dựa vào ở bên cạnh cửa phòng ngủ, cặp mắt vẫn nhìn như dính vào trên người của cô.

Tô Song Song dự định sử dụng hình thức làm nũng, dùng giọng điệu ỏn à ỏn ẻn, mở miệng nói: "A Mặc, anh có thể đi ra ngoài trước một chút được không?"

Tô Song Song vốn cho là Tần Mặc không thể nào đồng ý, cho nên trong lòng đang tiếp tục nhanh chóng suy nghĩ đến biện pháp kế tiếp, ai biết được Tần Mặc lại có thể gật đầu một cái.

Nhìn Tần Mặc lui bước về phía sau mấy bước, Tô Song Song thậm chí cũng bối rối. Cô mở trừng hai mắt, thấy Tần Mặc vẫn còn đang lui ở ra bên ngoài như vậy, liền cao hứng nở nụ cười.

Nhưng mà Tần Mặc lại chỉ lui lại có mấy bước, sau đó tự nhiên lại anh ngừng lại. Tô Song Song sững sờ nhìn Tần Mặc bộ dạng nhàn hạ đang đứng ở ngoài cửa, liền hỏi lại một câu vẻ khó hiểu: "A Mặc, anh nói thế nào mà vẫn chưa đi ra như vậy?"

"Anh đã lui ra rồi mà!" Tần Mặc nói xong cúi đầu liếc mắt nhìn khung cửa. Tô Song Song trong nháy mắt hiểu ngay, lúc này Tần Mặc đang dựa theo ý trong  trong lời nói của cô!

"Anh! Anh!" Tô Song Song tức giận không biết nói cái gì cho phải. Đột nhiên cô nhớ tới một cái vấn đề rất trọng yếu, trong căn hộ này có phòng thay quần áo, tại sao cô lại phải thay đồ ở trong phòng ngủ như vậy chứ! Chuyện này chẳng phải là do mình làm hay sao!

Nghĩ được như vậy, Tô Song Song đắc ý nhìn Tần Mặc một cái, xách theo quần đi ra ngoài, khi đi đến phòng thay quần áo, cô còn quay đầu lại khiêu khích phẩy tay với Tần Mặc một cái.

Nhưng khi nhìn thấy Tần Mặc cũng bắt đầu dời bước đi về phía hướng mình đang đi tới, thì Tô Song Song vạn phần hối hận, khi chưa nắm vững được  chuyện gì thì đừng nên khiêu khích người với vẻ thú vị như vậy. Tô Song Song vội vàng mở cửa ra.

Cô vừa định đóng cửa phòng thay quần áo nhưng mà đã bị chậm một bước, bàn tay Tần Mặc đã tóm được cạnh cửa sau đó mạnh mẽ kéo cánh cửa ra.

"Em thay quần áo mà!" Tô Song Song có chút nóng nảy, giọng nói cũng cao hơn một chút. Tần Mặc nghiêm túc gật đầu một cái, nói: "Anh biết chứ."

Trong lòng Tô Song Song chột dạ, nhưng cô vẫn lại cứng cổ như cũ, làm bộ tức giận, hỏi lại anh một câu: "Vậy thì anh đứng ở chỗ này làm gì thế?!"

Tần Mặc quan sát Tô Song Song từ trên xuống dưới một cái, chậm rãi nói: "Mới vừa rồi em đã dùng ánh mắt để nói cho anh biết, bảo anh tới đây, vậy thì anh đã tới đây rồi đấy."

"!" Tô Song Song nhất thời trợn to cặp mắt lên. Lúc đó là cô đang khinh miệt trừng anh đấy chứ, không được hay sao? Rốt cuộc thế nào mà anh lại có thể  suy luận ra rằng ánh mắt kia của cô là đang muốn mê hoặc anh chứ!

"Vậy hiện tại em có thể thu hồi lại được hay không!" Tô Song Song cảm thấy Tần Mặc lại bị yêu nghiệt họ Tần nhập vào thân rồi, cô không thế nào nói lại anh nổi, hai cái tay đẩy anh ra, tính toán chọn lựa bạo lực.

Nhưng mà sức lực của cô chỉ chó một chút ít như vậy, làm sao có thể đẩy Tần Mặc ra ngoài được, lâp tức bị Tần Mặc nắm tay trực tiếp đẩy ngược trở lại vào phòng thay quần áo. Không gian của phòng thay quần áo cũng không phải là quá rộng rãi, cho nên chỉ trong nháy mắt đã bị hai người làm cho chật ních.

Ngay sau đó Tần Mặc trở tay đóng cửa phòng thay quần áo lại. Trong phút chốc, nhiệt độ trong phòng thay quần áo nho nhỏ này tựa như đã vọt lên cao.

"A Mặc, rốt cuộc anh định làm gì vậy?" Tô Song Song cúi đầu không dám nhìn vào ánh mắt của Tần Mặc. Cô có cảm giác, cảm thấy bầu không khí này rất mập mờ, nhất là khi thấy tay của Tần Mặc để ở bên hông mìn, chậm rãi sờ sờ như lục soát làm cho cô đứng yên vẻ đầy bất an.

"Thực hiện lời lúc trước anh đã nói." Tần Mặc nói xong bàn tay đang đặt ở bên hông liền dời đến phía sau lưng của Tô Song Song. Tô Song Song khẽ run rẩy khi tay của Tần Mặc lướt qua cổ của cô. Trong nháy mắt đã kích động đến toàn bộ thân thể của Tô Song Song, làm cho cô tiếp tục run rẩy không ngừng.

Sau một khắc, ngón tay của Tần Mặc đã túm được chính xác cái đầu khóa kéo, nhẹ nhàng lôi kéo xuống bên dưới. Phía sau lưng của Tô Song Song liền lộ ra, Tô Song Song vội vàng đưa hai tay để bắt chéo ở trước ngực, để tránh làm tụt chiếc váy xuống đất.

Nhờ cậy cái bộ váy cưới, không có mặc bất cái gì khác! Nói thật chứ, nếu là chiếc váy này lập tức bị trượt xuống dưới, thì lập tức cô thật sự đã trở thành đồ điên mất rồi.

Tô Song Song biết Tần Mặc luôn luôn đã nói một thì sẽ không có hai. Hôm nay ở dưới tình huống bị động như vậy, cô cũng không thích hợp nói thêm điều gì, mà vẫn như cũ, cứ cúi đầu không dám nhìn Tần Mặc, nhỏ giọng nói: "Anh cũng rời khỏi đây đi, có thể đi ra ngoài được không?!"

Bởi vì ngượng ngùng, cho nên câu nói kế tiếp của Tô Song Song mang giọng điệu hơi run run, để lộ ra một chút giọng mũi, chữ cuối cùng theo thói quen lại hơi cao giọng lên chút xíu, lộ ra vẻ dẫn dụ.

Đôi con người của Tần Mặc trong nháy mắt liền thoáng một cái nhìn hơi sâu sắc một chút. Anh cúi đầu nhìn Tô Song Song từ trên cao xuống, như có như không, đột nhiên hai tay túm được tay của Tô Song Song, trực tiếp kéo luôn hai cánh tay của cô giơ lên cao.

Tô Song Song chỉ cảm giác mình trước ngực thoáng cái liền bị một hồi hơi lạnh kia. Nhưng trong khi cô còn chưa kịp có phản ứng, thì theo bản năng cúi đầu liếc mắt nhìn, khi nhìn thấy trước ngực không có gì cả, lập tức hét lên một tiếng: "A!"

Tần Mặc một tay bận giữ cánh tay của Tô Song Song, một tay kia nắm lấy chiếc váy cưới của Tô Song Song kéo xuống một cái. Nhất thời, Tô Song Song cảm thấy cả người cũng lành lạnh.

Cô bị hù dọa đến mức sợ hãi, căn bản cũng quên hét lên, nhưng ở trong cổ họng cũng không phát ra được âm thanh âm nào, bởi vì quá mức xấu hổ, nên ngay cả ánh mắt cô cũng hơi đỏ lên.

Tần Mặc vừa thấy vậy, nhất thời hơi buông lỏng tay của mình một chút. Anh cúi đầu nhẹ nhàng chạm nhẹ một cái vào đôi môi của Tô Song Song, sau đó dán lên môi của cô, chậm rãi nói: "Bảo bối, anh thích em như vậy."

Tô Song Song không nghĩ tới Tần Mặc lại có thể nói ra hai chữ bảo bối kia. Cô kinh ngạc đến mức cũng quên cả xấu hổ, chỉ trong nháy mắt Song Song có cảm giác trái tim của mình đang đập rộn lên "Thình thịch, thình thịch!" thật nhanh thật mạnh.

"A... A Mặc... Hôm nay có phải là anh đã uống lộn thuốc rồi hay không!" Một lát sau Tô Song Song mới tìm lại được giọng nói của chính mình, lập tức bị nói cà lăm, kiểu nói tự nhận là muốn hóa giải bầu không khí này.

"Ừ, nhìn thấy bộ dạng của em khi mặc áo cưới, anh cảm thấy hình như anh sắp bị phát điên lên rồi." Tần Mặc nói xong dùng sức hôn vào môi của Tô Song Song một cái, sau đó từ từ dời nụ hôn xuống dưới.

Anh hàm hồ nói: "Lúc ấy anh đã nghĩ muốn được như thế này, như thế này... Như thế này..."

Tô Song Song vốn là còn đang thẹn thùng không biết làm sao bây giờ, nhưng mà theo nụ hôn sâu hơn, trong óc cô lập tức giống như bị thiếu dưỡng khí  một mảnh. Khi Tần Mặc buông tay ra sẵn sàng đưa tay đỡ Tô Song Song, thì lúc nà,y cả người cô cũng đã mềm nhũn ra rồi, theo bản năng Tô Song Song liền đưa tay vòng lên cổ của anh.

"Bảo bối... Bảo bối..." Tần Mặc động tình thở nhẹ khẽ gọi Tô Song Song, tựa như từ trước cho tới nay đều luôn đang ẩn nhẫn, lúc này liền để cho tất cả đều được phóng thích ra ngoài.

Hai người rốt cục bắt đầu điên cuồng lên, làm cho nhiệt độ thoáng chốc như tăng lên làm cháy cả phòng thay quần áo.

Đợi đến ngày hôm sau, Tô Song Song mơ hồ, giật giật cái chân đau nhức, nghĩ tới chuyện tối ngày hôm qua, cô cực kỳ mắc cở, nhất thời liền lôi cái chăn lên trùm kín lấy mình.

Tần Mặc đang dựa vào ở bên cạnh nhi đọc sách, anh hết sức hưởng thụ khoảng thời gian sự yên lặng cùng với Tô Song Song thế này. Cho nên, cho dù anh đã tỉnh lại thật lâu rồi, nhưng mà vẫn như cũ, không chịu thức dậy, chẳng qua là an tĩnh ngồi ở bên cạnh Tô Song Song, thỉnh thoảng liếc nhìn cô một cái.

Đợi đến khi anh nghe được động tĩnh, quay đầu nhìn về phía ra vuốt vuốt nơi đầu của cô.

Bàn tay Tần Mặc vuốt ve rất dịu dàng, trong nháy mắt Tô Song Song liền có chút như bị thiếu dưỡng khí, Cô nghẹn lời trong chốc lát, những đến sau cùng rốt cục cũng không nhịn được, nơi cái mũi liền rầm rì lộ ra trở lên. Cô dùng sức hít vài hơi thở, đang muốn làm cho mình bị mơ hồ, Tần Mặc lại từng bước, từng bước vén chăn lên một nửa.

Tô Song Song cúi đầu vừa nhìn cơ thể mình lộ ra, mọi bộ phận đều nhuốm dấu ấn của một màu hồng hồng thuộc về Tần Mặc. Thiếu chút nữa thì cô đã thét lên một tiếng vì kinh ngạc. Đến một khắc sau cùng, cô nhịn được, theo bản năng đưa tay túm chăn kéo lên, lại bị Tần Mặc giành trước một bước. Anh đắp chăn lên đến bả vai của Tô Song Song.

Ngay sau đó Tần Mặc bắt được một cái tay của Tô Song Song, nắm lấy thật chặt. Bởi vì buổi sáng sau khi tỉnh lại cô vẫn còn không có mở miệng để nói chuyện, nhưng vừa mới mở miệng, giọng nói của Tần Mặc liền lộ ra một chút khàn khàn, giọng nói trầm khàn pha chút từ tính.

"Em muốn ăn cái gì?"

Trong lúc nhất thời Tô Song Song cũng không thể phản ứng kịp, một màn này thật sự là quá mức ấm áp. Sự ấm áp làm cho cô nghĩ là mình vẫn còn chưa tỉnh ngủ.

Cô nuốt nước miếng một cái, hơi hé miệng ra, tự nhiên không hề phát ra âm thanh, một lát sau, cô mới khàn giọng, cổ họng phí sức nói ra thêm một câu: "Húp cháo."