Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh

Chương 230-1




Editor: Mẹ Bầu

Tô Song Song quay đầu nhìn sang, khi nhìn thấy khuôn mặt lạnh lẽo của Tần Mặc đang đứng cách đó khoảng năm sáu bước, thì cô rất hốt hoảng. Nhưng mà chỉ sau một khắc, cô lại cảm giác mình không hề làm việc gì trái với lương tâm thì có cái gì mà phải sợ.

Lần này Tần Dật Hiên ngược lại  không gây phiền toái gì, hào phóng buông Tô Song Song ra, lại còn dùng ống tay áo của mình lau nước mắt nước mũi cho Tô Song Song đã sắp đông cứng lại.

Tần Mặc vừa nhìn thấy Tô Song Song khóc, ánh mắt lỗ mũi đều đỏ bừng, trong lòng cực kỳ khó chịu. Nhưng anh lại không quá giỏi về cách biểu lộ tình cảm, chỉ vươn tay ra, ngữ điệu nói cũng không có gì thay đổi, nói: "Đi cùng anh về nhà nào!"

Những lời này, ۣ nếu như đặt ở những ngày bình thường khác, thì mấy chữ “đi cùng anh về nhà” kia của Tần Mặc nghe rất có sự dụ dỗ mê hoặc.

Nhưng mà vào giờ phút này, Tô Song Song nhìn thấy Tần Mặc đã làm sai chuyện như vậy, thừa dịp cô không có ở đây anh cư nhiên vụng trộm quyến rũ loại hoa dại cỏ dại để chơi bời, lại còn như vậy có thái độ cường ngạnh, giống như cô thiếu nợ anh vậy, trong nháy mắt liền nổi giận.

Tần Dật Hiên cũng không nghĩ tới Tần Mặc lại có thái độ mạnh mẽ cứng rắn như vậy, vốn đang vẫn muốn thành toàn cho Tần Mặc, lúc này anh cũng nổi giận, một phát kéo Tô Song Song, lôi kéo cánh tay của cô như nhất định sẽ phải mang Tô Song Song đi.

Tô Song Song có chút mơ hồ. Cô quay đầu lại liếc mắt nhìn Tần Mặc, còn chưa kịp nghĩ ra phải nói gì, Tần Mặc liền một tay túm lấy cánh tay của Tô Song Song, một cái tay khác giữ chặt lấy bả vai Tần Dật Hiên.

"Buông tay ra! Tần Dật Hiên muốn hất tay của Tần Mặc ra, nhưng ở cái tư thế này khiến Tần Dật Hiên không thể sử dụng được sức lực. Tay của Tần Mặc chế ngự trên bả vai của Tần Dật Hiên lại dùng thêm một phần khí lực, thiếu chút nữa Tần Dật Hiên liền buông tay đang nắm lấy tay Tô Song Song.

"Anh buông tay ra!" Đương nhiên là Tần Mặc nhìn Tần Dật Hiên không thấy vừa mắt, điều này làm cho giọng nói của anh càng lạnh lẽo hơn. Nhìn dáng vẻ của anh lúc này giống như là tới để bắt gian vậy.

Tô Song Song bị hai người lôi kéo, trầm mặc một hồi, tiếp sau đó tiểu Vũ Trụ liền bùng nổ!

Cô dùng sức vung cánh tay lên, muốn hất tay cả hai người ra. Nhưng thật đáng tiếc, mong muốn thì đầy đặn, nhưng thực tế thì sức lực lại chỉ là cảm giác.

Tô Song Song thoáng nhìn hai cái tay vẫn đang nắm lấy cánh tay của cô như cũ, có chút sững sờ. Cô vùng vẫy hai cánh tay đang bị nắm đến đau nhức kia, nhưng đến một cm nhỏ cũng không thể tránh ra được.

Tần Dật Hiên cùng Tần Mặc cũng thoáng thấy sửng sốt. Tô Song Song thừa dịp lúc này muốn rút tay của mình ra khỏi, nhưng không ngờ lại không được toại nguyện.

Tô Song Song cũng đã sáng ra rồi, cứ giằng co nhau mãi như vậy, lúc nãy cô cũng đã tức giận xung thiên, dùng sức mạnh cũng không có ích lợi gì. Đến lúc này Tô Song Song cũng đã có kinh nghiệm, cô không rút cánh tay của mình ra, chỉ có cất giọng lạnh lùng nói: "Buông tay ra!"

Khả năng cảm nhận của Tần Dật Hiên cao hơn, nên lập tức sẽ hiểu ra ngay rằng, vừa rồi Tô Song Song đã thông tỏ mọi chuyện. Thấy Tô Song Song mở miệng, vội vàng phụ họa theo cô: "Cô ấy bảo anh buông tay ra đó!"

Tần Mặc cau mày lại, không nhường Tần Dật Hiên chút nào, nói lại một câu: "Là bảo chính anh buông tay ra!"

"Tôi nói cả hai người cùng buông tay ra cho tôi!" Thời điểm Tô Song Song đang nói những lời này, cô rất muốn rất muốn mình có đủ sức mạnh để hất hết cả hai cái tay đang nắm lấy tay của mình ra. Nhưng đáng tiếc là vết xe đổ lúc trước vẫn còn đang bày ra ở đó, cô cũng chỉ có thể suy nghĩ một chút mà thôi.

Tô Song Song rống xong một câu rồi, hai người đàn ông lúc này vẫn nhìn chằm chằm lẫn nhau như cũ, không một ai chịu buông tay. Tô Song Song cũng đã rất cáu, cực kỳ cáu rồi!

Cô hít một hơi thật sâu, vừa mở miệng liền rất không có tiền đồ, nói một câu tựa như thương lượng: "Hai ngươi có thể buông ra tay của em ra trước được không? Cả hai người đã nắm tay em rất đau rồi!"

Giờ khắc này Tô Song Song quyết định vì mình mà có thái độ khác biệt một chút., Tần Dật Hiên suy nghĩ một chút, buông lỏng tay ra. Nhưng Tần Mặc lại làm bộ dáng, một phát kéo luôn Tô Song Song vào trong ngực mình, vòng tay quanh hông của cô.

Cái tư thế này thật sự là rất có tình cảm, nhưng mà vào lúc này, Tô Song Song lại không có thời gian đâu mà đắm chìm ở trong sắc đẹp.

Lần này cô đã thông minh hơn, không phát ra lời nói trước, mà chỉ thử nhúc nhích một chút, thử xem bằng sức lực của mình liệu có thể tránh thoátkhỏi cái ôm của Tần Mặc hay không.

Kết quả, đừng nói là tránh thoát, cho dù là muốn nhúc nhích một chút thôi cũng không thể nào nhúc nhích nổi! Tô Song Song đầu đầy vạch đen, hảo hán không tính thiệt thòi trước mắt, trước hết cần phải thương lượng một chút thật tốt đã, những khác chuyện khác tạm thời gác lại.

"Buông em ra, em không thể nào thở nổi nữa rồi!" Tô Song Song nói một câu, giọng nói cũng không có gì thay đổi. Tần Mặc hơi nới lỏng vòng tay của mình, đang quấn quanh người của Tô Song Song ra một chút, nhưng sau đó cũng không chịu buông hẳn ra.

Tần Dật Hiên không nghĩ tới Tần Mặc lại có thể hèn hạ như thế. Tần Mặc cũng có nới lỏng tay, nhưng lại không chịu buông tay! Tần Dật Hiên tức giận gầm lên một tiếng giận dữ: "Tần Mặc, anh còn có biết thế nào là xấu hổ nữa hay không vậy?"

Tần Mặc cũng hoàn toàn không hề để ý đến Tần Dật Hiên, ôm Tô Song Song định đi. Tô Song Song dĩ nhiên là không vui chút nào! Làm gì có chuyện đã ngoại tình như vậy mà bên ngoài còn tỏ vẻ “cây ngay chẳng sợ chết đứng” giống như Tần Mặc như vậy chứ!

Cho dù lúc trước, Tô Song Song đã tin tưởng rằng đến tám mươi phần trăm là Tần Mặc  đã bị đóa hoa dại kia quá chủ động, cũng không trách lỗi của Tần Mặc. Nhưng mà bây giờ, cô bị anh dùng sức mạnh mang đi như thế, chính cô cũng không tin chắc, rốt cuộc suy nghĩ kia của mình có phải là đã lừa mình dối người rồi hay không!

"Buông em ra! Tần Mặc, em không trở về nhà đâu!" Tô Song Song vừa rống lên, vừa giãy giụa, hầm hầm hừ hừ, không nhịn được, lại muốn khóc. Tại sao cô lại phải chịu sự uất ức như vậy chứ!

Tần Dật Hiên đứng tại chỗ nhìn trong chốc lát, hai tay anh nắm thành quả đấm, chợt xông về trước, vung quyền đánh vào trên gò má của Tần Mặc.

Một quyền này bị đánh quá mức đột ngột, Tần Dật Hiên lại sử dụng một lực rất mạnh, thân thể của Tần Mặc nghiêng đi một cái. Anh sợ mình đang ôm Tô Song Song sẽ kéo cô ngã theo, nên buông lỏng tay ra. Nhân cơ hội này Tần Dật Hiên liền kéo Tô Song Song trở về bên mình.

Tần Mặc lau máu ở trên khóe miệng một chút, ổn định thân thể, nhìn lại Tần Dật Hiên, lúc này ánh mắt của Tần Mặc đã không phải là lạnh như băng nữa, mà là tràn đầy sát ý.

Anh cắn răng hỏi: "Tần Dật Hiên, tôi là chồng của cô ấy, chuyện của hai vợ chồng chúng tôi, đến lượt một người ngoài như anh phải để ý từ lúc nào vậy?"

"Tôi là anh trai của của cô ấy! Cô ấy lần lượt bị bắt nạt như vậy, làm sao tôi có thể không ra mặt được. Nếu như em gái của anh cũng lần lượt bị bắt nạt như vậy, chẳng lẽ anh cũng mặc kệ hay sao?" Tần Dật Hiên biết Tần Mặc đột nhiên có nhô ra thêm một người em gái, liền lấy luôn cô em gái kia làm ví dụ.

"Mặc kệ." Tần Mặc lạnh lùng khạc ra hai chữ này. Tần Dật Hiên từ nhỏ đã có một cô em gái ở bên cạnh, vạn vạn lần không nghĩ tới lại có thể được nghe một câu nói như vậy, được phát ra từ trong miệng một người anh trai, nhất thời liền ngây ngẩn cả người.