Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh

Chương 217-2




Editor: Mẹ Bầu

Tô Song Song thấy không khí giương cung bạt kiếm cuối cùng đã được cô nhanh trí làm cho hạ xuống, liền thở phào một hơi nhẹ nhõm. Cô cẩn thận liếc mắt nhìn sang Tần Mặc, thấy anh vẫn không có mở miệng phản đối, lúc này cô mới hoàn toàn thanh tỉnh lại.

Bất quá Tô Song Song cảm giác, cảm thấy có chút kỳ quái. Theo lý thuyết chiểu theo tính khí của Tần Mặc,  anh hoàn toàn không bao giờ có thể để cho Cô Tô Na đến nhà bọn họ sống được! Thế nhưng tại sao Tần Mặc lại an tĩnh như vậy, dáng vẻ rõ ràng tỏ ra không hề phản bác, mà hớn hở tiếp nhận.

Tô Song Song lôi kéo Cô Tô Na đứng dậy, liếc mắt cảnh giác nhìn sang Tần Mặc. Tần Mặc nghênh đón ánh mắt cảnh giác kia của Tô Song Song, bất mãn hơi nhíu mày một cái, vươn tay, ý bảo Tô Song Song tới gần anh.

"Chẳng phải là em muốn dẫn Cô Tô Na về nhà sao? Đi mau."

Tần Mặc nói xong,  Tô Song Song lôi kéo luôn Cô Tô Na đi ra ngoài. Khi đi tới bên cạnh Tần Mặc, đột nhiên Tô Song Song ngửa đầu lên, ánh mắt càng thêm cảnh giác nhìn Tần Mặc, hỏi lại anh một câu có vẻ không quá chắc chắn: "Anh sẽ không chờ đến nửa đêm ném tiểu Na ra ngoài chứ?"

"..." Tô Song Song hỏi xong nhìn gương mặt của Tần Mặc lúc này càng trở nên băng giá hơn liền hối hận. Cô cười hì hì lôi kéo Cô Tô Na đi, bỏ qua Tần Mặc, nhẹ nhàng đi ra ngoài.

"Em lỡ miệng! Em lỡ miệng thôi!" Tô Song Song vừa đi vừa nói lấy lòng Tần Mặc, lôi kéo Cô Tô Na đi ra khỏi phòng an toàn. Cô thở phào nhẹ nhõm, đứng ở bên ngoài dặn dò người giúp việc chuẩn bị cho Cô Tô Na hai bộ quần áo, để bọn họ rút lui.

Ông nội Tần đứng tại chỗ có vẻ mệt mỏi, hơi dựa người vào cửa, tay dùng lực mạnh mẽ chống lên cây quải trượng, lúc này thân thể lảo đảo sắp ngã mới đứng vững lại được.

"Đi thôi đi thôi!" Ông cụ lặp lại câu nói hai lần, nhìn Tần Mặc xoay người muốnđi, đột nhiên như sực nhớ tới chuyện gì, vội vã dặn dò thêm một câu: "Tần Mặc, đồ nhóc thối này chớ có gây chuyện rắc rối, chớ có ném tiểu Na ném ra ngoài thật đấy nhé!"

Bước chân của Tần Mặc thoáng dừng lại. Anh quay đầu lại nhìn ông nội Tần, ánh mắt nhàn nhạt, không nhìn ra anh đang vui hay giận, chỉ nói một câu nghe rất bình thản: "Nếu như cháu không đồng ý, dựa vào đâu  mà con bé có thể một bước đi đến gần nhà cháu được chứ?"

Trong nháy mắt, ông nội Tần không thốt nổi thành lời. Mặc dù ồn không thích thái độ cuồng ngạo kia của Tần Mặc, nhưng mà, khi vừa nghĩ tới cá tính của Tần Mặc khi đã quyết định điều gì thì không bao giờ hối hận. Ít nhất thì bây giờ ông có thể xác định được, Tần Mặc sẽ không đuổi Cô Tô Na đi, sau khi anh đi ra khỏi nơi này, cho nên ông cụ cũng không so đo với anh nữa.

Ông nội Tần liếc nhìn Tô Song Song một cái, tặng cho cô một ánh mắt cảm kích, Tô Song Song vội vàng cười cười, vẫy vẫy tay chào ông nội Tần.

Lúc này bọn họ khi đi chỉ có hai người, khi trở về lại thành ba người, vừa vào đến trong căn hộ. Tần Mặc trực tiếp ngồi ở trên ghế sa lon, đôi chân thon dài gác lên trên khay trà, quét mắt liếc nhìn sang Cô Tô Na, lúc này vẫn còn đang e dè đứng ở bên cửa ra vào.

"Không có chuyện gì thì chớ cho tôi nhìn thấy cô, nhiều nhất là ba ngày, nếu như cô còn tiếp tục giả ngây giả dại nữa, tôi sẽ cho cô đến bệnh viện tâm thần." Tần Mặc nói xong tuyệt đối không cho Cô Tô Na có cơ hội mở miệng, cứ thế quay sang mở ti vi, mở chương trình tài chính kinh tế để xem.

Đối với thái độ này của Tần Mặc, Tô Song Song cũng không thể nói gì được. Cô chỉ có thể nhìn sang Cô Tô Na tròng mắt lúc này đã lại đỏ ửng, cười cười tỏ ý xin lỗi. Tô Song Song lôi kéo tay của Cô Tô Na dẫn cô gái đi đến phòng ngủ dành cho khách rộng nhất, lúc này được được bật đèn sáng ngời.

"Tiểu Na, em đừng nghe những lời nói kia của anh trai em. Anh ấy tính khí vốn như vậy đấy, trong nóng ngoài lạnh." Khi nói những lời nói này, Tô Song Song cảm thấy mình thật đuối lý! Nhưng nếu như cô không muốn, ngay ngày thứ nhất tới nơi này, Cô Tô Na lại cảm thấy bị ức hiếp, thì cô chỉ có thể nghĩ ra các kiểu khen tính tình của Tần Mặc rất tốt.

Khen đến cuối cùng, Tô Song Song cũng cảm giác mình đã nói có chút quá mức. Một người có tính tình hoàn mỹ như vậy, đoán chừng Tần Mặc cả đời cũng chỉ có thể dựa vào bên cạnh nó chứ không hơn.

Sau khi Cô Tô Na bước vào trong phòng, cả người liền trở nên rất an tĩnh, cũng không khóc rống lên nữa, vẫn cứ cúi đầu, bộ dạng cực kỳ e dè cẩn thận.

Bộ dáng như vậy đã chọc cho người ta cảm thấy đặc biệt đau lòng. Nhất là đối với Tô Song Song thuộc mẫu người chỉ thích mềm không thích cứng kia, lại càng thêm yêu thương Cô Tô Na hơn. Tô Song Song xem như đã hoàn toàn coi Cô Tô Na chính là người thân thiết của mình.

Tô Song Song sửa sang lại giường đệm cho Cô Tô Na cẩn thận, để cho Cô Tô Na nằm xuống xong xuôi, đang định đi ra ngoài, Cô Tô Na lại kéo cánh tay của Tô Song Song, cẩn thận nói: "Chị dâu, ngài có thể ngủ cùng với em một lát được không? Ngủ một mình thế này em sợ lắm!"

Tô Song Song nhìn đồng hồ, đã mười giờ. Lúc này Tần Mặc cũng vẫn chưa đi ngủ, Tô Song Song vén chăn lên, nằm ở bên cạnh Cô Tô Na.

Tô Song Song vỗ nhẹ nhẹ lên đầu của Cô Tô Na, dịu dàng nói: "Chị dâu ở đây rồi, em ngủ đi, không có gì phải sợ hết. Có quái thú nào, có người xấu nào, chị dâu cũng có thể đuổi bọn chúng chạy hết!"

Cô Tô Na ngượng ngùng cười, sau đó đưa bàn tay như bằng sáp nắm thật chặc lấy tay của Tô Song Song, ngay sau đó nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ.

Bị lă qua lăn lại cả một ngày, cũng không chưa kịp ăn thứ gì, Tô Song Song cũng mệt mỏi, nằm ở bên cạnh Cô Tô Na, cuối cùng cô cứ như vậy mà ngủ thiếp đi.

Thời điểm mười giờ rưỡi đêm, Tần Mặc tắt ti vi, thấy Tô Song Song vẫn còn chưa đi ra, Tần Mặc đứng dậy đi đến cửa phòng của Cô Tô Na gõ ba tiếng. Lúc này Cô Tô Na đang nằm ở trên giường lập tức nhắm mắt lại, hai tay theo bản năng lại ôm chặt lấy cánh tay Tô Song Song.

Tần Mặc thấy trong phòng không ai đáp lại, liền mở cửa ra. Khi cánh cửa vừa mở ra, anh đã nhìn thấy Tô Song Song và Cô Tô Na đã ngủ thiếp đi. Anh thoáng nhíu mày, liếc mắt nhìn Cô Tô Na đang ôm lấy cánh tay Tô Song Song ngủ say, sải bước đi nhanh đến.

Có thể nói, Tần Mặc không một chút tình cảm, trực tiếp kéo bàn tay của  Cô Tô Na ra. Cô Tô Na lập tức mở hai mắt ra, đang định khóc, đánh thức Tô Song Song, Tần Mặc chợt quay đầu lại nhìn về phía Cô Tô Na, ánh mắt của Tần Mặc lạnh như băng mang theo vẻ sát khí.

Cô Tô Na nhất thời liền im lặng, nuốt nước miếng một cái, cũng quên cả khóc. Tần Mặc rón rén ôm Tô Song Song lên, lại nhìn thật sâu vào Cô Tô Na một lúc, nhẹ giọng nói: "Nếu như cô lại còn khóc nữa, tôi tuyệt đối sẽ đưa cô đến bệnh viện tâm thần luôn."

Trong nháy mắt sắc mặt của Cô Tô Na liền trắng bệch. Cô Tô Na bị dọa cho sợ đến mức há to miệng ra, tuy nhiên cô gái lại không dám phát ra một tiếng động nào, chỉ sợ đánh thức Tô Song Song.

Đợi đến lúc Tần Mặc ôm Tô Song Song đi ra ngoài, Cô Tô Na nhìn theo ra cửa, cặp mắt vốn dĩ đang tràn đầy sự hoảng sợ, trong nháy mắt liền tràn đầy sự căm hận.

Cô Tô Na bị chọc tức, chợt nện một cái xuống giường, vẫn chưa hết giận, hai chân Cô Tô Na lại đạp đạp vào chăn. Bất quá từ đầu tới đuôi, Cô Tô Na cũng không dám để phát ra một chút tiếng động nào. Nhưng mà, trong đôi mắt của Cô Tô Na, vẻ không cam lòng lại càng ngày càng sâu đậm, càng nặng nề hơn, dần dần đã hóa thành sự oán hận độc địa.