Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh

Chương 216-2




Editor: Mẹ Bầu

Tần Mặc thay xong quần áo, đi tới bên cạnh Tô Song Song, nhìn cô còn đang đứng ngay đơ ở tại chỗ đó. Anh cúi đầu liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, chậm rãi mở miệng nói: "Mười phút, nếu em không ra khỏi phòng, vậy thì đừng đi đến nhà cũ nữa."

"A, vâng!" Tô Song Song kêu lên một tiếng, lập tức nhảy nhót, chạy đi, chỉ còn thiếu nước mặc quần áo cùng một lúc. Tay chân Tô Song Song luống cuống, tám phút sau cô đã sửa sang cho mình xong, chạy ra đứng ở trước mặt Tần Mặc, cười lên một tiếng để lấy lòng.

"Đi thôi." Tần Mặc nhìn Tô Song Song một chút, đưa tay lôi kéo tay của cô. Đến khi đi tới cửa ra vào, anh lại lấy từ trên chiếc giá treo quần áo một cái khăn quàng cổ, quấn lại ở trên cổ của cô.

Tô Song Song còn chưa tới nhớ việc chuẩn bị khăn quàng cổ cho mình. Mặc dù khăn quàng cổ màu lam kẻ ô vuông đang quấn ở trên cổ cô lúc này vẫm còn mới, nhưng mà Tô Song Song vẫn cảm thấy nó mang theo mùi vị đặc biệt của Tần Mặc như trước.

Cô chôn gương mặt của mình vào trong chiếc khăn quàng cổ, cười đến mức mặt mày cong cong, tựa như từ trước tới giờ, cái cảnh lúc nãy vừa nhốn nháo loạn xạ một hồi kia cũng chưa từng xảy ra vậy.

Hai người đí đến nhà cũ của họ Tần thì đã hơn tám giờ tối rồi. Tô Song Song vừa tiến vào đến cửa của nhà cũ, ông nội Tần liền ra đón. Nhìn thấy Tô Song Song thấy cây cỏ cứu mạng vậy.

Ông nội Tần lôi kéo Tô Song Song đi vào, không dám trễ nải dù chỉ chốc lát. Ông trực tiếp đưa Tô Song Song đi lên gian phòng của Cô Tô Na ở lầu hai,  vừa đi ông cụ vừa giải thích.

"Khi Tiểu Na ngủ trưa, thì lại bắt đầu gặp ác mộng. Sau khi tỉnh lại cả người liền như bị ngơ ngẩn, chỉ một mực khóc lóc. Bác sĩ đến kiểm tra, nói là nó bị tâm bệnh, lúc này ông..."

Ông nội Tần còn chưa nói hết câu,  đã đến cửa phòng của Cô Tô Na. Cánh cửa phòng chỉ khép hờ, Tô Song Song còn chưa tiến vào trong phòng đã nghe thấy tiếng khóc lóc của Cô Tô Na. Tiếng khóc của cô gái làm cho người khác cảm thấy đau lòng.

Tô Song Song vỗ vỗ vào tay của ông nội Tần, để cho ông yên tâm,sau đó cô đẩy cửa đi vào. Trong phòng của Cô Tô Na sáng khác thường. Tô Song Song liếc nhìn đã thấy Cô Tô Na đang co rúc ở trên giường, vừa hơi run rẩy vừa khóc thút thít.

Tô Song Song cẩn thận đi tới,  đứng ở bên giường của Cô Tô Na nhẹ giọng gọi lên một câu: "Tiểu Na?"

Cô Tô Na nghe thấy có người gọi cô, thân thể lại tiếp tục run rẩy mãnh liệt hơn. Cô gái chậm rãi ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy người đứng ở bên giường của mình chính là Tô Song Song, thì Cô Tô Na chu đôi môi ra một cái, vừa khóc vừa gọi: "Chị dâu..."

"Haiz" Tô Song Song thở dài, thấy Cô Tô Na không bài xích mình, cô tiến lên ôm cô gái vào trong ngực, vỗ nhè nhẹ lên thân thể đang run rẩy của cô.

Ông nội Tần đứng ở cửa, thấy cuối cùng Cô Tô Na cũng đã trở lại bình tĩnh, ông thở dài một hơi, cuối cùng thì thần kinh vẫn đang căng thẳng của ông đã có thể thả lỏng được rồi.

Tần Mặc đứng ở cửa ngửa đầu liếc mắt nhìn lên lầu hai, thấy cả ông nội Tần lẫn Tô Song Song dường như đã lập tức cùng bỏ quên anh ở sau ót rồi thì phải.  Tần Mặc ngồi một mình ở trên ghế sa lon trong phòng khách, châm một điếu thuốc lá, nhưng anh mới chỉ hút một hơi, đột nhiên như nhớ tới cái gì, lại lập tức nhanh chóng dập tắt thuốc lá. 

Lão quản gia đứng ở bên cạnh Tần Mặc vẫn một mực cung kính. Nhìn thấy Tần Mặc dập tắt thuốc lá, trên mặt lộ ra một nụ cười, ông khẽ nghiêng người, hỏi anh một câu mang đậm chất máy móc: "Tiểu thiếu gia, ngài cần uống chút gì không? Hay là uống cà phê đắng?"

Tần Mặc đảo vòng tròng mắt một cái, lại lắc đầu một cái, dựa vào về phía sau, vuốt vuốt mi tâm, nói một câu: "Cho tôi chén trà, tôi muốn uống trà dưỡng sinh của ông nội tôi kia."

Lão quản gia vừa nghe thấy thế, nụ cười trên mặt càng sâu, gật đầu một cái, bước nhanh đi vào trong nhà bếp.

Ước chừng sau nửa giờ, cuối cùng Cô Tô Na đã ngủ thiếp đi ở trong ngực Tô Song Song. Tô Song Song cúi đầu liếc mắt nhìn Cô Tô Na, cẩn thận thở phào một cái, rút cánh tay của mình lúc này đã bị tê rần ra.

Cô ngừng lại một khắc, thấy Cô Tô Na vẫn chưa tỉnh giấc, lúc này mới cẩn thận đi ra khỏi phòng. Ông nội Tần vẫn một mực ở bên ngoài phòng chờ. Thấy Tô Song Song đi ra ngoài, ông bèn liếc mắt nhìn vào bên trong, nhìn thấy Cô Tô Na đã ngủ thiếp đi, lúc này mới hoàn toàn thanh tĩnh lại.

Ông nội Tần đưa tay ra vỗ nhẹ nhẹ lên bả vai của Tô Song Song, nói ột câu vẻ rất cảm khái: "Cám ơn cháu, cháu dâu à! Nếu không, ông nội thật sự không biết phải nói như thế nào với thằng nhãi Tần Mặc ngu ngốc kia..."

Trong phòng, Cô Tô Na đang nằm ở trên giường vốn là đang ngủ say, lại đột nhiên mở hai mắt ra, cặp mắt hồng hồng, mang theo vẻ khinh thường, ngay sau đó cô gái lại nhắm hai mắt lại.

Tô Song Song nghe thấy ông nội Tần nói như vậy, trong lòng cảm thấy rất khó chịu. Nhưng mà trong lúc nhất thời cũng không có cách nào để hòa giải sự ngăn cách giữa ông nội và Tần Mặc.

Cô chỉ có thể vượt qua Tần Mặc, nói một câu với ông nội Tần, nghe đầy vẻ thoải mái: "Ông nội, tiểu Na cũng là người thân của cháu, chỉ có điều đứa nhỏ này cũng không thể nào cứ thế này mãi  như vậy..."

Đứng ở dưới lầu Tần Mặc đã đứng dậy, anh nhìn về phía Tô Song Song đang ở xa xa. Tô Song Song nói xong liền thở dài, còn định nói điều gì nữa. Nhưng đột nhiên cô có cảm giác có một ánh mắt đang chăm chú nhìn về mình. Tô Song Song cảm nhận được ánh mắt của Tần Mặc, thu lại lời định nói, cúi đầu xuống, nhìn về phía Tần Mặc.

"Về nhà thôi!." Tần Mặc trực tiếp nói ra hai chữ lạnh như băng, làm cho ông nội Tần vừa mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, lại tiếp tục nổi cơn tức giận. Ông cụ chợt dậm mạnh cây quải trượng một cái xuống sàn nhà, cố đè ép tiếng quát trong cổ họng: "Mày đúng là thằng cháu bất hiếu, mày ở lại nơi này cùng với ông một chút mà lập tức thấy khó chịu như vậy hay sao?"

Tần Mặc tựa như đã quá mức thói quen đối với việc ông nội Tần dựng râu trợn mắt với mình, anh chỉ bình tĩnh nói: "Không phải là cùng với ông, mà là cùng với cái tòa nhà này."

Ông nội Tần vốn đang rất tức giận, nhưng khi nghe thấy lời nói này của Tần Mặc, cả người giống như trái bóng da bị xì hơi. Ông há to miệng, nhưng dường như ông cụ vẫn muốn giữ lại lời đã định nói ra, rốt cuộc cho đến cuối cùng, ông nội Tần vẫn không chịu mở miệng nói gì hết.

Ngừng một khắc, ông nội Tần cảm thấy, thật sự cũng không biết sẽ phải nói với Tần Mặc thêm điều gì nữa. Ông phẩy phẩy bàn tay, ý bảo Tần Mặc cứ việc đi về nhà.

Tô Song Song nhìn ông nội Tần, cô cảm nhận được tâm tình của ông nội Tần lúc này đã có chút sa sút. Tiếp đó, cô lại thoáng ngước lên gương mặt của Tần Mặc. Nhìn thấy vẻ mặt lạnh như băng kia của anh, cô hiểu rằng, hiện tại, xung đột đã tạo ra một sự ngăn cách lớn giữa hai ông cháu nhà anh. Mà mâu thuẫn này không phải chỉ ngày một ngày hai là có thể giải trừ được.

Hôm nay Tần Mặc đã rất nhượng bộ rồi, Tô Song Song biết mình không thể tiếp tục cứ được voi đòi tiên nữa. Cho nên cô biết rằng, không thể nói những lời ngược lại với lời của anh, vì vậy cô cũng chỉ đành nói một vài câu an ủi với ông nội Tần, sau đó liền xuống dưới lầu.

Chỉ có điều, Tô Song Song vừa mới đi đến bên cạnh Tần Mặc, thì chợt nghe thấy từ trong phòng ngủ của Cô Tô Na ở lầu hai, phát ra tiếng động lớn vang lên "rầm!" một tiếng, Ngay sau đó có một tiếng hét thê thảm vang lên, Tô Song Song bị tiếng hét đó dọa cho sợ đến mức thân thể run lên.