“Song Song à! Cô hãy cố gắng lên, hiện tại các biên tập đều coi trọng cô nhất đấy! Tôi vốn muốn xác định lại thời điểm sẽ nói cho cô biết, sợ cô không vui, chỉ là bây giờ…”
“Oa! Tốt quá! Tốt quá! Thật tốt quá, Tô Tô, tôi nhất định sẽ cố gắng, không nói nữa, tôi đi chỉnh sửa bản thảo đây, cảm ơn cô Tô Mộ, cạch cạch!”
Tô Song Song nói xong liền dập điện thoại một tiếng Cạch, từ trước tới nay đây là lần đầu tiên Tô Song Song dám cắt đứt điện thoại của Tô Mộ, đầu dây bên kia Tô Mộ cũng sửng sốt một giây.
Tô Mộ chẳng những không tức giận, trái lại còn thở dài, lập tức bất đắc dĩ lắc đầu, chuẩn bị vì Tô Song Song mà vật lộn.
Chỉ là Tô Mộ luôn có một cảm giác kỳ lạ, không hiểu tại sao cô cảm thấy như phúc lợi này vì Tô Song Song mà vội vàng đặt ra vậy! Chẳng lẽ Tô Song Song thật sự có phúc như vậy, cô tức giận đứng lên, Boss liền sửa lại phúc lợi?
Tô Mộ không khỏi xúc động: Thật đúng là người ngốc có phúc của người ngốc!
Tô Song Song bởi vì một lòng nhiệt tình đặt ở việc biên soạn manhua, căn bản quên mất buổi tối còn có lời hứa cùng Tiểu cầm thú.
Cho đến khi chuông cửa vang lên, Tô Song Song mới cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, cô gãi gãi chiếc đầu rối bời chưa kịp gội của mình, đi tới cửa.
Vừa muốn mở cửa, đột nhiên cảnh giác trỗi dậy, cô ghé vào mắt mèo nhìn thoáng qua, vừa thấy Tần Mặc, cô sững sờ, toàn bộ ký ức bị cô quên lãng đồng loạt xuất hiện.
Đương nhiên ký ức rõ ràng nhất chính là: Tiểu Cầm Thú nắm trong tay nhược điểm của cô, Tiểu Cầm Thú hôm nay muốn tới để ăn ké!
Tô Song Song quyết định giả bộ như cô không có ở nhà, cô cẩn thận từng li từng tí tựa ở cửa ra vào, chờ Tần Mặc bỏ đi.
Thế nhưng căn bản là ngoài cửa không truyền ra tiếng bước chân, ngược lại truyền đến giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của Tần Mặc: “Tôi đếm từ ba sau đó không ngại đi tới cục cảnh sát.”
Giọng nói kia thật giống như tầm mắt của anh ta nhìn thấu qua cửa, thấy cô như bình thường.
Tô Song Song sững sờ, nuốt nước bọt một cái, do dự.
“Ba.”
“Hai.”
“Két.” Cửa được mở ra, Tô Song Song vẻ mặt nịnh nọt dáng vẻ tươi cười, hơi có vẻ oán trách nói: “Tần tiên sinh, tôi vừa mới đi vệ sinh một lát, anh làm sao lại gấp gáp như vậy?”
Tô Song Song không trông thấy bộ dạng của chính cô ngay lúc này, diễn xuất như vậy thật sự chẳng khác nào một tú bà.
Tần Mặc chỉ liếc cô một cái, rồi đem tầm mắt chuyển sang một bên, thật ra anh sợ mình quanh năm mặt nhăn nhó, giờ nhìn mặt Tô Song Song trước mắt lại làm hỏng dáng vẻ lâu nay, nên mới lộ ra vẻ mặt chán ghét.
“Cơm tối đâu?” Tần Mặc giống như người lãnh đạo đến kiểm tra, nhìn lướt qua phòng bếp trống không chỉ mở một nửa, thu ánh mắt về, đôi mắt đào hoa hiên ra một chút nghi vấn.
Tô Song Song lập tức cười không nổi, cô cắn môi, ngửa đầu nhìn Tần Mặc, muốn dùng dáng vẻ đáng thương tấn công lại để Tần Mặc hành hạ cô ít đi một chút. Nhưng ánh mắt của Tần Mặc quả thực quá khuấy động trái tim nhỏ bé của cô, cô sửng sốt không dám nói ra sự thật.
“Hôm nay tôi nhìn lịch, thấy trên đó viết hôm nay phải ăn mì sợi, cho nên tôi sợ mì nở ra, đói bụng mong chờ Tần tiên sinh anh tới làm tiếp đấy!”
Tô Song Song càng nói càng có lý, đột nhiên cảm giác mình cũng rất nhanh trí, vốn là đang ỉu xìu nhưng lập tức nét mặt trở nên rạng rỡ sáng rọi.
Tần Mặc lông mày nhíu chặt lại, tựa hồ đối với lời nói dối của Tô Song Song rõ ràng rất không hài lòng. Anh đột nhiên vươn tay, nắm lấy chiếc cằm nhỏ nhắn của cô, Tô Song Song sợ tới mức rụt cổ lại.
Thế nhưng Tần Mặc lại không làm gì cả, chỉ hơi dùng sức, làm cho môi dưới của cô tách ra khỏi hàm răng, sau đó liền thu tay lại, lạnh lùng nói: “Bộ dạng cắn môi của cô quá khó coi, ảnh hưởng đến hứng thú ăn uống của tôi.”
“…” Tô Song Song hít một hơi thật sâu, đè xuống lửa giận đang hừng hực trong lòng, cô tiếp tục cắn môi mình, Tiểu cầm thú anh còn biết ngại cơ à?
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -------
[Cảnh nhỏ miễn phí] Bờ môi
Một ngày nào đó, Boss cùng Tiểu Bạch si mê không biết xấu hổ quay cuồng hỗn loạn trên giường. Tiểu Bạch thỏ đang hôn bỗng dưng xúc động, cắn bờ môi của mình.
Tại thời điểm ý loạn tình mê, Boss đột nhiên vươn tay, nhẹ nhàng nắm lấy chiếc cằm nhỏ bé, có chút dùng sức, kéo môi dưới đang bị cô giày vò ra.
Tô Song Song có phần híp mắt lại, cặp mắt bán nguyệt ánh lên một tia lửa giận: “Bộ dạng cắn môi của em khó coi thì anh đừng nhìn!”
Làm bộ muốn đứng dậy, lại bị Boss một phen kéo lại, ôm vào lòng, ngón tay thon dài trắng nõn chậm rãi xoa nhẹ môi dưới nơi bị cô cắn rách, hơi thở ấm áp bên tai cô lượn lờ si mê.
“Tất cả những gì của em đều là của anh, anh không cho phép bất kỳ ai làm tổn thương em, kể cả chính em!”