Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh

Chương 162




Ngay khi Tần Mặc muốn cạy mở hàm răng của Tô Song Song ra ngay lập tức thì đúng giờ khắc này, đột nhiên có tiếng đập cửa vang lên, ngay sau đó truyền đến giọng nói của Dương Hinh: "Song Song, anh Tần Mặc, em tới thăm hai người đây, hai người có ở đây hay không vậy?"

Dương Hinh vừa nói dứt câu thì Tô Song Song cũng đã lấy lại được tinh thần. Cô đẩy Tần Mặc ra, chẳng qua là sau khi đã đầy một hồi mà cũng không thể đẩy Tần Mặc ra được,. nhưng cô cũng không dám mở miệng, sợ Dương Hinh ở ngoài cửa nghe được cái gì đó sẽ nghĩ ngợi thêm nhiều chuyện.

Tần Mặc không cần biết tới việc sau khi Dương Hinh biết được chuyện này, mọi việc tiếp đó sẽ như thế nào. Dương Hinh và Bạch Tiêu quả thật là giống hệt nhau, cả hai người này đều làm cho người khác bị mất hứng rất đúng dịp. Tần Mặc còn lưu luyến mãi ở trên cái miệng nhỏ của Tô Song Song không muốn rời đi. Tô Song Song bởi đẩy anh ra không nổi, diễ♦n☽đ♦àn☽lê☽q♦uý☽đ♦ôn nên trên trán cô đã nhanh chóng túa ra một lớp mồ hôi.

Dương Hinh đợi ở bên ngoài trong chốc lát, lại thấy trong phòng không có động tĩnh gì, lại tưởng rằng Tần Mặc và Tô Song Song đi rồi, vội vàng đẩy cửa ra, muốn tiến vào để xác định một chút.

Vào lúc cô đẩy cửa ra thì cũng vừa khéo, trong nháy mắt Dương Hinh liền ngây ngẩn cả người, ngay sau đó cô dùng hai tay bụm lấy mặt xoay người lại, đầu óc rối loạn, lúc này cô cũng không biết cần phải nói cái gì cho hợp nữa.

Tô Song Song nằm ngửa mặt ở trên giường, ánh mắt ngước lên vừa vặn nhìn thấy động tác của Dương Hinh. Cô vừa vội vừa sợ, trực tiếp dùng cả hai tay hai chân để đẩy Tần Mặc ra. Đương nhiên là Tần Mặc không thích thú gì cái chuyện bị người khác xem trực tiếp tại hiện trường, anh đẩy tay của Tô Song Song lui về sau, thuận thế kéo Tô Song Song ngồi dậy.

Tô Song Song vừa ngồi dậy liền một cước đá vào trên đùi của Tần Mặc, nhưng vẫn như cũ, chưa hết giận. Cô vừa thẹn vừa giận trực tiếp cầm lấy chiếc chăn kéo lên che kín đầu, sau đó khom người chúi đầu vào trong chăn, co quắp ở trên giường, không nhúc nhích, giả chết.

Dương Hinh mặc dù không hề nhìn qua, nhưng lỗ tai vẫn nghe thấy một hồi những động tĩnh ở bên kia. Cô nghe thấy những tiếng sột soạt, biết rõ hai người bọn họ đã ngồi lên rồi.

Ánh mắt của Dương Hinh thoáng liếc qua, nhìn thấy Tần Mặc đã đứng ở một bên, lúc này mới xoay người lại, có chút xấu hổ liếc nhìn Tần Mặc. Ánh mắt của cô vừa chạm vào cái nhìn của Tần Mặc, một khắc kia, những lúng túng của Dương Hinh lập tức bị ánh mắt lạnh như băng của anh  đánh tan thành mây khói, nhưng cũng không biết phải làm sao nữa.

"Em không có việc gì, chỉ là muốn tới thăm hai người một chút thôi, hai người...Hai người cứ tiếp tục đi!" Dương Hinh cũng không biết phải nói những lời gì hơn nữa, đành chỉ có thể cười cười vẻ đầy xấu hổ, hướng về Tần Mặc chỉ chỉ tay vào Tô Song Song đang núp ở trên giường.

Ngay sau đó cô cũng bất chấp không nói thêm gì nữa, rồi xám xì xám xịt lập tức xoay người rời đi, di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn đến ngay cả lời chào tạm biệt “Hẹn gặp lại” cũng quên nói luôn, có thể thấy được cô đã bối rối đến cỡ nào.

Dương Hinh vừa đi khỏi, Tần Mặc liền đi đến bên giường, vươn tay chọc chọc vào Tô Song Song đang ở trong chăn, vì không lựa chọn tìm đúng vị trí, nên vừa vặn đâm vào ngay trên mông đít nhỏ của cô.

Tô Song Song thẹn quá hoá giận, duỗi chân ra đạp anh một cái, nhưng mà do cô núp ở trong chăn nên không làm gì được. Tần Mặc cũng không sốt ruột, dứt khoát ngồi xuống ở bên giường nhìn Tô Song Song đang co người lại thành một khối nho nhỏ.

Hệ thống lò sưởi trong bệnh viện rất tốt, trong phòng bệnh rất ấm áp, chăn mền cũng đủ dày. Tô Song Song trong lòng đầy buồn bực, chỉ một lát sau lập tức đã cẩm thấy thở không sao thở nổi nữa, nhưng cô lại biết rõ Tần Mặc đang ngồi ở bên cạnh mình...

Trong cô xuất hiện một suy nghĩ, cũng chỉ là cô vừa vặn nghĩ tới bản thân  mình lúc nãy đã tỏ ra kiên quyết như vậy rồi, nên không thể ló mặt ra được. Lúc này bất quá cũng chỉ thấy khó chịu một chút thôi, nhưng nếu cô thò ra ngoài, nhất định sẽ bị Tần Mặc chê cười, cho nên cô dứt khoát tiếp tục chịu đựng  sự khó chịu này.

Tần Mặc đợi trong chốc lát thấy Tô Song Song vẫn không chịu ra ngoài, anh lại vươn tay chọc chọc vào thân thể Tô Song Song, lúc này lại càng ác liệt hơn, anh trực tiếp đâm trúng vào trên lưng của Tô Song Song.

Lớp da thịt trên lưng của Tô Song Song là nơi dễ bị nhột nhiều nhất. Lúc này bị anh chọc chọc mấy cái không nặng không rõ như vậy, lập tức liền bị nhột. Cô lại không muốn phản ứng lại với Tần Mặc, liền kéo chăn mền, xê dịch người hướng sang bên cạnh.

Tính nết của Tần Mặc vốn dĩ  nếu không đạt được mục đích cũng sẽ nhất định không chịu dừng tay. Lúc này anh lại vươn tay ra, vẫn như trước, nhẹ nhàng đâm vào bên hông của Tô Song Song. Tô Song Song vừa thấy khó chịu lại vừa muốn cười, đến cuối cùng cô thật sự không chịu nổi nữa, liền xốc mạnh, gạt  chiếc chăn ra.

Vì Tô Song Song chiếm được ưu thế, cô vén chăn lên, trong nháy mắt liền đứng bật dậy. Cô đứng ở trên cao nhìn xuống Tần Mặc, vị trí này làm cho cô lá gan của cô cũng lớn hơn.

Ánh mắt của Tô Song Song mang theo một chút miệt thị, cô hơi cúi đầu xuống nhìn Tần Mặc, bộ dạng ra vẻ tiểu nhân đắc chí, dường như cô đang ở đó mà nói những lời không thành tiếng: “Này cậu bé kia, rốt cục chị đây đã có thể khinh bỉ cậu được rồi nhỉ. Cái bộ dạng con người như làm bằng sắt kia chỉ tổ làm cho người ta giận sôi.

Tần Mặc đứng ở bên cạnh đó, nhìn lại những hành động của Tô Song Song ở phía đàng kia. Anh cũng không nói không rằng gì hết, mà cũng không có bất cứ một biểu lộ đặc biệt gì khác. Anh ngửa đầu lên nhìn Tô Song Song đang đứng ở trên giường cao hơn anh một chút, nhưng biểu hiện tỏ ra rất hờ hững.

Tô Song Song tỏ vẻ khách sáo với Tần Mặc trong chốc lát, nhưng thấy đối tượng bị mình khinh bỉ như vậy mà lại không có phản ứng gì, cũng cảm thấy  không được thú vị cho lắm. Hơn nữa, hiện tại cô đứng như thế này là hơi cao, mà cô lại sợ độ cao.

Tô Song Song bĩu môi, trực tiếp ngồi xuống, dùng chân của mình đá đá vào chân của Tần Mặc, hỏi với vẻ rất bất mãn: "Anh chọc em xong rồi sao?"

Tần Mặc vẫn như cũ, vẫn không có biểu lộ gì đặc biệt, thật giống như con người không có đạo đức vừa mới rồi kia, hoàn toàn cũng không phải là chính là anh vậy. Tô Song Song chỉ thấy anh tỏ ra rất hờ hững duỗi ngón tay ra chỉ vào chiếc điện thoại của Tô Song Song đang bày đặt ở trên tủ đầu giường bên cạnh.

Tần Mặc bình thản nói trần thuật: "Điện thoại di động của em có tin nhắn gửi đến đó. Anh vừa nhìn lướt qua, ước chừng nếu hôm nay em không trả tiền thuê phòng, em có thể dọn nhà rồi."

Tô Song Song vừa nghe tháy thế, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn dĩ đang bất mãn kia, chỉ trong nháy mắt, vẻ mặt liền tỏ ra kinh hãi. Rất nhanh cô vươn tay ra, một phát túm lấy chiếc điện thoại đang để ở trên bàn điện thoại kia, mở ra xem xét, quả thật đúng như lời của Tần Mặc đã nói.

Tô Song Song nhìn thấy hôm nay là ngày cuối cùng, liền vội vàng mở tin nhắn thông báo số dư tài khoản của mình ra xem. Cô thoáng nhìn qua dòng cuối cùng của tin nhắn nhắc nhở thông báo số dư còn lại tài khoản, trên đó viết một câu tàn nhẫn: số dư trên tài khoản của bạn hiện còn: ba đồng tám hào tám xu!

Số tiền trong tài khoản của cô hiện giờ còn không đến năm đồng bạc, thạt sự chúng đang ở đó mà cười nhạo cô thật sâu. Tô Song Song lại vội vàng vươn tay túm lấy quần áo đang để ở một bên, sờ soạng tất cả khắp các túi rồi mới lấy ra được một trăm 100 đồng.

Tô Song Song ngẫm nghĩ đến số tiền thuê nhà phải trả của mình hiện tại lên đến bốn con số kia, trong nháy mắt liền cảm giác cuộc sống của mình đều trở nên u ám. Cô cắn môi, mở điện thoại ra định gọi cho Tô Mộ để cầu cứu.

Chỉ có điều là khi cô tìm ra số điện thoại Tô Mộ thì trong nháy mắt, cô lại tắt điện thoại luôn. Bởi vì đột nhiên cô nhớ tới, Tô Mộ đã phải vay tiền để mua một gian nhà trọ nho nhỏ, khoản tiền trả mỗi tháng cũng còn phải chịu sứt đầu mẻ trán. Bây giờ Tô Mộ vẫn đang còn ở trong hà tập thể của công ty như vậy, làm sao lại còn có thể có tiền nhàn rỗi mà cho cô vay chứ!

Ngay trong lúc Tô Song Song còn đang sầu thảm, đến mức vò đầu bứt tai như vậy thì đúng lúc đó đột nhiên tiếng chuông điện thoại lại vang lên. Tô Song Song vừa nhìn thấy là cuộc gọi của Tô Mộ, cô thoáng chút do dự nhưng rồi lại nhấn phím nhận cuộc gọi.

Điện thoại vừa thông một cái, lập phía đầu dây bên kia liền vang lên tiếng hét của Tô Mộ với giọng điệu rất thoải mái: "Bé con ngu ngốc ơi, có phải là em không có tiền để trả tiền thuê nhà phải không? Bậc làm chị như chị đây không thể không ra tay, chị có thể đỡ được cho em một tháng này!"

Tô Song Song vừa nghe Tô Mộ nói xong, trong nháy mắt, trong mũi liền cảm thấy chua xót. Tình trạng kinh tế của Tô Mộ hiện nay như thế nào, cô là người biết rõ ràng nhất, ngay cả mì tôm cũng đã sắp đến mức không có để mà ăn nữa rồi. Cho dù cô có là người không có tim không có phổi, cũng không thể để cho Tô Mộ phải lâm vào tình trạng, cho dù có ăn mì tôm một tháng liền cũng không có đủ tiền mà ăn được.

Tuy rằng Tô Song Song chỉ muốn phát khóc lên, nhưng cô cũng học theo Tô Mộ, vừa mới mở miệng cũng dùng giọng nói vẻ rất thoải mái: "Tô Tô, chị không cần phải lo lắng cho em đâu, chị họ của em vừa mới cứu tế cho em một chút tiền."

"Lúc trước em cũng không có ý định nhận đâu, nhưng mà nghĩ lại, em lại đã không có tiết tháo mà nhận tiền của chị em rồi, chị sẽ không ghét bỏ em chứ!"

Tô Song Song càng nói càng chột dạ, kỳ thật chị họ của cô đúng là có thể cứu tế được cho cô. Nhưng là từ tận trong xương tủy của mình, Tô Song Song vốn dicx là một con người rất quật cường rất quật cường, từ ngày ba mẹ cô gặp chuyện không may đến nay, cho dù có gặp khó khăn đến đâu đi nữa cô cũng không bao giờ mở miệng xin tiền người chị họ của mình nữa.