Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh

Chương 150




Tô Song Song nghĩ ra tất cả những từ ngữ mà cô có thể sử dụng được, nhưng khi nói xong, chính bản thân cô cũng cảm thấy mình có chút không đúng, chỉ có điều, lúc này cô cũng không cần quan tâm nhiều như vậy.

"..." Gương mặt của Tần Mặc vẫn giữ nguyên biểu cảm tê liệt như cũ, anh nhìn  chằm chằm vào Tô Song Song, chỉ có điều, cái vẻ đau khổ vì mối thù sâu nặng lại trở thành vẻ mặt không biết phải làm sao.

Tô Song Song vừa xông đến trước Tần Mặc vừa nháy mắt mấy cái, muốn truyền lại ám hiệu, chỉ tiếc Tần Mặc lại vẫn không hiểu được ý của cô, ngược lại anh còn đưa tay ra sờ lên trán của Tô Song Song: "Em bị bệnh à?"

"Anh mới bị bệnh!" Tô Song Song không nhân nhịn nổi nữa, theo bản năng liền phản kích lại một câu. Nhưng nói xong, cô lại cảm thấy có chút không đúng lúc, vội vàng xoay chuyển lời nói, đẩy phắt bàn tay của Tần Mặc ra.

Cô lui lại về phía sau vài bước: "Tần Mặc, dù sao, lần này tôi sang đây thăm anh, coi như tự mình đa tình, từ nay về sau, anh hãy cách xa tôi ra!"

Tần Mặc vừa nghe thấy những lời này, vẻ mặt vốn đang đầy lo lắng, trong nháy mắt trở nên tối sầm lại như bị mây đen dày đặc che phủ.

Trong lòng Tô Song Song cảm thấy chỉ tiếc không thể rèn sắt thành thép được,  cô đành thở dài, vừa nhanh nhanh chóng nhìn anh nháy mắt một cái. Tiếc rằng, Tần Mặc lại vẫn như cũ, không có lĩnh hội được ý đồ của Tô Song Song.

Tô Song Song nhìn thấy Thẩm Ôn Uyển đã ra khỏi phòng, cô mới há miệng dùng kiểu nói khẩu hình (*) nói với Tần Mặc: "Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy?"

(*) Kiểu nói theo khẩu hình là cách nói không phát ra âm thanh (nói thầm) do dây thanh không tham gia vào quá trình nói, chỉ có hình dáng của miệng nói thay đổi theo từ cần nói như khi nói phát ra âm thânh

Nhưng mà,  Tô Song Song đã đánh giá cao chỉ số thông minh của Tần Mặc. Ông chủ Tần hoàn toàn không phải là thần ngữ, cho nên cho dù anh có nhìn đấy, nhưng cũng không hiểu hình dáng của miệng khi phát âm. Cũng bởi vì cho tới bây giờ, Tần Mặc đều cho rằng không cần thiết phải để mắt vào người khác làm gì, cho nên từ trước tới nay, anh cũng không nghiên cứu xem hình dáng của miệng khi phát âm sẽ như thế nào.

Tô Song Song nhìn thấy vẻ mặt của Tần Mặc vẫn biểu lộ sự mờ mịt, cô nhắm mắt lại, hít vào một hơi thật sâu, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn dứt khoát tiến lên phía trước, dán sát vào lỗ tai của Tần Mặc hỏi một câu: "Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy! Anh của em... Có phải anh trai của em đã lừa gạt em điều gì đó phải không?"

Những lời nói sau cùng này, ngữ điệu nói của Tô Song Song cực kỳ vướng mắc, nếu như có thể, cô thật sự không muốn tin tưởng vào những mối nghi vấn kia.

Nhưng cái cúc áo kim cương kia, cái cúc áo kim cương đã rơi từ trên người Thẩm Ôn Uyển xuống đất kia, thật sự đã làmình cô quá chói mắt rồi, làm cho những ý nghĩ tự lừa mình dối người  của Tô Song Song cũng không có cách nào núp ở trong cái xác rùa đen của mình được nữa.

"Có..." Tần Mặc tuyệt đối sẽ không hạ thấp giọng nói khi nói chuyện. Anh vừa mới mở miệng, Tô Song Song đã sợ tới mức lập tức vươn tay ra che lấy miệng của anh.

Trong nội tâm Tô Song Song thở dài, coi như cô đã tha thứ cho Tần Mặc rồi, tha thứ cho cái người đàn ông vừa giống như trẻ con sáo lại vừa giống như sói xám kia. Nhưng hiện tại cái cô mà muốn biết nhất chính là chân tướng sự thật, cho nên trong nội tâm cô chỉ cho phép mình nhớ đến Tần Mặc đúng một phút đồng hồ, sau đó cô đành chỉ có thể "vứt bỏ" anh.

"Thôi quên đi, anh hãy nói cho em biết, rốt cuộc căn bệnh của anh trai em bệnh là sự thật hay là giả dối?" Tô Song Song hạ giọng, hỏi nhỏ anh một câu.

Trên mặt cô tuy vẫn có vẻ hết sức bình tĩnh, nhưng giờ phút này, chỉ có cô biết rằng, trái tim của cô lúc này đang đập rất mãnh liệt, thật sự cô đã quá sợ hãi.

Dường như Tần Mặc đã có kinh nghiệm, tự biết bản thân mình sẽ không thế nào hạ giọng xuống để nói chuyện với cô được, cho nên anh cũng không mở miệng, chỉ đơn giản khẽ gật đầu một cái nhẹ nhàng.

Cái gật đầu này làm cho bàn tay của Tô Song Song đang che ở ngoài miệng Tần Mặc chợt run rẩy. Trong nháy mắt bàn tay như không còn chút sức lực nữa, chợt buông thõng xuống. Cô cắn môi, chỉ trong nháy mắt, tròng mắt của cô đã dâng lên một tầng hơi nước.

Tô Song Song rất muốn nghi ngờ Tần Mặc, nhưng mặc dù cô không phải là người có cảm xúc cực kỳ nhạy cảm, nhưng đột nhiên giác quan thứ sáu của cô lúc này lại đang không ngừng nhắc nhở cô, Tần Mặc không hề lừa gạt cô.

Trong nháy mắt, Tô Song Song có cảm giác dường như cả người mình liền trở nên rã rời, không còn chút sức lực. Cô nhắm mắt lại, dự tính chính mình sẽ tự  tìm ra chân tướng.

Tô Song Song nghĩ kỹ càng trước sau, sau đó cô mạnh mẽ quay đầu không hề liếc nhìn Tần Mặc một cái, bước nhanh đi ra ngoài. Khi đi ra tới cửa, cô thuận tiện nương theo tiếng sập cửa nặng nề, để lại ở phía sau một lời nói chứa đựng  sự oán giận: "Chúc hai kẻ gian phu dâm phụ các người được sống với nhau thiên trường địa cửu!"

Đứng nấp ở góc tường của cửa ra vào để nghe trộm, Thẩm Ôn Uyển vừa nghe thấy câu nói này liền cảm thấy rất cao hứng. Cô ta cảm giác kế hoạch của mình và Tần Dật Hiên đã thực hiện được rồi, nhưng lại không nghĩ rằng không những Tô Song Song đi ra đột ngột, mà còn lưu lại một câu nói như vậy.

Tuy rằng cô rất muốn cùng Tần Mặc ở chung một chỗ, nhưng khi đối mặt với những lời vừa nói của Tô Song Song, trong nháy mắt vẻ mặt cô trở nên hết sức khó coi. Khi Tô Song Song rời đi, cô nhìn theo bóng lưng kia, giận dữ hừ lạnh một tiếng, rồi đẩy cửa đi vào.

Chỉ là Thẩm Ôn Uyển vừa mới đi vào, đối diện với giận hai mắt của Tần Mặc đầy vẻ tức giận, trong nháy mắt Thẩm Ôn Uyển sợ tới mức không dám bước thêm về phía trước nữa. Cô thế nào mà đã quên mất, Tần Mặc vừa mới bị Tô Song Song vứt bỏ xong, đúng vào thời điểm anh đang tức giận nhất như thế, lúc này cô lại tiến vào, không phải là tự mình đã làm mất mặt mình rồi không!

Rốt cuộc, trong chốc lát Thẩm Ôn Uyển liền trở nên thông minh, cô cũng không cần chờ Tần Mặc mở miệng, mà tự mình liền ngoan ngoãn lui ra ngoài, còn thuận đường đóng cửa lại rất cẩn thận.

Cánh cửa vừa được đóng lại, Tần Mặc liền không nhịn được bật lên tiếng ho khan, thoáng cái sắc mặt trở nên tái nhợt. Tần Mặc nhìn kim truyền dịch đang cắm ở trên tay, liền đưa tay ra giật xuống từng cái một.

Anh không sao hiểu nổi, Tô Song Song đã hỏi anh rằng một câu, có phải  Tần Dật Hiên đang giả bệnh để lừa gạt cô không. Anh cũng đã trả lời cô rồi, nhưng vì sao cô lại nhất định phải quay trở về nhà, chẳng lẽ anh thế này mà không đáng để cho cô tin tưởng hay sao?

Càng nghĩ, Tần Mặc lại càng cảm thấy tức giận, hai tay anh đặt ở trên đầu gối gắt gao nắm chặt lại thành quả đấm, trên tay gân xanh liền nhô hết cả lên. 

Bạch Tiêu gặp Thẩm Ôn Uyển ở ngay tại cửa ra vào, lại trông thấy Tô Song Song đi từ bệnh viện ra ngoài, nhìn bộ mặt đầy tức giận của Tô Song Song khi bước lên xe của Tần Dật Hiên, anh lập tức cảm thấy có chuyện không tốt.

Bạch Tiêu lập tức xông vào trong phòng bệnh, vừa tiến vào, anh đã nhìn thấy Tần Mặc đang rút hết những chiếc kim truyền dịch trên tay ra, trong nháy mắt, anh liền nổi giận!

"Tôi nói này Tần Mặc, cậu thuộc nhóm người có cảm xúc trí tuệ thấp, không tìm được bà xã, cậu có thể có tiền đồ một chút hay không, đừng có mang sức khỏe của bản thân mình  ra mà đùa giỡn như vậy chứ!" Bạch Tiêu nói xong, hít vào một hơi thật sâu, mới kiềm chế lại được những lời nói cay nghiệt hơn.

Tần Mặc không buồn để ý đến Bạch Tiêu, anh vẫn thản nhiên, điên cuồng làm việc như trước, cúi đầu tiếp tục xử lý tài liệu trên tay. Bạch Tiêu nhìn Tần Mặc không ngủ không nghỉ, tự mình giày vò chính bản thân mình như vậy, bèn tiến lên một bước, giơ tay giật mạnh tập tài liệu trong tay Tần Mặc.

Tần Mặc nhận thấy tập tài liệu trên tay mình bị lấy đi như thế, lúc này mới ngẩng đầu lên liếc nhìn Bạch Tiêu, ánh mắt tỏ ra hết sức lạnh nhạt. Có lẽ đây là lần đầu tiên Tần Mặc dùng kiểu ánh mắt xuyên thấu, lạnh lùng chứa đầy sát khí  kia để nhìn Bạch Tiêu.

Hiển nhiên Bạch Tiêu có chút không thích ứng, anh lập tức cảm thấy một luồng tử khí bao phủ quanh thân mình, tập tài liệu đang cầm trong tay cũng khẽ run lên.

Tần Mặc đưa tay ra giật lại tập tài liệu trong tay của Bạch Tiêu, tiếp tục cúi đầu xử lý. Bạch Tiêu lấy lại tinh thần, từ trước cho tới bây giờ anh vẫn chưa từng nhìn thấy Tần Mặc có kiểu làm việc cần cù chịu khó như vậy. Nhưng trong nội tâm của anh lại không hề có một chút hứng thú nào, mà ngược lại, nhìn thấy cái vẻ lập dị này của bạn mình mà thấy trong lòng đau ê ẩm.

Bạch Tiêu thở dài, anh biết rõ không thế nào khuyên được Tần Mặc, suy nghĩ cách thay đổi đường lối cứu quốc, anh xác định Tần Mặc mà còn tiếp tục sống kiểu như vậy nữa thật sự sẽ mệt chết.

Bạch Tiêu cân nhắc một chút, dự định trước hết khéo léo uyển chuyển hỏi dò Tần Mặc một chút, tránh làm cho anh bị kích động.

Nhưng nghĩ lại, Tần Mặc là người có chỉ số cảm xúc thấp, nếu như anh hỏi kiểu khéo léo, không chừng đi vòng qua mười tám khúc quanh của con đường  mà vẫn chưa tìm được nơi cần đến, phỏng chừng hiệu quả còn kém hơn, chi bằng anh trực tiếp hỏi Tần Mặc cho tiện. Nghĩ sao làm vậy, anh liền trực tiếp hỏi bạn mình: "Làm sao mà khi nãy cậu và Nhị Manh Hóa lại náo loạn lên với nhau thế?"

Dường như Tần Mặc không muốn đề cập đến chuyện này, anh hoàn toàn  không để ý Bạch Tiêu, vẫn tiếp tục xử lý tài liệu trong tay như trước, xem xét hết sức chăm chú, phát huy toàn bộ những suy nghĩ vô cùng sâu sắc để giải quyết  toàn bộ công việc một cách điên cuồng, tưởng chừng như đã ngấm vào tận trong xương cốt vậy.

Đương nhiên Bạch Tiêu cảm thấy có chút tự bị mất mặt, nhưng bất quá hiện tại anh cũng không còn có biện pháp nào khác. Anh cũng không thể đi tìm Tô Song Song, chỉ có thể tiếp tục mập mờ hỏi một câu khác: "Cậu cứ nói ra đi, nói không chừng tôi có thể giúp cậu ngẫm nghĩ ra cách giải quyết gì đó, tốt xấu gì tôi cũng là quân sư của cậu mà!"

Bạch Tiêu thấy Tần Mặc dường như vẫn không để ý anh, lại tiếp tục nói như kiểu ngựa chết nói thành ngựa sống: "Ít nhất kinh nghiệm của tôi phong phú hơn cậu rất nhiều!"

Đáng tiếc Tần Mặc cũng vẫn không có phản ứng gì với Bạch Tiêu, hiển nhiên đối với những kinh nghiệm của người vốn dĩ làhoa hoa công tử kia, anh cảm thấy cực kỳ không  tin tưởng lắm. Bạch Tiêu thoáng đập vào miệng một cái, cũng trầm mặc.