Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh

Chương 145




"Song Song, bất kể em dùng biện pháp gì, trừ phi anh chết, nếu không anh sẽ không bao giờ để cho em rời khỏi anh đâu!"

Tần Dật Hiên nói xong câu đó, chợt tiến đến gần Tô Song Song, trong cặp mắt dài nhỏ kia, trào lên sự cố chấp điên cuồng không một chút che giấu. Anh nhìn Tô Song Song lúc này theo bản năng đang trốn tránh về phía sau.

Đột nhiên Tần Dật Hiên rút ra con dao gọt trái cây để ở bên cạnh ra, kề vào trên động mạch trên cổ tay của chính tay mình.,  Trong nháy mắt, lưỡi dao sắc bén đã cứa mạnh vào da thịt, để lại một đường máu tươi.

Tô Song Song cũng không kịp phòng bị, trong nháy mắt nhìn thấy anh như vậy cô trở nên hoảng sợ. Theo bản năng cô nhào qua muốn giành lại con dao ở trong tay Tần Dật Hiên. Nhưng Tần Dật Hiên lại nhanh hơn một bước, anh nhìn ra hành động Tô Song Song, đột nhiên lui lại về phía sau một bước.

Thể lực của Tô Song Song còn chưa được khôi phục hoàn toàn, cô bị ngã bổ nhào về phía trước, thân thể mất hết sức lực, trực tiếp nằm lỳ ở trên giường. Cô hơi ngửa đầu lên, vừa vặn nhìn thấy cổ tay của Tần Dật Hiên.

Dòng máu đỏ tươi từ vết thương dần dần lan rộng ra, màu đỏ làm cô có chút chói mắt. Dòng máu chậm rãi theo cổ tay vô cùng trắng noãn của anh chảy ra ngoài, rơi xuống trên mặt thảm trắng như tuyết, đâm hai mắt của Tô Song Song đang mở trừng trừng.

"Anh, anh làm sao vậy?"  Tô Song Song kêu lên một tiếng. Bởi vì nhìn thấy Tần Dật Hiên lấy sinh mạng của mình ra làm trò đùa, trong nháy mắt Tô Song Song liền nổi giận, trong giọng nói của cô cũng lộ ra sự tức giận không thể nào che giấu được.

"Song Song, nếu như không có em, suốt năm năm qua anh tuyệt đối cũng không thế nào kiên trì được. Giờ đây, thật vất vả anh mới được nhìn thấy em, mà  em cũng đã ở đây, đã ở bên cạnh anh rồi, nhưng lúc này em lại muốn rời khỏi anh. Đã vậy thì anh còn có lý do gì để tiếp tục sống cuộc sống của mình nữa đây!"

Trong mắt Tần Dật Hiên lộ ra sự đau thương không sao tan đi được, anh vừa mở miệng nói,  trong giọng nói ấy thoáng một chút run rẩy, tựa như anh đang cố gắng âm thầm chịu đựng một sự đau đơn gì đó rất lớn lao.

Không biết là do Tần Dật Hiên đã quá kích động hay là do anh vẫn còn quá đau lòng, lúc nói chuyện tay của anh vẫn luôn run rẩy.

Lưỡi dao đang kề ở trên động mạch nơi cổ tay của Tần Dật Hiên lúc này cũng bắt đầu run lên theo. Ở trên cườm tay mảnh khảnh tuyết trắng kia, máu đã chảy kéo dài thành một vài đường máu màu đỏ tươi, Tô Song Song nhìn thấy cảnh như vậy mà cảm thấy ghê người.

"Anh! Đủ rồi đấy, rốt cuộc bây giờ anh muốn làm gì nữa đây?" Là người luôn luôn có lòng thiện lương, giờ đây Tô Song Song cũng đã không sao chịu nổi được nữa rồi, cô hét rầm lên, trong ngữ điệu cảm thấy vô cùng kinh sợ.

Giờ khắc này, màu máu đỏ tươi kia giống như đã nhuộm đỏ cả hai mắt của cô, mà mùi máu tanh tanh ngai ngái kia cũng theo hơi thở mà tràn ngập vào khắp cả lỗ mũi cô, càng làm cho cô thấy khó chịu hơn, cô không sao nhịn được liền nôn ra một trận.

"Song Song, em đừng rời khỏi anh có được không? Nếu không, anh thật sự không biết phải dựa vào lý do nào để tiếp tục sống thêm nữa!" Tần Dật Hiên nói đến chỗ này, nước mắt của anh cũng khôngsao  khống chế được nữa, những giọt lệ lăn dài chảy theo gương mặt gầy gò của anh trượt xuống dưới.

Tô Song Song không muốn để cho Tần Dật Hiên ngày càng thêm lún sâu hơn, không muốn cho anh bất cứ một tia hy vọng nào vào tình cảm của cô. Nhưng cô lại không thể mở miệng nổi, cô nhìn thấy trên cổ tay Tần Dật Hiên, máu càng ngày càng chảy ra nhiều hơn.

Vốn dĩ cô không phải là một người có lòng dạ ác độc, nhất là khi đối diện với người thân duy nhất của mình ở trên thế giới này, cô lại càng thấy không nỡ nhẫn tâm.

"Anh, trước hết anh hãy bỏ dao xuống đi đã, chuyện này chúng ta sẽ cùng thảo luận lại với nhau sau có được hay không?" Tô Song Song muốn ổn định lại tinh thần cho Tần Dật Hiên trước đã, đợi đến lúc anh không còn bị nguy hiểm đến tính mạng nữa, khi anh tỉnh táo lại, cô sẽ thảo luận một chút với anh về chuyện này thật kỹ càng một lần nữa.

Tần Dật Hiên vốn dĩ cũng không kỳ vọng Tô Song Song có thể đồng ý với anh ngay lập tức, nhìn thấy thái độ của cô trở nên hòa hoãn hơn, lúc này anh mới chậm rãi chịu buông lưỡi dao đang kề vào cổ tay của chính mình xuống dưới.

Khi lưỡi dao rơi xuống trên tấm thảm lông không một tiếng động, cả người của Tô Song Song giống như đã bị mất hết sức lực, trong nháy mắt cô nằm xoài ra ở trên giường.

Tô Song Song lật người, ngửa đầu ra sau nhìn Tần Dật Hiên vẫn đang đứng bất động ở nguyên chỗ đó, với bộ mặt đầy đau thương.

"Anh..." Tô Song Song vừa mở miệng, trong giọng nói của cô cũng mang theo tiếng khóc nức nở, thoáng cái, tròng mắt cô lại trở nên mơ hồ một mảnh.

Ở trong ấn tượng của Tô Song Song, cho dù gặp phải bất cứ chuyện gì, trên mặt của Tần Dật Hiên đều luôn có nụ cười mang vẻ cưng chiều cô không thôi, nhưng hôm nay, trên gương mặt của Tần Dật Hiên đã biến thành dạng gì đây?

Trên gương mặt gầy gò hiện rõ vẻ đau thương mà anh không nên có. Một Tần Dật Hiên như vậy làm cho cô vừa thấy xa lạ lại vừa cực kỳ thấy đau lòng.

"Song Song, nếu như có thể, anh cũng không muốn ép buộc em đâu, nhưng mà anh lại không thể làm được... Anh không thể làm được..."

Tần Dật Hiên nói đến chỗ này chân mày anh liền nhíu lại thật chặt, dường như vừa mới nhớ ra một điều gì đó vô cùng đau đớn mà anh không có cách nào thừa nhận được.

Anh chợt hít sâu một hơi mới khôi phục lại được cảm xúc đang bị kích động của mình, khổ sở nói: "Anh không thể chịu được nếu như phải nhìn thấy cảnh em xuất giá, nếu như vậy chắc anh sẽ bị phát điên lên, sẽ chết..."

Tô Song Song nhận thấy cảm xúc của Tần Dật Hiên lại sắp bắt đầu trở nên kích động, vội vàng xoay chuyển thân thể của mình sang một bên, chống tay cố gắng nhấc thân thể của mình lên, ngồi dậy.

"Anh, bây giờ trước hết chúng ta phải đi bệnh viện, để cho bác sĩ băng bó vết thương lại cho anh trước đã, có được hay không, em sẽ không rời khỏi anh nữa, thật đấy!"

Tô Song Song nói với Tần Dật Hiên, trong giọng nói mang theo một chút mùi vị dỗ dành. Cô nói xong đưa tay phải ra về hướng Tần Dật Hiên, ý bảo anh tới gần cô.

Tần Dật Hiên thở hổn hển kịch liệt, phải mất một lát anh mới bình phục lại được cảm xúc, anh lưỡng lự một chút, sau đó mới chậm rãi bước đi về hướng Tô Song Song.

Một khắc kia, đợi đến lúc Tần Dật Hiên đặt cánh tay mà nơi cổ tay của anh vẫn đang chảy máu đầm đìa, vào trong bàn tay của Tô Song Song, lúc này Tô Song Song mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Chỉ là cô còn chưa kịp lấy lại hơi, hai chân của Tần Dật Hiên chợt mềm nhũn, ngay sau đó anh liền dứt khoát đổ nhào người ra phía trước, té ngã vào trong ngực của Tô Song Song.

Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên Tô Song Song nhìn thấy Tần Dật Hiên bị té xỉu như vậy. Trong nháy mắt, cô trở nên bối rối, cô quơ quơ tay trước mặt Tần Dật Hiên, nhưng Tần Dật Hiên vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.

Tô Song Song muốn đỡ Tần Dật Hiên dậy, cho dù cô không thể nào đỡ anh dậy nổi. Cô cũng có thể gọi người ở bên ngoài đến cứu anh, nhưng chết nỗi Tần Dật Hiên lại vừa khéo ngã nhào vào trong ngực của cô.

Thể lực của Tô Song Song bây giờ cũng hoàn toàn không có cách nào để di chuyển một người đàn ông trưởng thành. Cô ngọ nguậy hồi lâu mà cũng không thể nào dời thân thể của Tần Dật Hiên đang đè ở trong ngực cô ra nơi khác.

Cô chỉ có thể nhanh chóng kêu thật to lên: "Người đâu! Có ai không!" Kêu một hồi lâu mà vẫn không thấy có người nào vào, trong giọng nói của Tô Song Song đã thấp thoáng có tiếng nức nở.

Phải đến một lát sau, đột nhiên Tô Song Song mới nhớ ra chiếc điện thoại di động, cô vội vàng vươn tay ra, lục lọi một hồi ở trên người Tần Dật Hiên, nhưng sau khi mò khắp tất cả mọi thứ trong túi quần của Tần Dật Hiên cũng chỉ mò mẫm sờ thấy tờ giấy, cô lấy tờ giấy đó ra.

Đang lúc cô nghĩ ngợi tìm biện pháp khác thì đột nhiên ánh mắt của cô quét qua mấy chữ ghi trên trang giấy kia, đó là Giấy chẩn đoán bệnh.

Vốn dĩ Tô Song Song hoàn toàn không có ý định quan tâm gì đến vật này, nhưng trong tờ giấy xét nghiệm chẩn đoàn bệnh kia lại ghi tên tuổi của Tần Dật Hiên hết sức rõ ràng.

Tô Song Song chợt thấy sợ hãi, đột nhiên Tần Dật Hiên té xỉu thế này liêu có phải là bởi vì anh ngã bệnh hay không? Cô vội vàng cầm tờ giấy xét nghiệm chẩn đoàn bệnh kia lên, liếc mắt nhìn qua. Vừa mới nhìn những dòng chữ này, cô liền giật mình kinh sợ, trong nháy mắt trên mặt cô trở nên tái nhợt.