Nam Thần Nhà Tôi

Chương 97




Cô hối hận rồi, nói với Cao tổng: “Cao tổng hay là thôi đi, tôi thua đến không còn gì nữa rồi, không chơi, không chơi nữa.”

“Vậy không được, là cô Dương Yến tự mình nói chơi ván cuối cùng.” Cao tổng nói, “Với lại tôi với Tống Tổng cũng đem dinh thự ra cược rồi, bây giờ cô đổi ý, là khinh thường chúng tôi rồi?”

Dương Yến miễn cưỡng cười: “Tống tổng,tôi không có ý như vậy…”

“Được, tôi đồng ý!” Tần Mai Nghi ngắt ngang lời của Dương Yến, người đàn bà này đã thua cả đêm nay rồi, kĩ năng chơi bài lại tệ như vậy, không thể lật ngược tình thế được đâu, “Cô Dương, cô đừng làm Cao tổng mất vui.”

“Nhưng tôi …” Dương Yến ấp a ấp úng, như là thật sự không muốn chơi nữa, sợ thua.

Tần Mai Nghi đâu dễ buông tha cho cô, trực tiếp kêu nhân viên phục vụ lấy giấy viết ra, rồi nhìn về phía Dương Yến: “Cô Dương, chỉ còn cô chưa viết thôi.”

Dương Yến cầm viết lên do dự rất lâu, cắn nhẹ răng, viết xong, để bút sang một bên.

“Chơi thì chơi! Thua cả một đêm rồi, cũng đâu phải thua không nổi nữa!” Dương Yến cho nhân viên phục vụ ra ngoài sẵn tiện đóng cửa lại, “Nếu thua rồi bị nhiều người thấy, thì nhục lắm.”

Tần mai Nghi cố không làm thuận theo ý cô, cho nhân viên phuc vụ mở cửa ra.

Cao tổng nhíu mày, không vui nói: “Lát nữa đông người, cô ấy nuốt lời thì sao?”

“Cao tổng yên tâm, không sao đâu.” Tần Mai Nghi vỗ về Cao Tổng, cười ranh mãnh: “Dấu tay trên giấy là cô ta tự nguyện lăn, cô ta hối hận cũng không được, hơn nữa, có nhiều người chứng kiến, cô ta dám cãi sao?”

Tay của Tần Mai Nghi để trên đùi ngưới đàn ông thỏ thẻ, “Cao tổng, vì con đàn bà này, tôi bỏ ra biết bao công sức, ông coi kế hoạch của Phong Chi…’

Cao Tổng trên ngực cô ta nhéo một cái, chỉ cần đêm nay trôi qua tốt đẹp, kế hoạch Phong Chi sẽ là của cô!”

“Cám ơn Cao tổng.”

Ngước nhìn phía đối diện, thấy bộ dạng say khướt của Dương Yến, Tần Mai Nghi mừng thầm trong bụng.

Lẽ ra hôm nay gặp được Dương Yến, cô thật sự chẳng muốn đoái hoài, dù sau cũng sẽ còn rất nhiều cơ hội trả thù, nhưng không ngờ Dương Yến tự đến nạp mạng, cô không ra tay thì đợi đến lúc nào.

Khách ngoài đại sảnh, biết được có một phòng đang cá cược số tiền cược khổng lồ, cũng cùng nhau qua xem náo nhiệt, phúc chốc bao vây kín cả trong phòng.

Phòng bên đây chật kín người, vừa lúc phòng đối diện được mở ra, vài người đàn ông bước ra, trên người âu phục giày da, hình như đến chơi bài, trong đó có một người đang dắt theo một bóng hồng diễm lệ.

Một người đeo kính cười nói với Phương Tinh Nghị: “Ây da, tôi nghĩ là bài nghệ của tôi cũng khá, muốn ở trên người Phương tổng kiếm chút chác, không ngờ đến cuối cùng lại bị Phương tổng lấy cho sạch túi.”

Người đàn ông kế bên phụ họa theo: “Đúng đó, người mà Phương tổng dẫn đến thật là quá lợi hại, khiến chúng tôi chịu không ít khổ!”

Phương Tinh Nghị bắt tay người đàn ông, cười nhẹ nhàng: “Ông quá khen, Kỳ Kỳ đâu phải đối thủ của Đàm Tổng, hôm nay chắc có lẽ ngồi được chỗ tốt, may mắn nên mới thắng dược vài ván thôi, ông lượng thứ.”

“Haha, được, lần sau rảnh chơi tiếp!”

“....”

Đợi thư kí Cao đưa mấy người khách đi khỏi, chỉ còn lại Tưởng Song Kỳ lập tức khoác tay Phương Tinh Nghị, vui mừng tung tăng nói: “Anh Nghị, những người đó đều khen em, có phải em rất giỏi không?”

Cũng vì luyện tốt mạt chược, cô theo sư phụ của Phương Tinh Nghị mướn về dạy cô luyện tập, mất một năm trời chịu khó, mỗi ngày đều chăm chỉ luyện, mục đích cũng vì ngày hôm nay, làm cho Phương Tinh Nghị nở mặt.

Sự khen thưởng của người ngoài, đối với thực lực của cô là sự khẳng định lớn nhất.

“Không tệ.” Vụ làm ăn khó khăn nhất đã được giải quyết, Phương Tinh Nghị tinh thần thoải mái, gương mặt hiện rõ nụ cười, “Kịch bản điện ảnh và làm đại diện em đều không thiếu, em còn muốn gì?”

Tưởng Song Kỳ mở to mắt: “Em không cần gì cả, chỉ là muốn anh cho sói xám trở về.”

Thằng sói thối tha đó, không nói tiếng nào rồi bỏ đi, một câu cũng không nói với cô, còn liệt cô vào danh sách đen, cô có phải là dịch bệnh đâu mà lại trốn tránh như vậy?

“Anh ấy từ chức rồi,Trần Khang giống y như em.”

“Sao lại y như em!” Tưởng Song Kỳ bỏ tay anh ra, không vui lẩm bẩm: “Anh ta giống như thằng điên, em kêu làm gì thì làm cái đó, làm bữa cơm cho heo ăn, heo cũng không ăn!”

“Anh Nghị, thì anh cho anh ta về đi, lời nói của anh, chắc chắn anh ta sẽ nghe, có được hay không hả? Cùng lắm thì sau này em không chống đối với con hồ ly tinh thối đó nữa.”

Phương Tinh Nghị lạnh lùng nhìn cô, “Ngay từ ban đầu em đã chống đối cô ấy.”

“Anh Nghị……”

“Không thương lượng gì hết, sau này Trần Khang theo em.”

Bất kể Tưởng Song Kỳ khóc lóc van xin cỡ nào, người đàn ông này nhất định không đáp ứng, Tưởng Song Kỳ giậm chân thật mạnh, nhìn thấy phòng đối diện vây xem rất nhiều người, hứ lên một tiếng rồi quay người đi thẳng phía đối diện.

Phương Tinh Nghị gọi cô lại: “Em đi đâu?’

“Em không được vui, đi đánh bài!” Tưởng Song Kỳ tức giận nói: “Tốt nhất là em đem tiền thua sạch sẽ, nhìn thấy là phiền.”

“....”

Phương Tinh Nghị trên mặt hiện ra sự bất đắc dĩ, lắc đầu, lấy điện thoại cho Trần Khang, kêu anh ta đến đón người, lúc quay đầu lại dã không thấy bóng dáng của Tưởng Song Kỳ, anh đành theo qua bên đó.

“Nhường chút, nhường chút!” Ngoài cửa toàn là người Tưởng Song Kỳ cố gắng chen vào trong.

Khó khăn lắm mới chen vào được trước bàn, thoáng nhìn, ôi, hồ ly thôi Dương Yến ở đây!

Thiệt là xui xẻo, sao đến chỗ nào cũng gặp?

Tưởng Song Kỳ mở đôi mắt thật to, ôm ngực đứng ngoài sau Dương Yến, phát hiện bài bị Dương Yến úp lại hết, một cái cũng không cho người nào thấy được, “Ê, rốt cuộc cô có biết chơi bài không, sao lại đem bài úp lại? Không lẽ bài nghệ tệ vậy sao?”

Dương Yến nghe giọng nói rất quen thuộc, quay đầu lại nhìn thấy khuôn mặt Tưởng Song Kỳ.

Dường như rất khó chịu.

“Tưởng tiểu thư cũng ở đây chơi sao?” Dương Yến liếc mắt nhìn phía sau lưng cô ta, chỉ có cô ấy, không thấy Phương Tinh Nghị, cô thở phào nhẹ nhõm.

Cũng may là chú nhỏ Phương không ở đây, nếu không, thấy cô lấy mình ra cá cược, không biết sẽ chế giễu cô như thế nào nữa.

Tưởng Song Kỳ hứ lên một tiếng: “Tôi thích chơi ở đâu thì chơi, ở đây đâu phải nhà cô mở!”

Ánh mắt vụt qua, Tưởng Song Kỳ nhìn thấy bên bàn để chứng từ, cô lập tức lấy lên xem, xem xong ngây ra, không nói nên lời: “Hồ ly thối, cô như thế mà dám đặt cược lớn như vậy?”

Dương Yến có chút ngượng ngùng, ngập ngừng nhỏ giọng: “Cũng tại vì chơi cả đêm, dây chuyền cũng thua hết không cam tâm đầu óc nhất thời hồ đồ nên …đem bản thân mình vào cá cược luôn.”

Tưởng Song Kỳ không khách sáo cười chế giễu: “Tôi đã nói tại sao cô đem bài úp ngược, thật sự là bài nghệ tệ đến như vậy! Như thế này, nếu như cô kêu tôi một tiếng bà nội, tôi sẽ giúp cô lật lại thế cờ!”

Trên bàn gương mặt Cao tổng biến sắc.

Trên thương trường lăn lộn, có ai không biết Tưởng Song Kỳ là người thân tín nhất của Phưởng Tổng, kịch bản và các hợp đồng quảng cáo của thương hiệu danh tiếng nhận không kịp tay, nếu như cô ta cũng tham gia là không xong rồi.

Tần Mai Nghi đương nhiên cũng nhận ra Tưởng Song Kỳ, cười nhẹ: “Cô Tưởng, đây là ván bài của chúng tôi và Dương Yến, cô đừng giúp vui nữa, Phương tổng biết là không tốt đâu.”

“Cô là cái thá gì, tôi thích xen vào giúp vui đó rồi làm sao!” Vừa bị Phương Tinh Nghị cự tuyệt thẳng thừng,Tưởng Song Kỳ trong lòng đã bực tức rồi, bây giờ gặp Tần Mai Nghi như là bị châm ngòi bốc cháy lên.

Cô liếc nhìn Tần Mai Nghi vài cái, kéo dài giọng điệu, hô lên, rất khinh bỉ nói: “Tôi tưởng là ai, chẳng qua là người giật chồng người ta, còn quay lại cắn người ta đồ thứ tiểu tam!”