Nam Thần Nhà Tôi

Chương 560




"Dương Yến, cô vẫn đang lo lắng cho bản thân?” Ngón tay Vu Tư Thuần lướt qua bụng cô: “Bụng lớn như vậy, có vẻ như đã có thai từ lâu. Lát nữa sẽ được gặp con của mình, cô có vui không?”

Dương Yến gắt gao nhìn chằm chằm vào cô ta, nghiến răng nói: “Đồ điên!”

"Tôi chính là bị điên đấy, là bị cô bức điên!” Sắc mặt Vu Tư Thuần bỗng nhiên trở nên vặn vẹo, đặt tay lên bụng Dương Yến: "Là cô đã hại chết con của tôi!”

Bụng đột nhiên bị vật nặng đè ép, cảm giác áp bách mãnh liệt khiến Dương Yến gần như không thể thở nổi.

Cô có thể cảm giác các cục cưng đang rất khó chịu.

Gương mặt Dương Yến đau khổ khiến cho Vu Tư Thuần lại càng cười thoải mái, cô ta không ngừng ấn xuống để tra tấn Dương Yến.

Lúc này, người đàn ông đứng bên cạnh đi tới: “Thưa cô, điện thoại của trưởng quan Nam!”

Vu Tư Thuần lúc này mới dừng lại việc tra tấn Dương Yến, đứng dậy nghe, đổi một giọng nói dịu dàng: “Alo, ba!”

"..."

"Vừa mới ăn cơm ở nhà hàng, có người bắt nạt con, con bị sợ hãi nên nổ súng!”

"..."

"Ừm con không sao, lát nữa con sẽ trở về ăn com cùng ba và mẹ!”

"..."

Sau khi nói chuyện xong, Vu Tư Thuần quay người lắc điện thoại trước mặt Dương Yến, ngạo mạn cười: "Đã nghe thấy chưa? Tôi muốn giết chết cô, cũng chỉ đơn giản như giết chết một con kiến!”

"Phương Tinh Nghị chỉ là một thương nhân, ở Nam Thành này cũng không thể một tay che trời.” Cô ta đá đá bụng Dương Yến, cười lạnh: “Cô chết rồi, anh ta cũng không dám làm gì tôi.”

Chỉ là một thương nhân, có giao thiệp trong giới kinh doanh, tay cũng không thể chạm đến hai giới quân đội và chính trị, anh ta chỉ là một cái máy kiếm tiền, chỉ cao hơn so với người bình thường một cấp bậc mà thôi, nên quỳ vẫn phải quỳ.

Vu Tư Thuần đứng ở trên cao nhìn xuống người phụ nữ dưới đất: “Một người dân bình thường, lại muốn khiêu khích với tôi.”

Bụng Dương Yến rất khó chịu, cố gắng điều chỉnh hơi thở, không thể nào nói chuyện được.

Cô không biết Phương Tinh Nghị có thể thấy cô gửi định vị đi hay không, có thể đến đây hay không, nhưng Vu Tư Thuần rõ ràng là bị điên rồi.

Bây giờ cô và Trường Bình đang lâm vào tình huống rất nguy hiểm, nhất định phải nghĩ cách tự cứu lấy mình.

Sau khi đợi một lúc, Vu Tư Thuần bực bội hỏi người đàn ông bên cạnh: "Bác sĩ còn chưa tới sao? Tại sao lại chậm như vậy?”

Người đàn ông vội vàng gọi điện thoại thúc giục bác sĩ.

Sau khi Dương Yến cảm giác thân thể tốt hơn một chút, nhân lúc Vu Tư Thuần và hai người đàn ông không chú ý, liền di chuyển về phía Trường Bình, lặng lẽ giúp bé cởi dây thừng.

Dương Yến nhét chiếc nhẫn vào ngón tay của bé: "Ấn vào phía trên chiếc nhẫn, bên trong sẽ bắn ra một cây kim gây mê, trong nháy mắt sẽ khiến đối phương bị hôn mê.”

Trường Bình hiểu, gật đầu.

Một người đàn ông nhìn thấy Dương Yến và Trường Bình ở quá gần nhau, lập tức chĩa súng vào Trường Bình: “Cách xa một chút.”

"Tôi thấy hơi khó chịu.” Vẻ mặt Dương Yến vốn rất yếu ớt, cũng không cần phải giả vờ: “Tôi muốn đi vệ sinh.”

Người đàn ông đi xin phép Vu Tư Thuần: "Thưa cô, người phụ nữ kia nói muốn đi vệ sinh.”

"Vệ sinh cái gì, thật lắm chuyện.” Vu Tư Thuần tức giận nói: “Để cô ta nhịn đi.”

Dương Yến yếu ớt nói: "Cô Vu, thân thể tôi thật sự không thoải mái, nếu như khiến chỗ này bị bẩn…”

Đây là một bệnh viện điều dưỡng bị bỏ hoang, môi trường rất bẩn thỉu, khiến Vu Tư Thuần vốn đã không chịu đựng nổi.

Vừa nghĩ đến việc lát nữa Dương Yến làm cho nơi này càng bẩn hơn, trong lòng cô ta cảm thấy chán ghét, đi qua kéo người đứng dậy.

Vu Tư Thuần thô lỗ kéo Dương Yến đi qua hành lang, sau khi đến nhà vệ sinh, dùng chân đá và kéo người đi vào.

Nhà vệ sinh rất sơ sài, vì ẩm thấp một thời gian dài nên bốn phía đều bao phủ rêu xanh.

Dương Yến bước đi cẩn thận, sợ sẽ bị vấp ngã.

Ánh mắt cô lướt nhìn xung quanh một lần, quét qua bồn nước ở góc đằng kia.

Bên trong chứa đầy vết bẩn nước, ống nước bị vỡ treo trên vách tường, thỉnh thoảng có vài giọt nước nhỏ xuống bên trong bồn nước.

Dương Yến đo khoảng cách giữa cô và bồn nước, trong lòng từ từ hình thành một ý tưởng.

Đến trước chỗ đi tiểu, Dương Yến quay người đến trước mặt Vu Tư Thuần: "Tay tôi bị trói, không có cách nào vén váy lên, cô giúp tôi một chút."

"Thật là lắm chuyện!" Vu Tư Thuần hùng hùng hổ hổ, trầm mặt cúi đầu xuống.

Thừa dịp Vu Tư Thuần vén váy cho mình, Dương Yến liều mạng đập đầu vào người Vu Tư Thuần.

Vu Tư Thuần bị đụng lui lại mấy bước, chân dẫm vào rêu xanh bị trượt, thân thể ngã sấp vào bồn nước.

Không đợi Vu Tư Thuần lấy lại tinh thần, Dương Yến liền nhào tới.

Nửa người gần như đặt ở trên người Vu Tư Thuần, hung hăng ép đầu cô ta vào trong bồn nước.

Vu Tư Thuần bị đè lên người, không thể động đậy, cô ta liều mạng quơ tay tóm lấy cái gì đó, nắm được tóc Dương Yến liền hung hăng kéo.

Dương Yến bị kéo tóc, cô cắn chặt răng không lên tiếng, liều mạng ép đầu Vu Tư Thuần vào trong nước.

Nếu như cô không làm như vậy, người chết chính là cô cùng các con, và cả Trường Bình nữa.

Động tác giãy dụa của Vu Tư Thuần ngày càng yếu dần nhưng Dương Yến cũng không dám buông lỏng.

Trên tay vừa mới dùng sức, bỗng "Phanh" một tiếng, bắp chân của cô đột nhiên cảm thấy đau đớn, gần như choáng váng.

Dương Yến bị nắm lấy phần gáy sau đó bị hất văng ra, thân thể nặng nề ngã xuống đất, đau đớn kêu lên.

"Cô Vu! Cô Vu!" Người đàn ông vội vàng chạy tới kéo Vu Từ Thuần ra khỏi bồn nước, cô ta oa lên một tiếng sau đó phun một ngụm nước bẩn ra.

Vu Tư Thuần từ từ lấy lại tinh thần, nghiêng đầu nhìn về phía Dương Yến: “Cô thực sự muốn giết tôi?”

"Đưa khẩu súng cho tôi!” Cô ta đẩy người đàn ông ra, cố sức đứng dậy yêu cầu súng của hắn ta.

Người đàn ông đưa súng cho Vu Tư Thuần.

Bắp chân Dương Yến bị trúng đạn, cơn đau lan ra khắp cơ thể, cánh tay như nhũn ra, hoàn toàn không đứng dậy được.

Cô nhìn Vu Tư Thuần chĩa họng súng thẳng vào mình, trong lòng đột nhiên dâng lên một loại cảm giác khủng hoảng.

Nhưng cô đã không còn đủ sức, chỉ có thể nhắm mắt lại.

Vu Tư Thuần điên cuồng cười phá lên khi nhìn thấy bộ dạng người phụ nữ tuyệt vọng chấp nhận cái chết.

Đúng lúc này, biến cố đột ngột phát sinh.

Người đàn ông bên cạnh Vu Tư Thuần vẫn chưa kịp phản ứng, cũng cảm giác bụng bị đau dữ dội, thân thể bay ra ngoài đập vào tường.

Một bóng đen nhào về phía Vu Tư Thuần, nắm lấy tay của cô ta hung hăng vặn một cái, đem họng súng nhắm vào người đàn ông đang nằm trên mặt đất.

Vu Tư Thuần đã bóp cò, trong nháy mắt viên đạn bắn xuyên qua lồng ngực người đàn ông.

Vu Tư Thuần giật mình, vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thân thể đã bị ngã xuống đất, họng súng nhắm ngay vào lồng ngực của mình, họng súng thô ráp ép vào lồng ngực khiến cô ta cảm thấy đau nhói.

"Phanh" một tiếng, máu bắn tung tóe trên ngực cô ta.

Vu Tư Thuần nhìn thấy khuôn mặt vô cùng âm u của người đàn ông, và vài giọt máu bắn tung tóe lên mặt của anh ta.

"Anh..." Cô ta trợn mắt không thể tin, không tin đối với thân phận của mình mà Phương Tinh Nghị cũng dám giết.

Viên đạn bắn trúng ngực Vu Tư Thuần, trong nháy mắt cô ta liền tắt thở.

Phương Tinh Nghị vẫn tỉnh táo như cũ, lập tức ném khẩu súng đi rồi vội vàng chạy đến đỡ Dương Yến ngồi dậy.

Sau khi nhìn thấy bắp đùi người phụ nữ đang chảy máu, cánh tay anh run rẩy vội vàng tìm cách sơ cứu cho cô.

Cảnh tượng vừa rồi chính anh cũng không dám nhớ lại, nếu anh tới chậm một giây, mọi thứ đã kết thúc.

Dùng cà vạt băng bó kỹ vết thương cho Dương Yến, Phương Tinh Nghị chạm vào cánh tay của cô, khẽ hỏi: “Còn ổn chứ?”

Thân thể Dương Yến run lẩy bẩy, cô vẫn còn đang mơ màng.

Phương Tinh Nghị vô cùng đau lòng hôn lên khuôn mặt cô, thấy đôi mắt đờ đẫn của cô, anh nói: “Thật xin lỗi, tôi tới chậm, đã không sao rồi! Dương Yến, em nhìn xem, là tôi!”

Rốt cuộc Dương Yến cũng nhìn rõ khuôn mặt người đàn ông trước mắt.

"Tôi, tôi …” Bờ môi Dương Yến run rẩy, bỗng nhiên khóc rống lên: “Vì sao bây giờ anh mới tới…Tôi chưa bao giờ sợ hãi như vậy, vừa rồi cứ nghĩ là phải chết…”

Dù là trước kia đi theo Phương Tinh Nghị đến Thổ Nhĩ Kỳ công tác, nửa đêm bị người ta xông vào phòng ám sát, tâm trạng của cô cũng chưa từng như bây giờ, vẫn luôn cầu nguyện cho ai đó có thể đến cứu mình, vì cô rất sợ chết.