Nam Thần Nhà Tôi

Chương 459




Dương Yến cũng thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt nhìn về phía người đàn ông bên cạnh.

Thấy anh mặc hỉ phục màu đỏ, thân hình thon dài thẳng tắp, ôn hòa nho nhã -- quả nhiên là Phương Tinh Nghị!

Người đàn ông này, bất kể mặc gì đều giống người mẫu catwalk, đẹp đến quá đáng.

Cô ngây ngốc nhìn người đàn ông, thấy anh rất tôn trọng cô bé, lại quỳ xuống nói chuyện với cô bé, hỏi cô bé sao lại chạy nhanh như vậy, giọng nói rất ôn hòa.

"Vì anh trai không cho con ăn kẹo hồ lô đường, còn chạy rồi..." Cô nhóc chu miệng, cực kỳ tủi thân.

"Quá đáng như vậy à, anh trai con cũng không thương cô em gái này rồi."

"Đúng vậy ạ..."

Dương Yến thấy người đàn ông nói chuyện với cô bé, khóe miệng bất giác cong lên, trong đầu hiện ra hình ảnh Phương Tinh Nghị chơi cùng mấy đứa nhóc trong vườn hoa.

Bị con trai nghịch ngợm cầm súng nước bắn, không thể trở tay, đầy mặt bất đắc dĩ lại yêu chiều, cam tâm tình nguyện làm ngựa cho con gái yêu.

Khi mấy đứa nhỏ cãi nhau, anh lại đành phại cản lại, bị mấy đứa nhóc khóc đến đau đầu, au ủi đứa này rồi lại đi an ủi đứa kia.

Phương Tinh Nghị và cô bé nói chuyện, đứng dậy nắm tay nhỏ của cô bé, muốn đưa cô bé về, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Dương Yến đứng giữa đường, mặc hỉ phục màu đỏ, da trắng như ngọc.

Cô cong cong đôi mắt, trên mặt có ý cười nhàn nhạt, hấp dẫn làm người ta không thể dời ánh mắt.

Trong mắt Phương Tinh Nghị lướt qua tia kinh diễm.

Không nghĩ tới người phụ nữ này mặc hỉ phục lại đẹp như vậy, xinh đẹp mà không thô tục.

Làm người ta không nhịn được muốn cất đi.

Chú ý thấy bước chân của Phương Tinh Nghị dừng lại, cô nhóc tò mò nhìn theo ánh mắt anh.

Lúc thấy Dương Yến, cô bé kinh ngạc kêu lên một tiếng: "Wa, chị gái thật xinh đẹp!"

Giọng nói non nớt làm hai người đồng thời sực tỉnh.

Dương Yến dời ánh mắt, bình tĩnh nói: "Em vừa đi nhà vệ sinh quay về."

"Ừ, anh đưa cô nhóc về." Phương Tinh Nghị đè nén kích động trong lòng, lại không nhịn được nhìn cô, con ngươi đen không thấy đáy: "Hôm nay em rất đẹp."

Cô nhóc nhìn quần áo Dương Yến, lại nhìn nhìn quần áo Phương Tinh Nghị, giống như phát hiện ra cái gì, đôi mắt đen trắng rõ ràng mở thật to: "Hai người có phải sắp kết hôn không?"

"Đúng..." Dương Yến do dự một lát, rất nhanh bổ sung: "Nhưng là diễn kịch mà thôi."

Ánh mắt Phương Tinh Nghị trầm xuống: "Cô nhóc, chú đưa con về."

"Dạ!"

Hai người vừa muốn đi, anh trai bỏ cô bé lúc nãy chạy tới.

"Chú nắm tay em gái con làm gì!" Cậu nhóc xông tới, kéo cô nhóc ra sau lưng, cảnh giác nhìn Phương Tinh Nghị.

Cô nhóc ngọng ngịu nói: "Anh, chúc này không phải người xấu, chú nói muốn đưa em về đó!"

Anh trai la cô bé: "Người ta là người xấu sẽ nói cho em biết sao?"

"Nhưng chú này rất đẹp trai!"

"Người càng đẹp, càng dẽ lừa con nít!" Anh trai răn dạy, nhét cây hồ lô đường vẫn con ba viên trong tay vào tay cô bé, dắt cô bé rời đi: "Đi về thôi!"

"Wa, anh một viên cũng không ăn, đều để lại cho em sao?"

Anh trai hừ nói: "Anh chỉ sợ sâu răng thôi! Muốn sâu răng thì em sâu đi, em xấu anh mới vui!"

"Anh thật tốt!"

Dương Yến nhìn hai đứa nhóc dắt tay nhau rời đi, lại nhìn Phương Tinh Nghị mặt đen, không nhịn được cười: "Còn may chúng nó không gọi người nhà tới, tố anh tội bắt cóc con nít."

Phương Tinh Nghị bất đắc dĩ nhìn cô một cái: "Anh thật sự muốn đưa cô bé về."

"Không phải thấy người ta đáng yêu, muốn trải nghiệm cảm giác làm ba?" Dương Yến đùa: "Em thấy anh dắt tay cô bé không nỡ buông."

"Không phải, thấy cô bé lạc đường, muốn giúp mà thôi." người đàn ông thấp giọng nhàn nhạt trả lời: "Bây giờ nuôi trẻ con quá tốn công sức, không bằng làm việc."

Lời của anh giống như cây búa đập vào tim Dương Yến, làm đầu cô hôn mê, trong lòng lạc lõng.

Thì ra anh không thích con nít...

Đồng thời, Dương Yến cũng vui mừng, chuyện đứa bé may mắn co chưa nói cho Phương Tinh Nghị biết.

Thấy sắc mặt Dương Yến trắng bệch, Phương Tinh Nghị nhíu mày, vừa định mở miệng, Dương Yến lại xoay người đi, bước chân có chút nhanh.

Anh sững sờ một lát, sau đó cũng đi theo.

Hai người một trước một sau quay về đoàn làm phim, bên này đạo diễn Văn đã bố trí xong, diễn viên quần chúng cũng đã vào vị trí.

Đạo diễn Văn gọi hai người tới, nói với họ phải làm như thế nào, làm mẫu cho Dương Yến.

Dạy hai lần xong thì kêu người mau vào vị trí.

Dương Yến còn vì lời của Phương Tinh Nghị mà có chút hoảng hốt, để nhà tạo mẫu tùy ý đắp khăn hỉ lên đầu mình, được người đỡ cánh tay, từng bước một đi vào hỉ đường.

Khác

Cách lớp khăn che mặt đỏ mỏng, cô nhìn thấy Phương Tinh Nghị đứng giữa sảnh lớn, trầm ổn bình tĩnh, đôi mắt đen dường như chỉ có anh.

Đẹp quá mức, dễ dàng làm người ta chìm đắm.

Dương Yến được đỡ đi tới, đứng bên cạnh người đàn ông, hai người toàn thân hỉ phục màu đỏ.

Giống như lúc này họ là tuyệt phối.

Ông lão làm MC hôn lễ cho hai người dùng tiếng quốc ngữ đọc lời thề.

Lời thề thâm tình long trọng truyền tới tai Dương Yến, cô trộm nhìn người đàn ông, cảm thấy họ không phải đang diễn kịch, mà là đang kết hôn thật.

"Tốt, điều chỉnh vị trí một chút." Đạo diễn Văn chỉ huy: "Nam chính đi tới hôn nữ chính, hôn chệch là được."

Sau khi chỉnh vị trí xong, Phương Tinh Nghị dựa lại gần Dương Yến.

Dương Yến nhìn người đàn ông đang dần dần dựa lại gần mình, đôi tay buông thõng bên người bất giác nắm hỉ phục, trong lòng nhảy nhót điên cuồng, vì anh, còn có hơi thở của anh, không thể nào duy trì hơi thở bình thường.

Rất nhanh, khoảng cách giữa Phương Tinh Nghị và cô cực kỳ thân mật, cúi đầu hôn.

Cách lớp khăn che mặt mỏng, nụ hôn nhẹ nhàng rơi trên môi cô.

Không, không phải chệch là được sao.

Dương Yến kinh ngạc nghĩ, nhưng hít thấy hơi thở của anh, lời nào cũng nuốt vào trong bụng, nhắm mắt lại.

Cô tự nói với mình vô số lần, muốn cách anh thật xa, mỗi người tự sống cuộc sống của mình, nhưng cô đến đâu cũng có thể gặp anh, sẽ vì anh mà suy nghĩ lung tung, một đêm không ngủ được.

Cô cho rằng mình đã bỏ xuống, nhưng cất chứa trong lòng đều là anh.

Ai cũng không nghĩ tới sẽ hôn thật, mọi người sững sờ ở đó, hô hấp nhẹ nhàng, sợ làm phiền họ.

Hiện trường quay chụp vô cùng yên tĩnh.

Một lúc sau, vẫn là đạo diễn Văn ho một tiếng, nói ra tiếng: "Rất hoàn mỹ, qua!"

Dương Yến hoang mang sực tỉnh, kéo giãn khoảng cách với người đàn ông, cô xoay người đi, cắn cắn môi, trên môi dường như còn lưu lại độ ấm của anh, làm gò má cô đỏ ửng.

Đoạn dân quốc rất ít, trạng thái của Dương Yến và Phương Tinh Nghị lại tốt, số lần NG ít, chỉ ngắn ngủi hai ngày là chụp xong.

Đoàn người quay về nhà trọ nghỉ ngơi, ngày mốt chuẩn bị chụp một đoạn hiện đại cuối cùng.

Vì nụ hôn này của Phương Tinh Nghị, Dương Yến phát hiện ánh mắt người trong đoàn làm phim nhìn mình thay đổi, tràn đầy bát quái.

Đặc biệt là giờ ăn, sau khi Phương Tinh Nghị đến, mọi người nhìn cô, lại nhìn Phương Tinh Nghị, hận không thể hỏi họ có quan hệ gì, làm Dương Yến cũng xấu hổ.

Cô thật sự không nghĩ tới Phương Tinh Nghị sẽ thật sự hôn cô trước mặt tất cả mọi người trong đoàn làm phim.

Lúc đó, cô còn chìm đắm!

"Hôm nay lại không cần quay à?" Úy Úy nhảy ra, trong tay cầm một dĩa xoài: "Tôi nghe nói cô và anh Phương lúc quay phim đã hôn thật, là thật sao?"

"Đừng nhắc tới chuyện này được không?" Dương Yến nhìn cô ấy một cái, giọng nói bất đắc dĩ.

"Được được, không nói." Úy Úy đưa dĩa cho cô: "Xoài xanh, vừa chua vừa ngọt, chấm ớt rất ngon."