Nam Thần Nhà Tôi

Chương 451




Phương Tinh Nghị đưa Dương Yến đi đến bàn ăn ngồi xuống, cầm lấy thực đơn đưa cho cô: “Xem muốn ăn cái gì. Đây là máy bay tư nhân, em ăn nhiều rồi nôn bao nhiêu lần cũng không sao.”

“Còn có thể tùy tiện gọi món...” Dương Yến lẩm bẩm, cầm lấy thực đơn từ trong tay anh, trong lòng lại ấm áp.

Bất cứ lúc nào, anh luôn thay cô suy nghĩ như vậy.

Thực tế trong thực đơn cũng không có gì, chỉ có một vài món ngọt tráng miệng, nước trái cây và mấy đồ hấp, còn có canh hầm.

Dương Yến cũng rất đói, ỷ vào việc đang ở trên máy bay tư nhân của anh, không kiêng nể gì, gọi tất cả các món có trong thực đơn, còn muốn thêm một phần bánh pudding sữa chua.

Phương Tinh Nghị mày cũng không nhăn một cái, chỉ uyển chuyển nói: “Ăn đồ ăn chỉ cần ăn no là được, lần sau muốn ăn nữa có thể gọi, cũng không phải món ăn gì hiếm lạ.”

Dương Yến không quá để ý trả lời: “Đã biết.”

Bàn tay lại lặng lẽ lần xuống dưới bàn khẽ sờ bụng, thầm nghĩ: còn có ba cái miệng nhỏ nữa, ăn ít khiến bọn nó bị đói cũng không được!

Rất nhanh, tiếp viên đã mang lên món ăn mà Dương Yến gọi.

Gần như là đầy ắp cả bàn.

Dương Yến đã rất đói bụng, đồ ăn vừa lên bàn, đã khẩn cấp bắt đầu ăn.

“Thịu gà này ngon quá đi!” Thịt gà nhập khẩu rất mềm, khiến Dương Yến khen không dứt miệng: “Đây là chiếc máy bay tư nhân tốt nhất mà tôi từng thấy trong đời, món thịt gà cũng là ngon nhất!”

“Nếu em muốn ăn, lần sau còn có.” Phương Tinh Nghị rót nước trái cây, đưa đến trong tay cô: “Ăn một phần là đủ rồi.”

“Không thể ăn thêm một phần nữa sao, chỗ đồ ăn này cũng không có bao nhiêu.” Dương Yến lẩm bẩm.

“Không thể.”

Dương Yến biết người đàn ông sợ mình quá no, nhưng thấy anh nói ra mấy lời tàn nhẫn như vậy, vẫn liếc trắng mắt xem thường anh.

“Đúng rồi.” Dương Yến nhớ tới cái gì đó, hỏi Phương Tinh Nghị: “Anh sắp xếp Trường Bình như thế nào?”

“Lúc tôi đi, tìm một thím đến nấu cơm cho nó mỗi ngày.” Phương Tinh Nghị ngồi ở phía đối diện nhàn nhã bắt chéo chân, nhìn cô ăn.

Thấy khóe miệng người phụ nữ dính đầy dầu mỡ, anh rút tờ giấy ra, giơ tay qua giúp cô lau.

Dương Yến sửng sốt, anh cũng sửng sốt.

Vài giây sau, vẫn là Dương Yến phản ứng lại trước, rút khăn giấy từ trong tay anh ra, ngả người ra sau một chút.

Cô cúi đầu, chuyển chủ đề: “Rất tốt. Nếu thím kia nấu ăn ngon, thì anh giữ lại đi, đừng ăn bên ngoài suốt, không dinh dưỡng, Trường Bình đang trong thời kỳ phát triển.”

“Được.” Phương Tinh Nghị rút tay lại, nhíu lông mày.

Rõ ràng hai người đã chia tay, anh vẫn nhịn không được mà quan tâm cô, ngay cả thói quen trước kia vẫn tiếp tục.

Thật sự là muốn chết.

Anh rõ ràng có rất nhiều việc phải xử lý, lại từ chỗ trợ lý Tư biết được ngân sách có hạn, khi Dương Yến không thể ký hợp đồng với nữ diễn viên phù hợp nên phải cùng nam diễn viên quay phim ngắn, khiến tâm trí anh rối loạn.

Trợ lý Tư còn nói đạo diễn mà Dương Yến tìm là truyền thông Tân Lệ, còn trộm lấy được nội dung kịch bản.

Sau khi Phương Tinh Nghị nhìn kịch bản, thì không bình tĩnh nổi nữa.

Anh cố ý chạy tới Hòa Tụng nói muốn xem tiến triển quảng bá sản phẩm mới của bọn họ, cố ý chọc giận Dương Yến trong phòng họp, nhưng nam diễn viên kia quả thật có vụ bê bối, chuyện này cũng không phải anh nói bừa.

Lúc ấy, khi Dương Yến đập bàn tức giận nói: “Có bản lĩnh tổng giám đốc Phương anh tự mình đến đi”, anh cân nhắc một chút rồi đồng ý.

Công việc có thể tìm thời gian xử lý vào buổi tối, nhưng Dương Yến lại thật sự đi theo kịch tổ đến Li Giang, còn cùng nam diễn viên kia quay bộ phim ngắn thân mật như vậy, chỉ nghĩ đến đó thôi đã khiến anh khó chịu.

Nhìn về phía người phụ nữa còn đang cúi đầu ăn, ánh mắt của Phương Tinh Nghị trầm xuống, trong lòng khẽ thở dài một tiếng.

Mình tốt như vậy, người phụ nữ này lại không bao giờ biết cách quý trọng.

Dương Yến ăn đến mức no căng, cũng rất thỏa mãn, ăn no liền lăn lên thảm ngủ, khiến cho Phương Tinh Nghị dở khóc dở cười.

Cô không chỉ có thể ăn, phản ứng chậm chạp, hay quên, bây giờ lại thêm cái “có thể ngủ.”

Chờ sau khi Dương Yến ăn ngủ no đủ, máy bay cũng vừa lúc hạ cánh đến sân bay Li Giang.

Dương Yến sợ bên ngoài nhiều người nhìn được thì không hay, kiên quyết không muốn Phương Tinh Nghị ôm, cũng không muốn được đỡ, yêu cầu tiếp viên lấy cho mình một cái ô dài, chống xuống rồi từ từ xuống máy bay.

Hai người từ phía cửa sau rời đi, Dương Yến ánh mắt sắc bén, rất nhanh đã phát hiện thẻ đón khách của homestay.

Vị trí Li Giang rất gần với một homestay, Dương Yến để trợ lý kiểm tra qua, thấy đánh giá của homestay kia không tồi, nên cô đã đặt phòng cho tất cả mọi người ở tổ kịch.

“Xin chào, tôi là Dương Yến.” Sau khi đến, Dương Yến mới phát hiện người được phái đến tiếp đón bọn họ lại là một người phụ nữa, bụng dưới chiếc váy dài mỏng của người phụ nữ hơi nhô lên.

“Cô Dương đúng không?” Nhìn Dương Yến một cái, người phụ nữ lấy điện thoại trong túi ra: “Phiền cô đọc cho tôi số điện thoại.”

“Số điện thoại của tôi là 186...”

Thấy đúng số điện thoại rồi, trên mặt người phụ mỉm cười, cũng lịch sự hơn.

Người phụ nữ dẫn Dương Yến và Phương Tinh Nghị đi ra ngoài, vừa nói: “Chồng của tôi đến đón ba người hôm nay, hai người là hai vị khách cuối cùng trong danh sách, anh ấy có việc nên bảo tôi đến đây chờ hai người.”

Dương Yến nhớ lại chuyện thay đổi máy bay, có chút bối rối, xin lỗi nói: “Xin lỗi, vốn chúng tôi đến Li Giang rồi, nhưng máy bay lại xảy ra chút sự cố, lại bay trở về.”

“Không sao, mọi người bình an đến nơi là tốt rồi.” Người phụ nữ phất tay: “Tôi cũng không đợi lâu.”

Đoàn người đi xuống hầm để xe.

Thấy người phụ nữ tên Úy Úy đi đến một chiếc xe, còn mở cửa ghế lái, Dương Yến nhịn không được nói: “Tôi thấy cô giống như đang mang thai, để tôi lái cho.”

Bụng bầu của Úy Úy này trông còn rõ hơn cô, chắc cũng khoảng năm sáu tháng rồi.

Úy Úy không để ý nói: “Không sao đâu, cục cưng nhà tôi rất khỏe mạnh, tôi thường xuyên lái xe đi mua đồ nữa!”

“...”

Phương Tinh Nghị liếc nhìn bụng của Úy Úy, trầm giọng hỏi: “Từ sân bay đến homestay còn phải đi bao lâu?”

“Khoảng một giờ bốn mươi phút.”

“Vậy để tôi lái đi.” Phương Tinh Nghị đặt đồ của anh và Dương Yến vào trong cốp xe, rồi đi về phía ghế lái: “Cô mang thai không nên lái xe lâu, tôi đi theo bản đồ.”

Úy Úy vội vàng từ chối: “Vẫn nên để tôi lái đi, anh ngồi cùng vợ anh đi.”

“Không sao, đưa chìa khóa xe cho tôi đi.”

Phương Tinh Nghị cũng không giải thích, chỉ hỏi Úy Úy về chìa khóa xe.

Thấy người đàn ông kiên trì như vậy, Úy Úy đành phải đưa chìa khóa cho anh, còn có chút xấu hổ nói: “Mọi người là khách, nên để tôi chăm sóc mới đúng, còn để anh phải lái xe... Ài, phiền anh rồi.”

Phương Tinh Nghị thản nhiên ừ một tiếng, ngồi vào trong xe.

Dương Yến cũng mở cửa xe ra ngồi lên, trong lòng lại ghen tỵ.

Chính bởi vì cuộc nói chuyện lúc nãy của anh và Úy Úy.

Cô muốn lái xe, là vì đều là phụ nữ có thai, đồng tình với Úy Úy, thấy Úy Úy bụng lớn như vậy, sợ đứa trẻ bị dây an toàn siết vào.

Người đàn ông này chạy đến làm gì, muốn thay người khác lái xe?

Có phải thấy Úy Úy mang thai, cũng rất quan tâm hay không?

Nhưng cô cũng mang thai.

Anh thuận tay đối xử tốt với người phụ nữ khác, khiến trong lòng của Dương Yến ghen tỵ, ăn dấm chua.

Sau khi Úy Úy lên xe, thấy Dương Yến cúi đầu, sắc mặt không tốt lắm, liền hỏi: “Cô Dương sắc mặt cô kém quá, có phải say xe hay không? Tôi có thuốc say xe.”

Nói xong, từ trong túi lấy ra một hộp thuốc say xe.

“Cám ơn.” Dương Yến cũng không muốn từ chối ý tốt của cô ấy, liền nhận lấy thuốc, nhưng không lập tức uống: “Tôi thử nghỉ một lát xem, không được thì lại uống thuốc.”

Cô mang thai nên mọi thứ ăn vào đều phải chú ý.

Cô lại nhìn thoáng qua chiếc bụng lộ ra của Úy Úy: “Có thể hỏi một chút, cô mang thai mấy tháng rồi không?”

“Hơn bốn tháng rồi.”