Nam Thần Nhà Tôi

Chương 314




Sau khi từ câu lạc bộ rời đi, Phương Tinh Nghị cũng không cùng mấy người Ngự Văn Đình cùng nhau trở về khách sạn, mà là mang Dương Yến ngồi lên xe chuyên dùng ở ven đường, giống như muốn đi nơi khác.

Dương Yến nhìn ngoài cửa sổ một chút, cũng không biết xe muốn đi đâu.

Cô hỏi Phương Tinh Nghị: "Tại sao không trở về khách sạn? Chẳng lẽ anh còn đói bụng?"

"Là có chút đói. " Phương Tinh Nghị âm thanh trầm thấp.

Dương Yến cũng không phải ngốc, nghe ra trong lời nói của anh một tầng ý tứ khác, gương mặt nhanh chóng đỏ, hung hang liếc anh một cái, may mắn là lái xe không biết tiếng Trung.

Xe có rèm xe màu đen rất mau ra khỏi khu vực thành thị, theo hướng dẫn vẫn đang mở, sau đó không lâu, dừng ở bên ngoài một làng du lịch.

Cả làng du lịch kiến trúc đều là theo lối kiến trúc Nhật, khiêm tốn ưu nhã, trên nóc nhà, trên cây đều che lấp bởi một tầng tuyết rất mỏng, giống như cùng màu trắng hòa làm một thể.

"Thật xinh đẹp!" Dương Yến thán phục cảnh đẹp trước mắt, nhiệt khí hô ra thoáng chốc biến mất trong không khí: "Giống như đi vào thế giới của trẻ con!"

Phương Tinh Nghị tới đến bên người cô, thấp giọng cười một cái: "Ngày hôm nay tuyết rơi không được lớn, chồng chất không nhiều, ah để cho bọn họ làm tuyết rơi, cho nên em mới có thể nhìn thấy cảm đẹp bây giờ."

Dương Yến lập tức quay đầu nhìn anh: "Ta nói sao, làm thế nào mà đống tuyết dày như vậy, hóa ra là người làm tuyết rơi! "

"Vì thỏa mãn nguyện vọng đắp người tuyết của bà chủ Mộ là cô. " Phương Tinh Nghị thay cô thắt lại khăn quàng cổ, "Ngày hôm na ở đây anh bao rồi, bà chủ Mộ muốn ở phòng nào, chơi như thế nào cũng không có ai ngăn."

"Rất đắt đi!? " Dương Yến có chút nhức nhối.

Chỗ này là làng du lịch, bao toàn bộ, còn có người làm tuyết đầy như vậy, đoán chừng phải đào không ít tiền.

“Cũng được, cũng là chín trăm triệu đồng một đêm."

Dương Yến ngược lại hít một hơi khí lạnh, sắc mặt cũng thay đổi.

Được mấy giây sau, cô xoay người lại cầm tuyết, trong miệng lẩm bẩm: "Không được em phải lợi dụng thời gian, không thể lãng phí!"

Phương Tinh Nghị cầm cây xẻng xúc tuyết qua đây: "Bà chủ Mộ, đống người tuyết cần đắp lớn, em chuẩn bị đắp một cái lớn chừng bàn tay sao? "

"Cũng không phải... " Dương Yến kéo dài âm điệu, trong tay xoa tuyết, bước chân lui về phía sau.

" Hả?"

Dương Yến hướng người đàn ông cười bất hảo, cầm tuyết đã nhào nặn thành đoàn trong tay nghiêm khắc đập trên người anh.

Phương Tinh Nghị bị đập vội vàng không kịp chuẩn bị, viên tuyết trên bờ vai tản ra, cũng không ít đập phải trên mặt anh, người hầu như phát lạnh đến tê dại, mà người phụ nữ đối diện cười không kiêng nể gì cả.

Anh bước chân dài đuổi theo, giả bộ có vẻ tức giận: "Cũng dám hướng anh đập tuyết, gan lớn rồi?"

"Ai biểu anh không tránh ra!"

Dương Yến đương nhiên sẽ không đứng cho anh bắt, ở trong tuyết chạy, vừa chạy, còn vừa cầm tuyết, vò thành một cục hướng trên người đàn ông ném tới, đùa thật quá mức.

Người đàn ông chân dài, bước chân lại cố ý không đi nhanh, để cho cô đập trúng, thỉnh thoảng từ trong tuyết cầm lấy một nắm tuyết, tạo thành quả cầu tuyết đập lại, cùng cô chơi.

Sau khi chơi ném tuyết một hồi, Dương Yến cả người mồ hôi, thở hồng hộc, cô cầm cái xẻng xúc tuyết, dưới sự hỗ trợ của Phương Tinh Nghị làm một người tuyết to lớn.

Còn lấy khăn quàng cổ của mình quàng cho người tuyết.

Nhìn người tuyết cao gần hai mét, Dương Yến rất hài lòng, tay bị gió lạnh đông lạnh đỏ bừng cũng không để ý: "Nguyện vọng muốn đắp người tuyết khổng lồ, rốt cục cũng thực hiện được rồi! "

Mấy năm trước du học ở nước ngoài, lúc mùa đông, cô cùng Hứa Cung Diễn nói nếu như tuyết rơi, muốn đi đắp người tuyết.

Hứa Cung Diễn nói được.

Lúc gần sát lễ Giáng Sinh, Y quốc có một trận tuyết lớn, Hứa Cung Diễn thật sớm tìm đến cô, mang cô đi ra ngoài chơi, nói đợi buổi tối tuyết lớn phải đi đắp người tuyết.

Kết quả hai người mới từ rạp hát đi ra, muốn đi đắp người tuyết, Hứa Cung Diễn liền nhận được điện thoại, có việc gấp phải xử lý, liền đưa cô về trường học.

Về sau nữa xảy ra sự kiện kia, cô tự tay bỏ tù anh.

Chuyện trước kia đột nhiên tràn vào trong đầu, làm cho Dương Yến nghĩ đến xuất thần, thẳng đến khi tiếng Thánh ca vui sướng vang lên bên tai.

Thì ra đã qua mười hai giờ, đến lễ Giáng Sinh rồi.

Phương Tinh Nghị đem tay cô để ở trong lòng bàn tay che ấm áp, giọng nói bất đắc dĩ lại dung túng: "Chơi ném tuyết rồi, đắp người tuyết rồi, nên về ngủ thôi, đứng trong trời đông rét buốt lâu dễ bị cảm lạnh."

Dương Yến hoàn hồn, thấy vẻ mặt lạnh lùng của anh, ánh mắt dung túng, nhịn không được đi cà nhắc hôn anh một ngụm.

" Hả? " Phương Tinh Nghị bình tĩnh nhìn cô: "Em làm chuyện có lỗi với anh sao?"

"Không có! "

"Vậy sao em đột nhiên nhiệt tình như vậy." Phương Tinh Nghị đột nhiên sừng sộ lên, giọng nói lại không nhịn được nghiêm trọng thêm một phần: "Em vừa mới nhìn người tuyết đến xuất thần, có phải hay không đang suy nghĩ gì?"

Dương Yến thở dài, "Đang hối hận, luôn cảm thấy chớ nên sớm như vậy bằng lòng với anh, thành bà chủ Mộ, anh suy nghĩ một chút xem, thời gian của em quý báu, anh cũng ba mươi rồi."

Phương Tinh Nghị tròng mắt hơi híp, khí thế kinh người: "Ý của em, là chê anh già sao?"

Dương Yến thành thực gật đầu: "Có chút."

Phương Tinh Nghị đem người ôm ngang lên, hướng phụ cận biệt thự đi tới: "Chúng ta vào nhà đi, anh thử cho em xem. "

"Lão lưu manh!" Tuy là làng du lịch chỉ có hai người bọn họ, nhưng mà da mặt Dương Yến mỏng, thẹn thùng mặt đỏ rần, dùng sức đẩy anh: "Đêm nay để cho anh ngủ trên sàn nhà!"

"Không tốt lắm, anh thích giường." Người đàn ông trả lời, khóe môi mơ hồ lộ vẻ cười.

Anh tạo ra sự thích thú, nồng nhiệt lại nóng bỏng.

Khiến người ta trầm mê.

Đến hai ba giờ đêm, tuyết dần dần rơi lớn, ở trên nóc nhà, trên mặt đất chất lên một tầng thật dày.

Trong biệt thự, Dương Yến gối lên cánh tay Phương Tinh Nghị, chìm vào giấc ngủ, lông mi lại gắt gao nhíu.

Dương Yến nằm mơ thấy Hứa Cung Diễn.

Thấy anh ta hướng mình đi tới, khóe miệng chứa đựng ý cười nhàn nhạt, ánh mắt nhìn cô tựa như lúc bọn họ trước đây quen biết ôn nhu như vậy, chỉ là trong mắt đã không còn tia sáng.

Hứa Cung Diễn sau khi qua đây, nói muốn cùng với cô nói chuyện.

Dương Yến còn chưa kịp hỏi anh thế nào, chỉ thấy áo vest màu xám tro của Hứa Cung Diễn bị nhuộm thành đỏ sậm, mùi máu tanh nồng đậm vọt vào trong lỗ mũi cô.

Anh nặng nề ho khan vài tiếng, trong lòng bàn tay tất cả đều là máu.

Dương Yến rất lo lắng, muốn tới đỡ anh, anh lại ngửa mặt ngã xuống, cả người đều là máu, cô bị dọa đến hét lên một tiếng.

Dương Yến mở mắt, thấy được ánh sáng vàng ấm của đèn treo, vẫn còn ở nặng nề thở dốc.

"Làm sao vậy? " Phương Tinh Nghị cũng bị thức tỉnh, thấy sắc mặt cô tái nhợt, đem người kéo vào trong lòng trấn an nói: "Chỉ là ác mộng mà thôi, anh vẫn luôn ở đây. "

Dương Yến chôn ở trong ngực anh, đối với giấc mộng với ký ức kia vẫn còn như mới.

Trước cô nằm mơ, mơ thấy Phương Dịch Chung chết rồi, sau đó Mộ Duẫn Chi thay cô cản một phát súng rồi chết.

Hiện tại lại mơ thấy Hứa Cung Diễn chết.

Dương Yến không dám suy nghĩ nhiều như vậy, chìa tay vòng lấy thắt lưng Phương Tinh Nghị, thanh âm đang phát run: "em sợ. "

Phương Tinh Nghị hôn một cái trên trán của cô: "Ác mộng mà thôi, không nên suy nghĩ nhiều."

Thật chỉ là ác mộng sao?

Dương Yến không biết phải nói như thế nào, chỉ có thể ôm thật chặt anh, vùi ở trong ngực anh mới phát giác được có cảm giác an toàn, Phương Tinh Nghị vuốt sợi tóc của cô, ôn nhu dỗ dành.

Lúc này, trên bàn điện thoại di động sáng lên, ong ong chấn động.

Phương Tinh Nghị mò lấy điện thoại di động, liếc nhìn liền nhấc máy nghe, hạ thấp thanh âm, "Đại ca, chuyện gì vậy? "

"Cha lão tứ qua đời rồi."

Gian phòng vốn là an tĩnh, Dương Yến vùi ở Phương Tinh Nghị trong ngực có thể nghe được lời nói của Ngự Văn Đình đầu điện thoại kia.

Cô hoảng sợ ngẩng đầu, ngừng thở.

"Là sợi dây xe vận tải không cột chặt, khiến cho ống tuýp trên xe rớt ra, vừa vặn bác Lục ngồi lái xe ở phía sau, ống tuýp đâm thủng cửa kiếng xe, đâm vào trong tim của bác Lục ngồi phía sau, người có lẽ chết tại chỗ."