Nam Thần Nhà Tôi

Chương 310




Trợ lý Tư miễn cường giữ nụ cười: “Vì tôi yêu công việc, không muốn yêu đương.”

“Chậc chậc, ai tin cậu!” Lục Văn Thù nhướn mày cười đểu: “Cho dù cậu là gay chúng tôi cũng sẽ không nói gì, tôi còn có thể giúp cậu giới thiệu hai người đàn ông ưu tú!”

Trợ lý Tư: “...”

“Anh tư, câm miệng.” Phương Tinh Nghị đem Brandy trước mặt anh đổi thành nước trái cây: “Tối nay ai cũng có thể uống rượu, anh uống nước trái cây.” Lục Văn Thù không vui nói: “Uống nước trái cây có gì để chơi, uống rượi mới có thể tận hứng!”

Còn muốn đi giành ly Brandy đó.

Phương Tinh Nghị lạnh nhìn anh một cái, trong mắt tràn đầy sát khí, giống như đang nói: “Tay anh tiến thêm một tấc thử xem!”

“Được rồi, uống nước trái cây!” Lâm Thanh Dung đem tay anh kéo về: “Trên người anh có vết thương do trúng đạn, hai tháng này không được hút thuốc uống rượu, nghe không?”

“Được, bảo bối nói gì là cái đó.” Lục Văn Thù nghe lời không quậy nữa.

Yên tĩnh không đến một phút, anh lại lấy ra mặt dây chuyền đóa hoa hướng dương trên cổ, khoe với mọi người: “Có nhìn thấy không, quà giáng sinh vợ chưa cưới của tôi tặng tôi, anh hai anh ba các anh không nhận được quà đúng không?”

“Có, tôi tặng anh hai khăn choàng.” Dương Yến nhẹ nhàng trả lời: “Khăn choàng có thể dùng nhiều hơn dây chuyền, còn giữ ấm.”

“Quà của tôi có thể có chút bình thường.” Tống Tịnh Hòa nói, kéo tay Ngư Văn Đình giơ cao.

Mọi người nhìn dây tay màu đỏ đan thành đeo trên cổ tay Ngự Văn Đình, bên trên còn treo một viên châu bình an.

Tống Tịnh Hòa cười cười: “Họ một người đàn ông còn đeo dây chuyền, vòng tay đồ thật nữ tính, tôi tự mình đan một dây bình an cho anh ấy, không đáng giá, có thể phù hộ anh ấy bình an là được.”

Ngự Văn Đình bất thình lình nói chuyện: “Quà này đối với tôi mà nói là giá trị liên thành.”

“Đúng vậy, anh dám ghét bỏ?” Tống Tịnh Hòa liếc anh một cái, xoay sang nói với Lục Văn Thù: “Em tư, nhìn kiểu dáng dây chuyền, là hàng của Van Cleef & Arpels đúng không? Vậy rất đắt, cậu phải cẩn thận chút.”

Dương Yến liếm môi, giễu cợt nói: “Anh ấy có thích hay không, tôi nhìn không ra, nhưng dựa vào tính cách của anh ấy, không giữ được sợi dây chuyền này, một này nào đó sẽ xuất hiện trên cổ một nữ diễn viên nào đó.”

“Thật sự lợi hại.”

“Mẹ kiếp, tôi chỉ khoe một chút quà giáng sinh, lại không động đến các người.” Hai người phụ nữ kẻ phụ người họa, giống như bóp chẹt Lục Văn Thù: “Làm gì đối với tôi như vậy a?”

“Nói chuyện với chị hai chị ba vậy sao!” Lâm Thanh Dung đánh một cái vào ngực anh: “Người ta nói không sai, ai kêu anh tình sử phong phú như vậy, còn dám giữ hình ngực, hình chân siêu mẫu.”

Lục Văn Thù rất uất ức: “Anh đã thay đổi rồi, bảo bối sao em lại hướng tay ra ngoài...”

Lâm Thanh Dung trừng anh một cái: “Em thích vậy, anh có ý kiến?”

“Không dám.”

“Không dám thì im miệng, uống nước trái cây!”

Lục Văn Thù bị mắng thương tích đầy mình, mặt đầy ủy khuất, cầm ly nước trái cây im lặng uống.

Những người khác vui sướng khi người gặp họa cười anh.

Thời gian càng lúc càng trễ, người trong sảnh câu lạc bộ càng ngày cang đông, ghế gần như không còn chỗ.

Vì đón ngày lễ bình an, trong sảnh bật bài hát phù hợp lễ noel, nam nữ trẻ tuổi nhảy trên sân khấu, mỗi ghế đều rất náo nhiệt.

Lục Văn Thù lại nhanh chóng trở nên hoạt bát chạy nhảy, cãi chỉ ngồi đây không thật nhàm chán, kêu phục vu đem đến bài tây, cược người nào thua sẽ uống rượu, đánh đấu địa chủ.

Phương Tinh Nghị không thích náo nhiệt, ngồi bên Dương Yến uống rượu, thỉnh thoảng nhìn bài của cô, hướng dẫn một chút.

Đánh mười mấy vòng, Lục Văn Thù không đánh nữa.

“Ai, các người thật quá đáng quá rồi.” Lục Văn Thù mặt mày khổ sở nói: “Một người ngồi một người chỉ, tôi bên này là tôi cùng tiểu tiên nữ thay nhau lên trận, thua đều là tôi uống nước trái cây, tôi uống tám chín ly, sắp ói rồi! Anh hai anh ba, các người còn có đạo đức không?”

Trợ lý Tư nghiêng người qua: “Cậu Lục, tôi có thể đánh giúp cậu...”

“Anh cút đi!” Lục Văn Thù trừng mắt anh ta, đầy mặt ghét bỏ: “Lại không phải chưa từng đánh với anh, mẹ nó kỹ thuật đánh bài còn không bằng bảo bối nhà tôi, cho anh lên trận tôi uống nước trái cây càng nhiều!”

Trợ lý Tư im lặng quay về chỗ ngồi.

Anh từ đáy lòng mong Lục Văn Thù bị bỏ, thật sự tới ngày đó, anh sẽ giễu cợt cậu Lục một trận!

Phương Tinh Nghị duỗi tay để trên lưng sofa, thấp giọng cười: “Nếu tôi và anh hai lên trận, mấy trận thì cậu cần đi nhà vệ sinh ói rồi, sao nào, muốn chơi với chúng tôi?”

Mấy anh em chơi cũng ba bốn năm, Lục Văn Thù biết kỹ năng đánh bài của Phương Tinh Nghị và Ngự Văn Đình.

Thật sự cho họ lên trận, sẽ thua sút quần!

Lục Văn Thù nhìn sàn nhảy một cái, trong lòng đột nhiên nhảy ra một chủ ý, anh móc điện thoại ra: “Không chơi đấu địa chủ nữa, chỉ tôi uống nước trái cây thật nhàm chán, chúng ta chơi cái khác một chút!”

Dương Yến nhìn thấu biểu cảm của anh: “Đột nhiên đổi cái khác, cậu có phải không chịu thua nổi?”

“Ha, em là cao thủ chơi bài, em sẽ không thua không nổi đi!” Lục Văn Thù ưỡn eo, cứng miệng nói: “Có bản lĩnh thì đem nước trái cây đổi thành rượu, chúng ta tiếp tục chơi!”

“Ai không biệt cậu chịu vết thương súng, lấy không thể uống rượu để biện hộ?” Dương Yến cười lắc đầu: “Được, xem cậu muốn chơi cái gì, chúng tôi chơi với cậu.”

Lục Văn Thù lông mày giật một cái, tự tin tràn đầy nói: “Lần này mọi người không có cách nào nhờ giúp đỡ từ bên ngoài rồi!”

Trò chơi anh nói, là mạo hiểm nói lời thật lòng.

Người chơi đồng thời đen ngón tay ấn ở khung xanh trên màn hình, kim chuyển một vòng, khung xanh của ai biến thành màu đỏ, thì là người thắng, có thể từ trong số các người chơi chọn một người để đặt câu hỏi, cho người chơi chọn lời thật lòng hoặc đại mạo hiểm.

Trợ lý Tư cũng muốn tham gia, giữa chừng có điện thoại, giống như rất gấp, anh ta đứng dậy đi nghe điện thoại.

Lục Văn Thù định ra sáu người.

Sau đó anh ta đem điện thoại đặt trên mặt bàn, hưng phấn nói: “Đến đi!”

Mấy người Dương Yến đem ngón tay đặt trong khung xanh trên màn hình, lúc ngón tay ấn màn hình, kim xoay nhanh chóng, khung xanh bên dưới ngón tay Lâm Thanh Dung biến màu hồng.

“Em! Em thắng rồi!” Lâm Thanh Dung vui vẻ kêu lên.

“Bảo bối em thật giỏi!” Lục Văn Thù khen cô, lại gần cô dụ dỗ: “Bảo bối, tối nay chúng ta liên thủ, chỉnh mấy người anh hai!”

Lâm Thanh Dung gật gật đầu, đột nhiên nhìn anh: “Chính là anh! Lời thật lòng hay đại mạo hiểm?”

Lục Văn Thù sững sờ: “Bảo bối, em nhầm rồi đi?”

Không phải nói chỉnh mấy người anh hai sao!

“Không nhầm, anh có chọn không?” Lâm Thanh Dung không có ý tốt nói, đem một bình nước đến: “Không chọn thì uống hết bình nước trái cây này, cũng không cho anh chơi nữa!”

Mẹ kiếp!

Lục Văn Thù phục tốc độ thay đổi của vợ nhà mình rồi.

Anh cúi đầu: “Lời thật lòng đi.”

“Vậy em hỏi.” Lâm Thanh Dung ưu nhã mở miệng: “Trước em, anh quen bao nhiêu bạn gái?”

“Chuyện này quá lâu rồi....anh cũng không nhớ.” Lục Văn Thù không nghĩ tới cô sẽ hỏi câu này, ấp úng lừa dối cho qua.

Ánh mắt Lâm Thanh Dung trong chốc lát biến đổi hung thần ác sát: “Trò chơi là anh đề ra, còn không muốn tôn trọng quy tắc, có phải không?”

Lục Văn Thù chỉ đành cứng đầu nói: “Đại khái, hai mươi sáu người...đi”

“Ai, cậu Lục thật sự rất giỏi, có hai mươi sáu bạn gái cũ.” Lâm Thanh Dung vỗ mặt anh, ngoài cười nhưng trong không cười: “Có muốn lại cố thêm một chút, quen sáu mươi sáu người? Lục lục đại thuận mà, nghe rất hay!”