Nam Thần Nhà Tôi

Chương 280




"Có lẽ vậy." Đào Tình Diệc nở nụ cười có chút miễn cưỡng, trong mấy chục năm đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, không phải nói bù đắp là có thể bù đắp lại được.

Đào Tình Diệc và mẹ Dương hàn huyên một hồi, sau khi bà ta nhận điện thoại dường như có việc phải đi.

"Tôi cũng không mang thứ gì, cái này tặng bà mong bà nhận lấy." Đào Tình Diệc đem một cái hồng bao phình to kín đáo đưa cho mẹ Dương: "Coi như là tôi cho Dương Yến lễ gặp mặt nho nhỏ."

mẹ Dương vội vàng đẩy trở lại: "Không được, bà cũng không gặp nó, sau này hãy nói đi."

"Bà coi tôi là người ngoài sao?"

"Tôi không có ý đó."

"Vậy là được rồi, bà nhận đi." Đào Tình Diệc cười cười, đem túi đồ cứng rắn nhét vào trong lòng bà ấy: "Tinh Nghị có rất nhiều khuyết điểm, sau này bà thông gia còn phải dậy bảo nhiều một chút."

mẹ Dương vội nói: "Đâu có, nó rất tốt với người khác, lại có năng lực nữa."

"Lần sau tôi lại đến thăm bà."

Điện thoại lại gọi tới dường như việc kia đối với Đào Tình Diệc rất gấp, cùng mẹ Dương chào hỏi xong bà ta liền vội vàng rời đi.

mẹ Dương đưa mắt nhìn Đào Tình Diệc đi vào thang máy rời đi, nhìn hồng bao trong tay, buồn bực nói: "Mẹ của tổng giám đốc Phương rất xinh đẹp nhưng sao cứ cảm giác không giống với thằng bé nhỉ? Chẳng lẽ bề ngoài của nó giống cha?"

Cũng quá nhiệt tình, bà cũng sắp không chống đỡ được.

Sau khi cơm nước xong, Dương Yến và Phương Tinh Nghị cùng nhau về công ty, cô cũng nói với Phương Tinh Nghị cần nghỉ vài ngày, Phương Tinh Nghị chỉ nhíu mày, ừ một tiếng.

Ngược lại là cô nhịn không được hỏi: "Anh không hỏi em đi đâu sao?"

Phương Tinh Nghị liền hỏi: "Em đi đâu?"

"Nghỉ ngơi!" Dương Yến tức giận nói: "Em muốn tìm một nơi không ai nhận ra em chơi vui vẻ mấy ngày."

"Em xem, anh hỏi em lại không nói." Phương Tinh Nghị bất đắc dĩ cười cười: "Vậy thì em đi chơi vui vẻ, chơi thoải mái rồi trở lại đi làm."

Dương Yến quay đầu nhìn anh, ánh mắt mang theo nghi hoặc.

Kì quái, người đàn ông này bình thường ngay cả em trai của cô cũng ghen, còn bá đạo, bây giờ cô nói một mình đi ra ngoài chơi mấy ngày, sao anh lại không lo lắng chút nào vậy?

"Phương Tinh Nghị."

"Hả?"

"Anh yên tâm để em đi chơi một mình sao?" Dương Yến cười: "Không sợ em ra ngoài sẽ yêu người đàn ông khác à?"

Phương Tinh Nghị thấp giọng cười, chắc chắn nói: "Cho em mười cái lá gan em cũng không dám. Kể cả em có gặp được cũng tuyệt đối không ưu tú như anh đâu, cho dù trả tiền nhiều."

Dương Yến trợn mắt nhìn anh: "Anh thật sự là đủ tự luyến!"

ngài Phương cải chính: "Không phải tự luyến, là anh có vốn liếng này."

Dương Yến mặc kệ anh.

Sau khi về công ty, Dương Yến đem việc gấp trong tay xử lý trước, viết giấy xin nghỉ, sau khi rảnh rỗi rồi mới gọi điện thoại cho mẹ Dương, nói chuẩn bị ra nước ngoài nghỉ dài hạn.

mẹ Dương đã về nhà từ sớm, biết được Dương Yến và bạn bè muốn ra nước ngoài du lịch cũng không can thiệp quá nhiều, chỉ dặn các cô chú ý an toàn, nghĩ nghĩ, lại nói: "Mẹ của tổng giám đốc Phương rất xinh đẹp."

"Hà? Sao mẹ lại biết?" Dương Yến hỏi.

Lúc Quách Thường Phúc tra tấm ảnh gia đình kia trong tay cô, cô nhớ rõ cũng không cho mẹ Dương nhìn qua.

mẹ Dương nói: "Dáng dấp tổng giám đốc Phương đẹp mắt như vậy, chắc chắn cha mẹ có gen tốt!"

Hóa ra là như vậy.

Dương Yến nghĩ đến tấm ảnh kia, mẹ của Phương Tinh Nghị đúng là rất xinh đẹp, là người đẹp khó gặp được: "Đúng vậy, nhưng cha mẹ anh ấy đã sớm qua đời, đáng tiếc."

mẹ Dương sửng sốt, giọng nói hơi lắp bắp: "Nó, cha mẹ nó đều đã chết sao?"

"Vâng, mẹ không hay xem tin tức nên không biết cũng đúng thôi." Dương Yến giải thích cho bà ấy: "Năm anh ấy sáu tuổi thì cha mẹ ngoài ý muốn tử vong, được ông cụ Phương nhận nuôi từ đó."

"Vậy, vậy sáng nay..."

"Mẹ, sáng nay mẹ gặp chuyện gì sao?" Dương Yến tò mò hỏi.

mẹ Dương không biết trả lời thế nào, một hồi lâu mới đáp lại Dương Yến: "À không có việc gì, buổi trưa mẹ thấy tâm tình nó không tốt, cho là nó nhớ người nhà."

"Tâm tình của anh ấy không tốt sao? Sao con không phát hiện ra?"

"Mẹ sống lâu hơn nên con có thể so sánh được sao?" mẹ Dương không muốn hàn huyên nữa liền nói: "Mẹ còn phải chuẩn bị đồ ăn để ngày mai mở cửa hàng, cúp máy đây."

Nói cúp máy liền cúp máy.

Dương Yến thở dài trong lòng, cảm thấy địa vị của mình ở trong lòng mẹ Dương, còn không bằng những đồ ăn kia của bà ấy!

Thứ sáu…

Bảy giờ rưỡi sáng, Tống Tịnh Hòa liền đến đón hai người Dương Yến, ăn mặc tùy ý, khí chất thanh nhã, giống như người mẫu từ đài T vừa đi ra.

Lâm Thanh Dung hâm mộ nói: "Tôi mà có vóc người này giống như cô thì khoác cái bao tải cũng đẹp!"

"Đừng! Có vóc người của cô ấy nhưng với tính cách này của cậu, người ta còn tưởng rằng cậu mới từ bệnh viện tâm thần chạy ra đấy." Dương Yến vỗ vỗ bờ vai của cô ấy: "Cậu một mét năm mấy cũng rất tốt."

"Yến, cậu bắt nạt tớ!" Lâm Thanh Dung tức giận nhìn cô: "Cậu và tổng giám đốc Phương, đều xấu!"

"Vâng, chúng tớ đều xấu, chỉ có cậu đáng yêu."

"Hừ!"

Sau khi thu dọn xong hành lý, mấy người cùng nhau đi xuống lầu, lên chiếc xe có vẻ ngoài đơn giản nhưng nội thất lại cực kì xa hoa kia, ngay cả tủ lạnh cũng là âm tường, khắp nơi lộ ra vẻ xa hoa.

Lâm Thanh Dung kéo tay Tống Tịnh Hòa, hỏi cô ấy có thiếu một người em gái hay không: "Nếu không thiếu em gái cũng không sao, tôi vẫn còn nhỏ, chờ cô sinh con trai rồi tôi có thể đợi nó mười lăm năm rồi gọi cô là mẹ chồng cũng được!"

Một bàn tay của Dương Yến gõ lên trên trán cô ấy: "Trong mắt cậu chỉ thấy tiền thôi?"

"Không, tớ chỉ đang tôn trọng tiền." Lâm Thanh Dung cười hì hì nói: "Yến, nếu cậu đưa tớ một chiếc xe Bugatti, tớ cũng có thể chờ con trai cậu để làm con dâu cậu!"

"..."

Bốn mươi phút sau, xe đến bến cảng.

Bến cảng đậu rất nhiều thuyền to to nhỏ nhỏ, trong đó, chiếc du thuyền có hình cá voi là nổi bật nhất, cao bốn tầng, trông bề ngoài rất to lớn hùng vĩ.

"Ờ!" Lâm Thanh Dung ngửa đầu nhìn hình cá voi, sợ hãi nói: "Đúng là danh bất hư truyền, số hiệu cá voi đã hung vĩ như vậy, vậy số hiệu thế giới chẳng phải là càng trâu bò sao?"

Cô ấy lấy cùi chỏ đẩy Dương Yến, hưng phấn hỏi: "Yến, khi nào mới được đi số hiệu hế giới chứ? Tớ không kịp chờ đợi muốn đi lên ngồi một chút."

Dương Yến cười lạnh: "Cậu không có cơ hội đâu, tớ đã bảo người ta đem cậu và Lục Văn Thù kéo vào sổ đen rồi!"

Lâm Thanh Dung bĩu môi.

"Này này, vợ lão nhị, cô quá đáng rồi đó?" Lục Văn Thù không biết từ đâu xuất hiện, ôm bả vai Lâm Thanh Dung: "Dám bắt nạt bảo bối nhà tôi sao?"

"Sao anh lại tới đây?" Mặt Dương Yến trầm xuống, ánh mắt gần như tức giận nhìn về phía Lâm Thanh Dung, giống như cô ấy chính là một tên phản đồ.

"Tớ thề, tớ không có nói với anh ấy!" Lâm Thanh Dung giơ tay, ngón tay lặng lẽ cong xuống, sau đó nổi giận đùng đùng hỏi Lục Văn Thù: "Anh nói đi! Sao anh lại tới đây?"

Lục Văn Thù phối hợp diễn kịch cùng cô ấy, cười hì hì nói: "Điện thoại di động của em có định vị mà, anh đi theo định vị tới, ai bảo em không nói thật với anh, ờ... Hóa ra các em muốn ra nước ngoài chơi sao?"

"Em thích đi đâu thì đi đó!" Lâm Thanh Dung đẩy tay của anh ta ra: "Anh không có mặt mũi gì hết còn theo dõi em!"

Lục Văn Thù dính lên người cô ấy giống như cao da chó: "Anh còn không phải lo em bị bắt nạt sao, không được, anh phải đi theo các em, bảo vệ an toàn cho các em."

"Không cần!"

"Vậy các em mua đồ anh sẽ bỏ tiền, anh còn sách đồ cho các em luôn."

"Không cần!" Lâm Thanh Dung tức giận, vung tay nhưng thoát không nổi anh ta, chỉ có thể nhìn Dương Yến, yếu ớt nói: "Yến thật sự không phải lỗi của tớ, cậu phải tin tưởng tớ."

Dương Yến nghiến răng nghiến lợi: "Tớ tin cậu cái quỷ!"

Đã nói đây là kỳ nghỉ riêng của ba người, kết quả là con chó nhỏ Lục Văn Thù này lại tới, chắc chắn tất cả đằng sau đều là Lâm Thanh Dung và Lục Văn Thù muốn ân ái, còn làm trò!

Cô còn cảnh giác nhìn chung quanh bến cảng một lần, dường như nhìn xem người đàn ông kia có tới hay không.

Luôn cảm thấy không đúng lắm!