Nam Thần Nhà Tôi

Chương 224




Xem hai người họ cãi nhau mà Dương Yến há hốc mồm, hình như sự việc không giống như cô nghĩ lắm.

Dương Yến đưa khăn giấy cho Lâm Thanh Dung: “ Hai người đòi chia tay ác liệt như vậy hả?”

“ Cậu không biết anh ấy đáng ghê tởm đến thế nào đâu!” Lâm Thanh Dung khóc tới mắt kính cô phủ dày một lớp sương mù, cô tháo nó ra lau lau, nhưng nước măt thì vẫn rơi lã chã: “Anh ấy thậm chí còn đăng video đó lên Internet, anh ấy, anh ấy....... Tớ là con gái mà, cậu nói xem nếu như người quen của tớ nhìn thấy đoạn video đó, thì tớ còn mặt mũi nào nhìn người khác nữa đây!”

Dương Yến biết cô đang nói tới cái gì mà, chả trách cô ấy lại tức giận như vậy: “ Cái này cũng quá là……”

Sau khi nghĩ ngợi một lúc, Dương Yến nói lên ý kiến ​​của riêng mình: “ Con người Lục Văn Thù tuy đào hoa, nhưng anh ta chắc chắn sẽ không làm mấy chuyện hèn hạ đó đâu, nếu không anh ta cũng sẽ không tới tìm cậu để giải thích.”

Lâm Thanh Dung nói: “ Ở chỗ ở của anh ta, ngoại trừ anh ta thì còn ai chứ?”

“ Bây giờ rất khó ngăn chặn mấy tên quay lén mà.” Dương Yến nói: “ Có thể là có người nào đó lén vào nhà lắp camera siêu nhỏ trong nhà Lục Văn Thù, anh ta không nhìn thấy được nên mới xảy ra chuyện như vậy.”

“Dù sao đi nữa thì tớ cũng không tha thứ cho anh ấy đâu!” Lâm Thanh Dung kiên định nói: “Anh ta muốn tìm ai để yêu thì cứ tìm đi!”

Dương Yến khẽ thở dài.

Haiz, đôi tình nhân đang cãi nhau mà cô chen vào thì cũng không hay cho lắm.

Sau đó Dương Yến lái xe chở Lâm Thanh Dung tới Tập đoàn Phương Thị trước, vừa mới tới công ty cô thì trợ lý liền chạy ra: “ Tổng giám đốc Dương, Tổng giám đốc Trần tìm cô đó.”

“Được rồi, tôi sẽ tới ngay.”

Dương Yến đến văn phòng Tổng giám đốc để gặp Tổng giám đốc Trần, sau khi hai người chào hỏi nhau được vài câu thì Tổng giám đốc Trần đưa cho cô một bản văn kiện, trên mặt ông ta nở nụ cười nhiệt tình: “ Khu vực phía đông cần xây trạm tàu cao tốc, bây giờ vẫn đang đấu thầu.”

“Đây là một chuyện tốt.” sau khi Dương Yến xem xong tập văn kiện thì gấp nó lại, đôi mắt cô rạng ngời nói: “Nếu công ty chúng ta có thể nhận được dự án này, sẽ rất hữu ích trong việc phát triển thị trường nước ngoài.”

“ Tôi muốn giao cho cô phụ trách.”

“Tổng giám đốc Trần, tôi không có kinh nghiệm trong lĩnh vực này.” Dương Yến có hơi sốc, đến khi cô phải ứng lại thì liền nói: “Hay là để Tổng giám đốc Lan phụ trách đi. Nếu như có anh ấy thì thầu này nhất định sẽ giành được.”

Tổng giám đốc Trần cười nói: “ Cậu ta đúng là rất giỏi, nhưng cô cũng không kém. Tiểu Dương, cô mới từ Tập đoàn Phương Thị qua đây, nếu cô có thể tiếp quản dự án này, cô sẽ rất nhanh có được chỗ đứng trong ngành đó.”

Phương Tinh Nghị đã sắp xếp Dương Yến tới đây, còn không phải là muốn cho cô một nền tảng để phát triển sao?

Sau khi suy nghĩ một hồi lâu, Dương Yến đã đồng ý, nhưng cô cũng nói: “Cảm ơn ngài đã cho tôi cơ hội này, tôi sẵn sàng để thử nó, nhưng dự án này quá lớn, nếu sau này tôi cảm thấy tôi không gánh được nữa thì tôi sẽ giao nó lại cho nhóm của Tổng giám đốc Lan. Nếu ngài đồng ý, tôi sẽ tiếp nhận.”

“Được rồi, tôi sẽ nói chuyện với Tổng giám đốc Lan.” Tổng giám đốc Trần rất hài lòng: “ Vậy thời gian này cực khổ cho cô rồi.”

“Cảm ơn Tổng giám đốc Trần”

Sau khi trở về văn phòng của mình, Dương Yến lập tức bắt đầu thiết lập cho mình một nhóm làm việc. Dự án này rất lớn, cô đã xem xét hết toàn bộ nhân viên trong công ty nhưng vẫn chưa đủ.

Tổng giám đốc Trần có quan hệ xã giao rất rộng,tối hôm đó ông đã đưa Dương Yến ra ngoài ăn cơm rồi giới thiệu cho cô vài người bạn, sau một hồi trò chuyện, Dương Yến đã mượn được 6 người từ công ty đó đến tham gia nhóm làm việc của mình và ký một thỏa thuận bảo mật.

Dương Yến không muốn làm mất hứng của mấy ông lớn này nên tự cô cũng uống thêm vài ly, mặt cô lúc này đã bắt đầu ửng đỏ, nhưng cô cũng nhớ gửi một tin nhắn cho Lâm Thanh Dung, như vậy mới yên tâm được.

Cô uống không nhiều, nhưng rượu trắng lại có nồng độ cồn khá cao, đầu óc cô bây giờ có chút choáng váng rồi.

Ông chủ bên cạnh nhìn cô một cái, sau đó dựa gần Tổng giám đốc Trần rồi nói đùa: “Tôi nói nè lão Trần, đây chắc không phải là tiểu mật mật mà ông nuôi chứ hả, ông thật là khiến người khác đau lòng đó.”

“Đừng nói nhảm!” Tổng giám đốc Trần trợn mắt nhìn ông ta một cái, cũng may mà ở đây chỉ có mấy người bạn của ông ta thôi: “ Tôi không có gan nuôi Tiểu mật mật này đâu, lai lịch của cô ta không nhỏ đâu.”

Một ông Tổng giám đốc khác họ Chương lên tiếng: “ Có lai lịch gì chứ, không phải chỉ là làm việc ở Tập đoàn Phương Thị qua thôi sao? Tôi không tin cô ta còn trẻ mà lại lợi hại như vậy đâu, hơn nữa, ai mà không biết đội ngũ luật sư và bộ phận PR của Tập đoàn Phương Thị vô cùng nổi tiếng chứ? Có đội ngũ tốt như vậy, Phương Tinh Nghị có đến công ty hay không cũng chả có ảnh hưởng gì.”

“ Ông nói ít chút đi.” Tổng giám đốc Trần rót rượu cho ông ta và muốn ông ta dừng miệng lại: “ Bây giờ hậu sinh khả úy, Dương Yến xử lý công việc vô cùng lanh lợi và thông minh đó.”."

Tổng giám đốc Chương cười nói: “ Phụ nữ đẹp thì không thiếu, còn có thông minh hay không thì chưa chắc.”

Tổng giám đốc Trần sợ Dương Yến sẽ nghe thấy mấy lời này, ông ta bây giờ cũng chỉ là một người làm công ăn lương thôi, bây giờ ông ta đã là người của Tập đoàn Phương Thị, chỉ là người ngoài không biết ông đã kí hợp đồng mà thôi.

Tổng giám đốc Trần nói: “ Mấy ông nói chuyện suy nghĩ chút đi, cô ấy là người của Tổng giám đốc Phương.”

“Lão Trần, ông xem ông nói kìa, tụi tôi cũng đâu có bắt nạt cô ấy đâu, tôi chỉ sợ cô ta năng lực không đủ sẽ làm liên lụy tụi tôi thôi, nếu Phương Tinh Nghị hắn muốn nuôi tiểu mật mật vậy thì để cô ta ở bên cạnh là được rồi mà.”

“ Đúng vậy a, dự án trạm tàu cao tốc ở miền Đông lớn như vậy, ông thật sự định giao cho một cô gái trẻ như vậy sao? Ai biết chừng cô ta đưa người qua đó rồi lại lập tức bị bãi bỏ thì sao?”

Tổng giám đốc Trần bị làm ồn tới đau đầu.

Nếu không phải nhận được chỉ thị từ Phương Tinh Nghị thì ông ta cũng không rảnh tìm mấy người ra ngoài ăn cơm đâu, ỷ mình có được tí tên tuổi là không xem ai ra gì hết, còn ở đây ăn nói vô tội vạ nữa chứ.

Tổng giám đốc Trần đang định kêu một cô phục vụ vào thì cửa phòng bao đột nhiên bị mở toang ra, một dáng người với đôi chân dài thẳng tắp bước vào, trên người anh ta mặc một chiếc áo sơ mi màu đỏ rượu phối với chiếc quần tây đen, tư thái trông hờ hững mà nghiêm nghị.

“ Tổng, Tổng giám đốc Phương?”

Không ai ngờ Phương Tinh Nghị sẽ đến đây, mọi người ngồi trong bàn đều lập tức đứng dậy.

Phương Tinh Nghị vốn là một đại gia kinh doanh, uy danh lẫy lừng, đặc biệt là sau khi trải qua chuyện của hai tháng trước, thủ đoạn của Phương Tinh Nghị lại càng khiến người không không thể xem thường được.

Phương Tinh Nghị nhàn nhạt cười nhẹ: “Mọi người không cần khách sáo đâu. Tôi tình cờ cũng tới bàn bạc chuyện làm ăn ở nhà hàng này. Nghe nói Tổng giám đốc Trần cũng đang ăn ở đây nên tới đây xem thử.”

Tổng giám đốc Trần đột nhiên có một linh cảm rất xấu.

Có người tới rót rượu cho Phương Tinh Nghị, còn nhiệt tình niềm nở nói chuyện với anh, Phương Tinh Nghị vậy mà cũng không từ chối, anh ngửa đầu một hơi nốc cạn.

Uống xong anh không vội đặt ly rượu xuống mà đưa ngón tay của mình ma sát xung quanh thành cốc, rồi chậm rãi nói: “ Tập đoàn Phương Thị không có gì, chỉ có tiền mà thôi, nếu như các vị đây không muốn kinh doanh nữa vậy thì bán cho tôi cũng được đó.”

“Tổng giám đốc Chương.” Ngay khi mọi người trong phòng còn đang ngơ ngác không hiểu gì thì người đàn ông đã chuyển tầm mắt lên người của Tổng giám đốc Chương: “ Nghe nói ông đã đầu tư xây dựng một thôn trang nghỉ mát ở Yến Cảnh, thu nhập trong hai năm nay cũng không tệ.”

Tổng giám đốc Chương vội vã nở nụ cười, ngón tay đang cầm ly rượu của ông ta có hơi không vững: “ Báo cáo tài chính cũng chỉ là để cho người ngoài xem thôi. Thu nhập khu nghỉ dưỡng của tôi lúc nào cũng âm cả, còn nợ tiền ngân hàng nữa.”

Phương Tinh Nghị cũng cười: “ Nếu như nó đã lỗ như vậy thì chi bằng bán cho tôi đi, tiền của tôi cũng không biết nên xài vào đâu cho hết nữa.”

“ Phương Tổng xin đừng đùa với tôi nữa.” Sắc mặt Tổng giám đốc Chương như sắp không giữ được bình tĩnh nữa rồi: “ Cái sơn trang nghỉ mát đó làm sao xứng để cho ngài đặt vào mắt chứ.”

“ Cái này cũng không chắc!”

Không khí trong phòng bao rất căng thẳng. Lúc này, một cô hầu bàn bước vào: “ Tổng giám đốc Trần,xin hỏi ngài có điều gì căn dặn?”

“ Cô giúp tôi đưa Tổng giám đốc Dương về đi.” Tổng giám đốc Trần đưa mắt nhìn Phương Tinh Nghị một cái rồi nói với cô phục vụ: “ Mấy người đàn ông chúng tôi đưa cô ấy về cũng không tiện.”

Phương Tinh Nghị nói: “ Không cần làm phiền tới tổng giám đốc Trần đâu.”

Sau đó anh sải bước đi đến trước mặt Dương Yến, định đưa tay bế cô lên, thì Dương Yến lại cảnh giác giáng cho anh một bạt, tiếng bạt tay mạnh mẽ khiến cho tất cả mọi người đều sững sờ.

Lợi hại vãi!

Sắc mặt Phương Tinh Nghị đen lại, anh cất giọng trầm thấp nói: “ Uống gì say vậy, bị người ta bán đi rồi cũng không biết nữa.”

Tổng giám đốc Trần: “.......”

Tôi còn oan uổng hơn cả Đậu Nga nữa a!

Phương Tinh Nghị phải tốn rất nhiều công sức mới bế Dương Yến lên được, trước khi rời đi, đôi mắt sắc bén của anh quét quanh đám người còn lại một cái rồi hùng hổ nói: “ Người của tôi muốn giở thói ngang ngược ở đâu cũng được, có Tập đoàn Phương Thị chống lưng cho cô ấy, các vị cũng đừng có mà giở trò Khiêu lương tiểu sửu (*), bởi vì tính tình của tôi không tốt, có khi một ngày nào đó lại không thèm cười với mấy vị nữa a.”

(*)Những người ngu ngốc mà cứ tưởng mình tài ba nhưng thực ra trong mắt người khác hành động của họ chẳng khác gì trẻ trâu.

………