Nam Thần Lạnh Lùng Quá Phúc Hắc

Chương 2




“Bạn học mới tới của chúng ta tên là Cố Dữ.” Cô Chương cười tít mắt đứng phía sau Cố Dữ, một tay đặt lên vai cậu, dịu dàng nói với các bạn nhỏ ngồi trong lớp học: “Mọi người hoan nghênh bạn nhỏ Cố Dữ giới thiệu ngắn gọn, có được không?”

“Được ạ - -!”

Các bạn nhỏ ngồi trong phòng học cùng gật đầu, sau đó từng đôi mắt nhìn chằm chằm Cố Dữ.

Cố Dữ hơi nhíu mày, quay đầu nhìn thoáng qua cô Chương đứng sau mình và giáo viên quản nhiệm, cậu im lặng một lát, sau đó không tình nguyện mở miệng nói: “Mình là Cố Dữ.”

Sau khi cậu nói câu này xong, thì dừng lại một lát, nhìn đám bạn nhỏ ngồi ở phía dưới đang vươn cổ nhìn mình chằm chằm với vẻ chờ mong, lập tức cảm thấy không thú vị.

Cô Chương đứng sau lưng cậu, cười tít mắt đợi cậu nói tiếp, nhưng đợi một lúc lâu, lại phát hiện bạn nhỏ Cố Dữ không có ý nói tiếp, vì thế cô ấy đành phải mở miệng hỏi: “Còn gì nữa không?”

“Hết rồi ạ.” Đôi mắt đen tuyền của Cố Dữ nhìn lướt qua phòng học, sau đó trả lời.

“Ách… Chuyện này…” Cô Chương giơ tay lau mồ hôi trên trán, cười gượng hai tiếng nói: “Như vậy… Đúng là ngắn gọn…”

Bầu không khí trong phòng học lập tức trở nên xấu hổ.

“Chuyện đó… Vậy để cô nhìn xem, bạn nhỏ Cố Dữ nên ngồi ở chỗ nào thì tốt đây…” Cô Chương không có biện pháp, đành phải nói: “Không bằng em ngồi ở tổ dâu tây nhé? Ngồi bên cạnh bạn nhỏ mặc quần áo màu hồng, có được không?”

Cố Dữ nhìn theo ngón tay cô Chương chỉ, một cô bé mặt tròn tròn, tóc tết hai bên, thân hình béo lùn đang nhìn chằm chằm cậu với đôi mắt tỏa sáng.

Không biết vì sao, Cố Dữ cảm thấy đôi mắt cô bé kia rất giống đôi mắt của sói xám to ba ngày chưa ăn thịt, thấy được một con dê béo.

Cố Dữ không tự chủ được rùng mình, cậu liếc mắt nhìn các bạn học nhỏ khác trong phòng một cái, bỗng nhiên ngón tay chỉ về phía ghế trống bên cạnh Đường Du Nhiên: “Em muốn ngồi chỗ đó.”

Hả??

Trong mắt Đường Du Nhiên tràn đầy nghi ngờ nhìn về phía Cố Dữ chỉ, cậu ấy… Cậu ấy muốn ngồi bên cạnh mình sao?

“Chuyện này…” Cô Chương hơi chần chừ.

Đường Du Nhiên ở tổ dưa hấu, đã có năm bạn nhỏ, các tổ khác có năm người, hoặc bốn người, nếu Cố Dữ lại qua đó ngồi mà nói, vậy tổ dưa hấu sẽ thành sáu người.

Nhưng rõ ràng là Cố Dữ không tính toán suy xét ý nghĩ của cô Chương, cậu cầm lấy cặp sách của mình, lập tức tới bên cạnh Đường Du Nhiên ngồi xuống.

Cậu đã ngồi xuống như vậy, tất nhiên cô Chương không thể bảo cậu đứng dậy, ngồi vào tổ khác, vì thế cô Chương xoắn xuýt một lát, chỉ có thể xếp chỗ ngồi như vậy.

Sau khi lớp học bị cắt ngang một thời gian ngắn, lại tiếp tục học lần nữa.

Đường Du Nhiên không nhịn được quay đầu liên tục đánh giá Cố Dữ ngồi bên cạnh mình.

Số lần cô bé đánh giá tăng lên, cuối cùng Cố Dữ quay đầu lại, vẻ mặt không chút thay đổi hỏi cô bé: “Cậu cứ nhìn mình làm gì?”

“Chuyện đó… Mình, mình tên là Đường Du Nhiên.” Đường Du Nhiên hơi xấu hổ cười với cậu, sau đó nhỏ giọng hỏi: “Cậu tên là gì thế?”

Cố Dữ trừng cô bé nói: “Không phải vừa nói rồi sao?”