Tống Mạnh Hoa trong IPAD, gần như cầu xin lên tiếng: "Cô bỏ qua cho hai đứa bọn nó, cô muốn làm gì ta cũng được, ta có thể cho cô bất cứ thứ gì, cô đừng tổn thương bọn nó..."
Tống Mạnh Hoa nói đến đây, lại phun một ngụm máu tươi, thân thể đã bắt đầu co giật lên.
"Lão tiên sinh, ngài đừng nói chuyện, lão tiên sinh!" Theo tiếng nói lo lắng của quản gia, là tiếng kinh hô của người giúp việc: "Lão tiên sinh! Lão tiên sinh!"
Phương Nhu giống như không nghe thấy hỗn loạn bên phía Tống Mạnh Hoa, nghiêng đầu, liền nở nụ cười nhạt với Tống Thanh Xuân và Tô Chi Niệm: "Chẳng qua muốn quả bom này không nổ tung, còn có một cái biện pháp, nơi này có hai sợi dây, một cái là cắt thì liền lập tức nổ tung, một cái là cắt thì các người sẽ bình an vô sự, cho nên các người đoán đi?"
Phương Nhu nói xong, cúi đầu, nhìn thoáng qua thời gian: "À, hiện tại thời gian đã qua một nửa, chỉ có mười lăm giây!"
"Nhanh nắm chắc thời gian làm quyết định đi, bằng không một nhà ba người các người, liền phải chôn cùng tôi!" Phương Nhu nói xong lại cười ha ha ha phá lên lần nữa.
Chỉ là, chị ta cười không vài tiếng, bỗng nhiên liền ngừng lại, biểu tình cả người trở nên hơi đờ đẫn, bước bước chân, chậm rãi đi tới cửa sổ vừa bị ghế dựa đập phá.
Tống Thanh Xuân thấy Phương Nhu như vậy, sững sờ vài giây, vào một giây Phương Nhu sắp nhảy ra cửa sổ kia, bỗng nhiên liền hất Tô Chi Niệm ra, bổ nhào qua, nắm lấy cổ tay Phương Nhu, giống như là đang sợ hãi cái gì, lớn tiếng gọi một câu: "Tô Chi Niệm, anh dừng lại cho em!"
"Tô Chi Niệm, anh từng đáp ứng em , anh sẽ không rơi mặc kệ em! Anh không thể làm như vậy! Anh để cho Phương Nhu nhảy xuống biển, Phương Nhu chết, anh cũng sẽ chết!"
"Anh không thể làm như vậy!"
Vào khoảnh khắc Tô Chi Niệm buông ý thức Phương Nhu ra, liền xông lên trước, kéo Tống Thanh Xuân đến trước mặt mình.
Lúc này trên máy đếm thời gian, đã tiến vào mười giây đếm ngược.
Chỉ có mười giây đồng hồ!
Mười giây sau, bom trên người Phương Nhu liền sẽ nổ tung, anh và Tống Thanh Xuân liền sẽ táng thân ở nơi biển cả này!
Tô Chi Niệm nắm chặt cánh tay Tống Thanh Xuân, mắt nhìn chằm chằm cô, nhìn thật sâu, gioogs như là muốn dùng sức nhìn cô đến tận chỗ sâu của xương tủy, chỗ sâu trong đáy lòng, chỗ sâu trong sinh mệnh.
Ánh mắt của anh, khiến cho Tống Thanh Xuân có chút kích động, Tống Thanh Xuân vừa không ngừng quay xem Phương Nhu, vừa rơi lệ lắc đầu với Tô Chi Niệm: "Anh đừng bỏ mặc một mình em, hai chúng ta nhảy xuống biển.
Đúng, đúng, hai chúng ta nhảy xuống!"
Biển rộng mênh mông, chung quanh không có bất kỳ con thuyền nào, chẳng biết thuyền cứu viện lúc nào mới đến.
Tống Thanh Xuân có thai, nếu nhảy một cái như vậy, cô sẽ sảy thai!
Ở trên biển cả vô tình, sảy thai...!Nguy hiểm là sinh mệnh của cô!
Nhưng anh khống chế Phương Nhu nhảy xuống liền không giống nhau! Nhiều nhất là anh chết theo Phương Nhu! Mà cô và đứa bé có thể an toàn.
Kế hoạch lần này, anh không chịu nổi cô quấn quýt làm phiền, đã cho cô đưa thân vào nguy hiểm, anh không thể tái phạm sai lầm giống nhau lần thứ hai!
Tô Chi Niệm giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve gò má Tống Thanh Xuân một chút, dồn hết tình yêu và ấm áp toàn thân.
Anh chậm rãi cúi thấp đầu, hôn lên môi cô, chỉ là một nụ hôn rất nhạt, anh dán môi cô, ngữ khí rất nhẹ rất dịu dàng nói: "Đình Đình, gặp gỡ em, là gặp gỡ chấp niệm cả đời."
Máy đếm thời gian, chỉ có bảy giây.
"Anh yêu em..."
Máy đêm thời gian, chỉ có sáu giây.
"Sống thật tốt...!.".