Ở trên xe, Tô Chi Niệm thường xuyên dùng ánh mắt điều tra nghiên cứu để nhìn Tống Thanh Xuân, nhưng mà Tống Thanh Xuân còn phản ứng bình thường hơn trong tưởng tượng của anh.
Tống Thanh Xuân phản ứng càng bình thường, cảm xúc Tô Chi Niệm liền càng kéo căng.
Anh so với ai khác đều muốn biết, cô biết anh có siêu năng lực, rốt cuộc đáy lòng sẽ nhòn anh như thế nào.
Trên dọc đường lái xe, anh đều cố ý vô ý từng đụng chạm tay chân của anh nhiều lần, nhưng từ đầu đến cuối đều không bắt giữ được bất kỳ tin tức gì có liên quan đến cách nhìn của cô với anh.
Theo khoảng cách vòng buôn bán càng ngày càng gần, tâm tình Tô Chi Niệm liền trở nên càng lúc càng buồn bực, anh nhịn không được mở miệng, gọi tên cô: "Đình Đình?"
"Hả?" Tống Thanh Xuân nhìn ngoài cửa sổ, quay đầu.
Tô Chi Niệm há to miệng, lời muốn hỏi có phải cô sợ anh không đã đến bờ môi, nhưng vẫn không hỏi ra được, cuối cùng đổi thành một câu: "Muốn đi trung tâm thương mại nào?"
Dừng một chút, Tô Chi Niệm bổ sung: "ACR được không?"
Tống Thanh Xuân khẽ gật đầu, nói: "Được nha."
Tô Chi Niệm cũng gật đầu một cái theo, xuyên qua kính chiếu hậu, mắt nhìn cô nhiều lần, làn môi động nhiều lần, lại luôn không nói ra lời.
Anh không dám hỏi, anh sợ lúc này cô là thật bị siêu năng lực của anh dọa đến, sẽ trốn tránh.
Anh vừa hỏi, cô liền phải đối mặt, đến lúc đó anh sẽ phải đối mặt với cục diện đau đớn.
Tuy rằng lúc này đáy lòng anh bất ổn, rất không chắc chắn, nhưng nó vẫn tốt hơn mỗi người đi một ngả, đau triệt nội tâm rất nhiều.
-
ACR là nơi trung tâm thương mại hội sở ăn uống tiêu phí cao cấp nhất thành Bắc Kinh.
Mỗi một thứ nơi này bán ra, cho dù là tiện nghi nhất, giá cả cũng phải nhảy từ năm con số.
Bởi vì ACR bán đồ quá quý, vượt qua trình độ tiêu phí của người bình thường rất nhiều, khách hàng không hề nhiều, nhưng khoảng hai năm trước, vụ tai tiếng của Lục Cẩn Niên và Kiều An Hảo, chính là bị chụp được từ ACR, lúc đó hai người đều vô cùng có tiếng và thế lực, dưới sự đánh bậy đánh bạ, cũng mang hưng thịnh đến ACR, khiến cho rất nhiều người dù là tiêu phí không nổi, cũng sẽ ôm thái độ có thể gặp được minh tinh hay không, tới nơi này đi dạo một chút.
Từ lúc sau khi hai người ngủ dậy, Tô Chi Niệm và Tống Thanh Xuân đều chưa ăn cơm trưa, đến ACR, Tống Thanh Xuân liền đề xuất đi tầng cao ăn thứ gì đó trước.
Hai người chọn là nhà hàng kiểu Hương Cảnh thanh đạm, nguyên do vì thời gian không phải giờ ăn, khách hàng bên trong rất ít, chỉ có hai ba bàn.
Thức ăn của nhà hàng này, làm tinh tế xinh đẹp, phối với bộ đồ ăn tinh xảo, nhìn đặc biệt khiến người thèm ăn.
Tống Thanh Xuân mang thai, đã sớm đói đến có chút chịu không nổi, chờ đến khi thức ăn vừa mang đủ lên, liền lập tức khẩn cấp vội vã cầm lấy đũa bắt đầu ăn, vào lúc cô ăn được nửa túi bao tử, tốc độ của Tống Thanh Xuân chậm lại, con ngươi cũng bắt đầu vòng quanh nhà hàng, xoay chuyển vòng vòng.
Vào lúc Tống Thanh Xuân nhìn thấy một nữ phục vụ bưng một ly sữa bắp, đi ra từ phòng bếp, cô bỗng nhiên giống như là nghĩ đến cái gì, cắn đũa tính toán một lát, liền dùng tiếng nói rất nhỏ, gọi câu: "Tô Chi Niệm?"
Tô Chi Niệm ngồi ở đối diện cô, có chút tư tưởng không tập trung, nhẹ nhàng ngẩng đầu lên.
Tống Thanh Xuân nhìn quanh trái phải một chút, giống như làm kẻ trộm, giơ tay lên, che mặt của mình, dùng tiếng db nhỏ đến chính cô cũng chỉ có thể miễn cưỡng nghe được, nói: "Không phải anh có thể khống chế ý thức người khác sao? Hiện tại anh khiến người phục vụ đó, đưa sữa bắp đến chỗ của chúng ta đi."
Tô Chi Niệm nhíu mày, khuôn mặt không đồng ý.