Cuối cùng cô vẫn là sợ anh sao?
Cô chạy nghĩa vô phản cố như vậy, đến quay đầu liếc anh một cái và bước chân suy nghĩ chần chờ một chút cũng chưa từng có.
Theo cửa sắt trong sân bị đóng mạnh lại, Tô Chi Niệm ở trong mùa xuân ấm áp, nhưng toàn thân đã lạnh giống như kết băng.
Con mắt đen nhánh thâm thúy của anh, trong chớp mắt liền giống như biến thành trong suốt, có vô tận thương cảm và ai oán, đổ xuống từ trên trán anh.
Anh rất muốn đi đuổi theo cô, giữ cô lại, nhưng mà...! cho tới nay, Tô Chi Niệm đứng ở trước mặt cô đó, đều không phải là Tô Chi Niệm chân chân chính chính.
Hôm nay anh bày ra ở trước mắt cô mới là Tô Chi Niệm đầy đủ nhất, có vài chân tướng, một khi bày ra, liền không có cơ hội thu hồi lại nữa.
Người giấu giếm trước là anh, vào lúc này cô có quyền lợi, đổi ý hứa hẹn ban đầu của bọn họ.
Anh từng nói, chỉ cần cô đi theo anh, nếu có một ngày, cô muốn rời khỏi anh, anh sẽ tuyệt đối không buông tay.
Thẳng đến lúc này, anh cũng không muốn buông tay.
Nhưng cô lại không biết, lúc đó anh nói câu nói kia, cũng chỉ là nói mà thôi, anh chưa từng nghĩ đến thật có một ngày, cô muốn rời khỏi anh, anh liền dùng thủ đoạn mạnh giữa cô lại.
Nếu thật yêu một người, sao có thể bức cô đi tiếp nhận người cô không bằng lòng tiếp nhận?
Dù người đó là anh, anh cũng luyến tiếc.
Tô Chi Niệm dựa vào thính lực vượt qua người thường của cô, nghe thấy Tống Thanh Xuân đã chạy đến cửa tiểu khu.
Anh chờ giây lát, không đợi được âm thanh cô chặn xe taxi truyền tới, lại chờ được tiếng vang nho nhỏ nói thầm của cô: "Chạy xa như vậy, người bình thường hẳn là đều không nghe thấy âm thanh đi?"
"Cho nên, có thể thử xem?"
Theo Tống Thanh Xuân nặng nề ho khan hai tiếng, Tô Chi Niệm nghe thấy tên của mình truyền tới từ trong miệng cô: "Tô Chi Niệm? Tô Chi Niệm? Tô Chi Niệm? Anh nghe thấy em nói chuyện không?"
Cô chạy ra ngoài, không phải vì rời đi? Mà là đang làm trắc nghiệm?
Tô Chi Niệm nhẹ nhăn mi tâm một chút, tuy rằng tâm vẫn có bất an, nhưng vẫn là tập trung lực chú ý ở trên lời nói của cô.
"Tống Thanh Xuân là thiếu nữ xinh đẹp siêu cấp vô địch."
"Tô Chi Niệm là một đại biến thái!"
"Tống Thanh Xuân đẹp nhất!"
"Tô Chi Niệm xấu chết!"
Cô thì thầm nói mấy câu, sau đó Tô Chi Niệm liền nghe thấy tiếng bước chân của cô, từ cửa tiểu khu, một đường tới gần cửa biệt thự của anh.
Theo một tiếng vang của cửa sắt, Tô Chi Niệm xuyên qua cửa sổ, nhìn thấy cô mang dép lê, giống như lúc rời đi, một đường chạy chậm vào.
Cửa nhà dưới lầu bị đẩy mạnh ra, hung hăng đóng lại, tiếng bước chân của cô dọc theo cầu thang, bịch bịch bịch truyền đến cửa thư phòng anh, sau đó cửa bị dùng sức đẩy ra, Tống Thanh Xuân thở hồng hộc xông vào.
Trên chóp mũi của cô treo một tầng mồ hôi, một tay chống nạnh, một tay vỗ lồng ngực, thở hổn hển hai ngụm khí, liền khẩn cấp vội vã mở miệng hỏi: "Mấy câu nói vừa rồi của em, anh nghe thấy không?"
Tô Chi Niệm khẽ gật đầu, còn chưa lên tiếng, đáy mắt Tống Thanh Xuân liền sáng ngời, lóe lên một chút mong đợi hỏi: "Em nói những gì?"
Tống Thanh Xuân như vậy, khiến cho Tô Chi Niệm có chút ngoài ý muốn, cũng khiến cho anh có chút thấp thỏm.
Ngoài ý muốn là cô không có giống như những người khác, chạy trốn từ bên cạnh anh; thấp thỏm là anh không biết một giây sau, cô sẽ làm ra quyết định như thế nào.
Tô Chi Niệm nhẹ mím môi một chút, mở miệng, dùng ngữ khí nhạt nhẽo nhất, không sót một chữ đều lặp lại toàn bộ lời cô nói một lần: "Tống Thanh Xuân là thiếu nữ xinh đẹp siêu cấp vô địch.".