Chương 545: Một chuyến du lịch nói đi là đi (5)
Editor: May
“Chào bác Tống.” Tần Dĩ Nam trước lễ phép chào hỏi một tiếng, mới trả lời vấn đề của Tống Mạnh Hoa: “Là con đưa Tống Tống về nhà, con nhìn thấy cô ấy đứng ở cửa một lúc lâu mà không vào trong, liền tới xem một chút rốt cuộc có chuyện gì.”
Tống Mạnh Hoa nhìn về phía Tống Thanh Xuân đứng bên cạnh, hỏi: “Là Dĩ Nam?”
Tần Dĩ Nam chẳng hề biết trước khi mình tới đây, rốt cuộc Tống Mạnh Hoa và Tống Thanh Xuân đang tán gẫu cái gì, lúc anh nghe được ba chữ kia, đột nhiên hơi giật mình ngây ngẩn, vừa muốn mở miệng hỏi là anh cái gì, Tống Thanh Xuân cúi đầu bỗng nhiên liền nhẹ nhàng gật gật đầu, “dạ” một tiếng, nhỏ giọng nói: “Là anh Dĩ Nam...”
Tần Dĩ Nam càng mơ hồ, anh vô thức nhìn về phía Tống Thanh Xuân.
Tống Thanh Xuân tiếp xúc đến anh, sợ anh mở miệng lộ chuyện, cắn khóe môi, thấp giọng nói: “Từ nửa đêm hôm qua đến hiện tại, con luôn ở cùng một chỗ với anh Dĩ Nam.”
Tần Dĩ Nam nghe được câu này, chớp mắt liền rõ ràng tất cả, hóa ra Tống Mạnh Hoa là đang hỏi, hơn nửa đêm Tống Thanh Xuân chạy ra khỏi nhà, là ở cùng một chỗ với người đàn ông nào...!
Tuy rằng Tần Dĩ Nam không biết rốt cuộc dã xảy ra chuyện gì, mà khiến cho Tống Thanh Xuân lấy mình làm bia đỡ đạn, nhưng anh vẫn rất phối hợp “dạ” một tiếng.
Tống Mạnh Hoa ngược lại không nói gì nữa, đứng ở cửa, nhìn Tần Dĩ Nam, lại nhìn Tống Thanh Xuân, qua một lúc lâu, mở miệng nói: “Thanh Xuân, con đi lên lầu trước, Dĩ Nam, con tới thư phòng với ta một chuyến.”
Nghe giọng điệu này, sao ý tứ giống như là muốn tính sổ với anh vậy chứ? Tần Dĩ Nam “dạ” một tiếng, nhìn thoáng qua Tống Thanh Xuân, khuôn mặt mờ mịt vô tội đi phía sau Tống Mạnh Hoa, vào thư phòng.
Cửa thư phòng vừa đóng lại, Tống Thanh Xuân liền nghe thấy bên trong truyền tới tiếng rống giận dữ mơ hồ của Tống Mạnh Hoa: “Tần Dĩ Nam, gan con rất lớn nha! Không được sự cho phép của ta, con lại dám một mình nhúng chàm con gái bảo bối của ta hả?!”
Theo tiếng nói Tống Mạnh Hoa rơi xuống, còn có âm thanh đồ vật rơi mạnh xuống mặt đất.
...!
Tần Dĩ Nam ngốc ở trong thư phòng tròn nửa tiếng mới ra ngoài.
Lúc anh bị Tống Mạnh Hoa răn dạy, liền nhận được tin nhắn của Tống Thanh Xuân, anh trước bồi Tống Mạnh Hoa, sau khi ông vào phòng ngủ nằm xuống, mới lấy điện thoại di động ra nhìn thoáng qua nội dung, sau đó lên lầu, gõ cửa phòng ngủ của Tống Thanh Xuân.
Cửa Tống Thanh Xuân không có khóa, hiển nhiên là đang chờ anh.
Tần Dĩ Nam không đợi Tống Thanh Xuân nói chuyện, liền tự ý đẩy cửa ra, đi vào.
Tống Thanh Xuân ôm gối, ngồi ở trên ghế sofa, nhìn chằm chằm bóng đêm đen nhánh ngoài cửa sổ ngẩn người.
Mãi cho đến khi cô phát hiện được có người đang ngồi ở trước mặt mình, mới kéo tầm mắt về, tràn đầy áy náy mở miệng nói một câu với Tần Dĩ Nam: “Anh Dĩ Nam, thực xin lỗi.”
Từ trong giọng nói Tống Mạnh Hoa răn dạy mình, Tần Dĩ Nam liền biết Tống Mạnh Hoa cho rằng tối hôm qua mình ngủ với Tống Thanh Xuân, anh nghe được Tống Thanh Xuân nhận lỗi, trầm mặc một lát, mở miệng, hỏi: “Anh ta...!Tối hôm qua với em...!?”
Mặc dù lời nói của Tần Dĩ Nam rất hàm súc, nhưng Tống Thanh Xuân lại hiểu ý tứ của anh.
Cô biết anh là đang hỏi cô, có phải tối hôm qua đã phát sinh quan hệ với Tô Chi Niệm không?
Tống Thanh Xuân yên tĩnh một lát, vùi mặt ở trong gối ôm, “ừ” một tiếng rất nhẹ.
Bọn họ ngủ với nhau, cô lại vẫn khổ sở như vậy, thậm chí còn đẩy chuyện lên trên người anh...!Đây là nói, Tô Chi Niệm kia sau khi ăn sạch sành sanh, liền không tiếp nhận?
Đáy lòng Tần Dĩ Nam nhất thời bốc lên một luồng khí nóng, cả người bỗng chốc liền đứng lên từ trên ghế sofa: “Hiện tại anh sẽ đi tìm anh ta!”.