Cho dù cô mang đến phiền phức ngập trời cho anh, chỉ cần câu nói này của cô, những phiền toái đó, anh rất vui vẻ chịu đựng, không có lời oán giận nào.
"Tối nay là tôi xúc động, không thể khống chế được tính khí của mình, tôi chỉ không thích.
.
.
.
.
." Những lời nói xin lỗi trong lòng Tống Thanh Xuân đã cân nhắc rất lâu, nhưng lúc này sau khi cô nói đến đây, lại dừng lại.
Cô tiếp theo nghĩ là: "Tôi chỉ là không thích anh tìm cô gái khác."
Nhưng lời đến khóe miệng, cô mới phát hiện, lời nói của mình có vấn đề.
Cô cũng không phải là gì của anh, anh tìm cô gái khác, tại sao đến phiên cô để ý tới?
Đúng vậy.
.
.
.
.
.
Không tới phiên cô quản chuyện, tại sao tối nay cô buồn bực như vậy chứ? Tức giận như vậy? Bất an như vậy? Thậm chí còn gây ra nhiều chuyện náo loạn như vậy!
Tống Thanh Xuân nói một nửa, thì im lặng, Tô Chi Niệm có chút kinh ngạc quay đầu, nhìn cô: "Hả?"
Tống Thanh Xuân hồi hồn, vội vàng lắc lắc đầu, đem đang muốn mấy cái kia cái gì cũng bỏ ra, sau đó nhìn anh cắn môi dưới, suy nghĩ hai giây, đổi một loại phương thức nói: ".
.
.
.
.
.
Tôi chỉ không thích đàn ông đi tìm mấy cô gái đó."
"Ừ.
.
.
.
.
.
Cho tôi cảm giác, rất tùy tiện.
.
.
.
.
.
Anh là bạn tốt của tôi, tôi không thích anh dính vào thói xấu này.
.
.
.
.
." Tống Thanh Xuân tùy ý nói mấy câu nói, nhớ lại, sau đó nhìn ánh mắt của Tô Chi Niệm chằm chằm nói: "Huống chi, anh đã có người mình thích rồi? Đã có người trong lòng, tại sao anh còn muốn tìm cô gái khác? Anh không cảm thấy làm như vậy, làm bẩn tình cảm của mình sao? Chẳng lẽ đàn ông các anh đều thích như vậy phải không?"
Thì ra là, tối nay cô gọi trên một trăm cô gái, là bởi vì anh trong phòng có mấy cô gái đó.
.
.
.
Cô nghĩ anh có thói quen tìm mấy cô gái đó sao?
"Những cô gái đó, không phải là tôi gọi." Ngoài mặt Tô Chi Niệm nói chuyện rất nhẹ nhàng, nhưng trong lòng đã sớm gấp thành một đoàn, chỉ kém không có quỳ xuống thề với trời, để chứng minh trong sạch của anh, anh rũ mắt xuống: "Đó là tổng giám đốc Lý gọi, ông ta thích.
.
.
.
.
."
Mặc dù là sự thật, nhưng Tô Chi Niệm không thích nói xấu người khác sau lưng, cho nên nói vô cùng qua quýt: ".
.
.
.
.
.
Cô cũng biết, nói chuyện làm ăn, có đôi khi thân bất do kỷ.
.
.
.
.
."
Thì ra là, tổng giám đốc Lý gọi, không phải anh gọi.
.
.
.
.
Nói cách khác, tối nay cô nhìn thấy người ôm cô gái thân thân ngã ngã, không phải anh.
.
.
.
.
Tống Thanh Xuân không hiểu tại sao, tâm tình của mình một cái chớp mắt trở nên cực kỳ tốt.
"Tổng giám đốc Lý bảo hai cô gái tới ngồi bên cạnh tôi.
.
.
.
.
." Tô Chi Niệm không chút nào ý thức được lúc này mình, giống như bị vợ hoài nghi chồng, đang thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự bị nghiêm trị.
Khó trách trên người anh có mùi nước hoa, thì ra là ngồi gần hai cô gái.
.
.
.
.
Tâm tình Tống Thanh Xuân lập tức buồn bực hơn.
"Tôi không phải nói mình thanh cao* thế nào, nhưng mà, hai cô gái kia và tôi thật sự không có xảy ra bất kỳ ái - muội nào cả.
.
.
.
.
." Tô Chi Niệm nói xong, giống như là sợ Tống Thanh Xuân còn nghi ngờ mình, lại tăng thêm hai chữ: "Thật sự."
(*)trong sạch, cao thượng
Tô Chi Niệm bổ sung xong, mới nghĩ đến vừa rồi Tống Thanh Xuân nói một câu : "Đã có người trong lòng, tại sao anh còn muốn tìm mấy cô gái khác? Anh không phải cảm thấy làm như vậy, làm bẩn tình cảm của mình sao?" Ánh mắt của anh nhất thời trở nên vô cùng nghiêm túc, nhìn ánh mắt của Tống Thanh Xuân trân trọng giống như là đang nói cam kết, nói gằn từng chữ: "Thân thể của tôi cùng tâm đều chỉ có một mình cô ấy, cho dù chúng tôi không thể ở bên nhau, tôi tuyệt đối sẽ không chạm vào bất kỳ một cô gái nào ngoài cô ấy.".