Nam Thần Kiêu Ngạo Ở Nhà Tôi: Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 478: Hóa ra đây là yêu (8)




Tô Chi Niệm hoàn toàn không nén được đau lòng, anh không hề nghĩ ngợi đứng lên: "Chúng ta đi bệnh viện kiểm tra.



.



.



.



.



."

Nói xong Tô Chi Niệm vươn tay, ôm Tống Thanh Xuân đi.

Tống Thanh Xuân ngược lại giơ tay lên, nắm tay của anh, ngăn cản hành động của anh, sau đó nước mắt giống như dây trân châu bị đứt rơi xuống, tiếp theo nước mắt bắt đầu rơi xuống.



Tô Chi Niệm nhìn bộ dáng cô như hoa lê đái vũ, quả thực là sợ hồn bay phách tán, thời điểm anh lo âu nghĩ mình phải dụ dỗ cô thế nào, rốt cuộc cô nắm tay của anh, cảm thấy cô trong lòng bắt đầu chuyển động.

Cô chính là muốn anh xuống đây, cho nên mới cố ý té ngã trên đất, cô không biết mình làm sao, vừa nhìn thấy anh, đau đớn trên cổ chân giống như bị phóng đại ngàn vạn lần, trong lòng lập tức uất ức, cho nên anh nói chuyện với cô thế nào, cô đều không để ý tới.



Nhưng cô không ngờ, anh vừa khiển trách Trình Thanh Thông không có chăm sóc tốt cô, vừa bảo người ta đi mua dầu hoa hồng, thậm chí còn bởi vì cô mà bỏ mặc không quan tâm đến buổi xã giao với tổng giám đốc Lý trong đêm.



Vừa rồi cô nhìn hình ảnh anh kiên nhẫn xoa bóp cổ chân cho cô, uất ức trong lòng từng điểm từng điểm biến thành áy náy.

Cô cảm thấy mình là người cố tình gây sự, tốn tiền nhiều không nói lại còn tốn công vô ích, thậm chí gọi một đống cô gái quấy nhiễu việc việc ký hợp đồng của anh thất bại.



.



.



.



.





.

Nhưng anh đây?

Chẳng những không có nửa điểm mất hứng, ngược lại còn quan tâm cô như vậy, lo lắng luống cuống muốn đưa cô đi bệnh viện.





.



.




.



.



.

Anh càng như vậy vui vẻ dung túng cô, cô lại càng thấy được tối nay bản thân mình làm chuyện quá đáng, sau đó trong lòng áy náy càng nhiều, cô không biết mình nên như thế nào mở miệng nói xin lỗi với anh.



.



.



.



.



.

Tống Thanh Xuân nghĩ đi nghĩ lại, nước mắt rơi càng nhiều hơn.

Thì ra là, cô không phải vờ ngã xuống, mà là cố ý ngã xuống, cô cố ý gọi trên một trăm cô gái.




.



.



.



.



Đem lấy cô trong lòng ý tưởng, rõ ràng cô rất hiểu Tô Chi Niệm, nhìn cô không ngừng rơi nước mắt, dù là cô tùy hứng, trong lòng có giận nhiều đi nữa anh củng phải nén giận, lúc này chỉ còn lại đau lòng và bất đắc dĩ.

Tiền xài có thể kiếm lại, buôn bán hoàng có thể bàn lại, nhưng cô thì chỉ có một, tùy hứng cũng tốt, cố tình gây sự cũng được, vậy thì thế nào? Chỉ cần cổ chân của cô không sao làtốt rồi.



Tô Chi Niệm nghĩ cổ chân đau dữ dội mà căng thẳng sau lưng, chậm rãi giãn ra, sau đó từ từ giơ tay lên, ôm lấy mặt của cô, dùng ngón tay cái nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cô.



"Được rồi.



.



.



.



.



.



Đừng khóc.



.



.



.



.



."

"Đừng khóc.



.



.



.



.



.Ừ?"

Cho dù những năm này vào thời điểm cô không biết anh len lén ở bên cô, cố gắng rất nhiều để dụ dỗ mỗi khi cô khóc, nhưng mà vẫn không biết rõ làm sao dụ dỗ người, trong miệng lăn qua lộn lại, vĩnh viễn chỉ nói ra những lời vô vị.



Tống Thanh Xuân thấy anh kiên nhẫn vỗ về dỗ dành, nước mắt dần ngừng rơi, cô rũ mắt xuống làm lông mi ướt chèm nhẹp, áy náy cũng không dám ngẩng đầu lên đi nhìn anh.

Cô càng như vậy, làm cho anh càng đau lòng, anh giơ tay lên, sờ sờ mặt cô, ôn nhu nói: "Vừa rồi nhân viên phục vụ gõ cửa, nói thức ăn đều chuẩn bị xong, chúng ta để cho bọn họ đem vào, tôi ăn cơm tối với cô, có được không?"

Tống Thanh Xuân cúi đầu, im lặng chốc lát, cuối cùng cũng gật đầu, giọng nhỏ nhẹ "Ừ" một tiếng.

Chỉ có một chữ, nhưng Tô Chi Niệm lại có cảm giác như nghe thấy âm thanh thiên nhiên.

Anh rút khăn giấy, lau nước mắt trên mặt cô cho đến khi sạch sẽ, mới để cho nhân viên phục vụ đi vào mang thức ăn lên.