Nam Thần Kiêu Ngạo Ở Nhà Tôi: Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 393: Hợp đồng đến kỳ hạn (1)




Editor: Linh Phan

Tống Thanh Xuân cảm thấy mình đã mơ một giấc mơ rất dài, sau khi cô tỉnh lại, nhìn trần nhà trắng xoá như tuyết, có một loại ảo giác như đã qua mấy đời.



Thế giới xung quanh cực kì yên tĩnh, trong hành lanh thỉnh thoảng truyền tới một vài tiếng bước chân rất nhẹ.



Trong đầu Tống Thanh Xuân trống rỗng, nhìn chằm chằm lên trần nhà rất lâu mới chậm rãi chuyển động mắt, dần quay đầu nhìn về phía cửa sổ.



Thời tiết vô cùng tốt, bầu trời xanh thẳm không hề có một đám mây, buổi trưa, mặt trời treo cao phía chân trời, ánh nắng tươi sáng.



Cửa sổ khẽ mở, gió xuân ấm áp, xen lẫn mùi thơm của hoa nở đón xuân, thổi vào bức màn nhẹ lay động.



Thời tiết tốt như vậy khiến cho lòng người die ndan le quy do oncũng trở nên dễ chịu đến kỳ lạ, Tống Thanh Xuân cong khoé môi, ánh mắt tiếp tục nhìn sang bên cạnh, sau đó liền thấy bình truyện dịch treo ở bên giường, nhìn theo dòng chất lỏng thong thả chảy xuống, Tống Thanh Xuân nhìn thấy kim truyền dịch đang ghim trên mu bàn tay trái của mình.



Tại sao cô lại phải truyền dịch? Cô bị bệnh sao?



Tống Thanh Xuân nâng tay phải lên, muốn kiểm tra đầu của bản thân, kết quả lại phát hiện tay mình đang bị người khác nắm chặt, cô cau mày, theo bản năng nhìn sang bên cạnh, sau đó nhìn thấy Tống Mạnh Hoa đang nằm sấp bên giường.





Tống Mạnh Hoa nhìn chằm chằm cô đang ngẩn người, sau đó giơ tay lên quơ quơ trước mặt cô, xác định tròng mắt của cô cũng chuyển động theo động tác tay của mình, nhất thời kích động kêu lên với bên ngoài: "Tỉnh rồi, tỉnh rồi,! "


Sau đó người ngay lập tức đứng lên, cầm lấy điện thoại đặt một bên, ra ngoài.



Ngay sau đó cửa toilet được mở ra, Phương Nhu linhPhan-lêquysđôntay còn ẩm ướt chạy ra, nhìn thấy Tống Thanh Xuân đang mở to mắt, lạp tức nở nụ cười: "Thanh Xuân, có thể nói là em vừa thức dậy, em có biết không, em đã mê man ba ngày bốn đêm, quả thật muốn hù chết chị và ba rồi!"

Ba ngày bốn đêm? Cô ngủ lâu như vậy?

Tống Thanh Xuân vừa mới tỉnh lại sau giấc ngủ dài, phản ứng có chút chậm chạp, còn chưa hiểu rõ rốt cuộc là có chuyện gì liền nhìn thấy rất nhiều người mặc áo khoác trắng tiến vào.



Những người này nam có nữ có, vây xung quanh cô, đo huyết áp, nghe nhịp tim, thậm chí còn có người tách mở mí mắt của cô ra xem.



Qua khoảng ba mươi phút, những người đó mới tản ra, hô hấp của Tống Thanh Xuân cũng trở nên thông suốt.




Sau đó liền thấy một người đàn ông khá cao, tháo ra khẩu trang, hỏi cô một câu: "Cô còn nhớ cô tên là gì không?"

Tống Thanh Xuân nhíu mày, nhìn thấy vẻ mặt của bác sĩ không giống như đang đùa, cô trầm mặc trong chốc lát rồi đáp: "Tống Thanh Xuân.



"



"Vậy ông ấy là ai, cô biết ông ấy không?" Bác sĩ xoay người, chỉ về phía Tống Mạnh Hoa đang được Phương Nhu đỡ đứng một bên.



Tống Thanh Xuân mấp máy môi: "Ba tôi.



"

"Vậy vị này là?" Thầy thuốc lại chỉ về phía Phương Nhu.



"Chị dâu.



"

Tống Thanh Xuân nói xong câu này, bác sĩ mới cười tít mắt quay đầu, nói với Tống Mạnh Hoa và Phương Nhu: "Cô Tống không xuất hiện vấn đề gì hết, không phát hiện máu tụ trong não, cũng không xuất hiện tình huống mất trí nhớ, có lẽ do lúc đó não phải chịu sự va chạm quá lớn mới hôn mê bất tỉnh, thời gian ngủ hơi lâu một chút, bây giờ chỉ bị chấn động não nhẹ, chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt thì sẽ khôi phục rất nhanh.



"

Não chịu sự va chạm quá lớn!

Sau những lời này của thầy thuốc, một phần trống trong não của Tống Thanh Xuân nhanh chóng hiện lên hình ảnh mình được người ta ôm đầu vọt ra xa.



Cô cau mày, sau đó, hình ảnh máu tanh bạo lực một đêm kia liên tiếp xuất hiện trong đầu cô.



.