Nam Thần Kiêu Ngạo Ở Nhà Tôi: Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 123: Sự giúp đỡ của anh (3)




Âm điệu của giọng nói cũng không cao, nhưng đủ rõ ràng truyền vào tai tất cả mọi người.

Không thấy người chỉ nghe tiếng cũng khiến người ta giống như đưa mình vào trong giấc mơ huyền ảo.

Đoàn người trong đây ngây ngốc lâu như vậy cũng chưa từng chú ý bên cạnh thậm chí có thêm người.



Trong thoáng chốc mọi người nghe thấy tiếng nói này thì phản ứng vô cùng giống nhau, đều đồng loạt sửng sốt, sau đó không hẹn mà cùng quay đầu nhìn về phía phát ra giọng nói.

Khoảng chừng cách đấy năm mét, trước thân cây, một bóng dáng lẻ loi đứng đó, cả người quần đen áo sơ mi trắng bình thường.

Vì ngược ánh sáng nên nhìn không rõ khuôn mặt anh, nhưng chỉ bằng dáng đứng cũng đủ mê hoặc.

Bên hồ im ắng khoảng chừng một phút, Tần Dĩ Nam nhanh chóng lấy lại tinh thần trước tiên, lễ phép lên tiếng: “Tiên sinh, chào anh.”

Đáp lại Tần Dĩ Nam chính là sự im lặng.

Quản lý của câu lạc bộ Kinh Thành cũng mở miệng theo: “Tiên sinh, xin hỏi lời anh vừa nói là có ý gì?”

Vẫn không ai trả lời như trước.

Anh vẫn không nói gì khiến tất cả mọi người không nhịn được bắt đầu hoài nghi, rốt cuộc vừa rồi có phải anh đã mở miệng nói chuyện hay không.





“Lời vừa rồi là anh nói sao?”

“Xin hỏi, anh là ai?”


Lục tục có mấy người cũng không nhịn được hỏi theo.

Nhưng người đàn ông nãy vẫn duy trì tư thế không thay đổi, yên lặng đứng tựa vào thân cây, dường như lời mọi người nói chẳng có chút quan hệ gì tới anh.

Đường Noãn không phải do Tống Thanh Xuân đấy xuống nước, nhưng cô hoàn toàn không có cách nào giải thích được cho mình.



Người đàn ông này vừa mới phát ra câu nói kia, đối với người bó tay chịu chết như Tống Thanh Xuân mà nói, không thể nghi ngờ là ‘thuốc hay đúng lúc,’ là cọng rơm cứu mạng.

Cô thấy anh vẫn không nói chuyện, không nhịn được cũng mở miệng hỏi theo: “Lời anh vừa nói có ý gì, có phải đại biểu anh chính là người tận mắt chứng kiến không?”

Không biết có phải ảo giác của Tống Thanh Xuân hay không, mặc dù cô không thấy rõ mặt anh ta, nhưng trực giác cô nói với cô, trong thoáng chốc cô mở miệng hình như anh ta nâng mắt nhìn về phía cô.

Tống Thanh Xuân nhìn chằm chằm vào bóng đen kia một lát, không thấy anh ta có ý định mở miệng, có chút thiếu kiên nhẫn nói thêm: “Nếu anh thật sự là người tận mắt chứng kiến sự việc, thì có thể xin nhờ anh làm chứng giúp tôi được không?”


Vẫn là một khoảng im lặng.

Ngay lúc tất cả mọi người đều cho rằng người đàn ông này tuyệt nhiên không hề mở miệng nói chuyện, thì anh bỗng nhiên đứng thẳng người.





Giờ phút này mọi người mới nhìn rõ vóc dáng anh rất cao, chắc gần bằng 1m9.

Chân dài anh bước tới chậm rãi đi về phía bên hồ.




Theo chân anh tới gần, ánh sáng chiếu vào trên mặt anh, mọi người mới nhìn rõ ràng diện mạo anh.



Khuôn mặt trắng sáng nhưng lạnh lùng, làn môi bạc mỏng, đường nét hoàn mỹ….



Gương mặt tuấn tú không sánh được như vậy, làm nổi bật khunh cảnh xung quanh anh, đều giống như thế giới huyền ảo, kinh diễm khiến người ta hít thở không thông.

“Tô….



Tô Chi Niệm?” Không nói tới Tần Dĩ Nam và Tô Chi Niệm đã từng là bạn học cùng cấp, anh đã từng ở nhà họ Tống một năm, cho dù hai người xuất hiện cùng lúc không nhiều lắm, lại còn vài năm không gặp, nhưng anh ta vẫn nhận ra anh.

Những người có mặt ở đây, có một số từng là bạn học của của Tần Dĩ Nam và Tô Chi Niệm, đã từng gặp Tô Chi Niệm trước đó.



Cho dù những người khác chưa gặp Tô Chi Niệm cũng đã nghe thấy tên Tô Chi Niệm rồi.

Tô Chi Niệm.

Thì ra, người này chính là Tô Chi Niệm, Tô Chi Niệm người tạo nên vô số câu chuyện thần thoại trong giới kinh doanh.