Tôi thấy hơi đau lòng, ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Tỉnh dậy là do nằm mơ, mơ thấy tôi biến thành củ cà rốt, còn Lạc Khiên là một con thỏ trắng lớn.
Cậu ấy ôm tôi vào lòng rồi gặm.
Đợi khi tôi mở mắt ra, phát hiện thì ra không phải là mơ!
Hơn nữa đôi mắt Lạc Khiên tựa như hồ nước, trông còn ngoan hơn chú thỏ trắng trong mơ.
“Lạc Khiên, anh…”
Tôi đỏ mặt đẩy Lạc Khiên ra.
“Anh làm gì thế…”
Lạc Khiên ôm tôi, hôn lên trán tôi, mắt long lanh đầy tủi thân: “Vợ không để ý đến anh, không biết anh đã làm sai chuyện gì.”
Hả…
“Anh không nhìn thấy?”
“Hửm?”
“Trong nhóm chat đó.”
Ai mà không biết tủi thân cơ chứ?
Tôi biết!
Hai mắt tôi đỏ hoe: “Trong nhóm chat anh không để ý đến em. Có phải anh biết em là Tiền San mập ngày trước nên muốn ly hôn với em không?”
Lạc Khiên bỗng ôm chặt tôi, giọng nói có phần hung dữ: “Sao có thể chứ?!”
Sau đó cậu ấy mở nhóm chat ra, dáng vẻ ngoan ngoãn tranh công: “Nè, vợ xem đi.”
Lạc Khiên có nhắn lại ở trong nhóm chat.
Thời gian trả lời là ngay sau khi tôi tắt điện thoại.
Lạc Khiên: “Ừm. Tôi yêu thầm vợ tôi rất lâu rồi.”
Lạc Khiên: “Tôi cũng không dám nói với cô ấy.”
Khụ… Lạc Khiên, anh có cần thẳng thắn vậy không?
Mặt tôi hơi nóng, nhưng không muốn thừa nhận mình đang xấu hổ.
“Sao anh trả lời lại lâu thế?”