Nam Thần Của Chị Gái Yêu Thầm Tôi

Chương 13: Tiểu yêu tinh mà cậu ấy thích là ai vậy chứ?




Hôm nay Giang Mộng đến kì, cô cố ý chọn ngày này để bản thân trông có vẻ yếu ớt hơn bình thường.

Hai người đã lớn lên cùng nhau từ nhỏ, nên Giang Dục cũng lờ mờ biết được chuyện gì đang xảy ra. Thấy cô ôm gối, sắc mặt tái nhợt, lương tâm cậu có hơi bất an, vì thế mà cậu có phần nghiêm túc hơn: “Có chuyện gì vậy, bà nói ra xem nào.”

“Chị không muốn nói,” Giang Mộng cố ý đáp, cô ôm bụng ra vẻ rất khó chịu.

Hồi Giang Mộng lên cấp hai, khi vừa mới bắt đầu có “đèn đỏ”, có lần cô đau đến mức khóc lóc rồi lăn lộn trên sô pha. Lúc đó mẹ Giang đã đến nhà hàng chuẩn bị cơm chiều cho bọn họ, trong nhà chỉ có hai người là cô và Giang Dục.

Thấy dáng vẻ đau đớn của Giang Mộng, Giang Dục – khi ấy vẫn đang học tiểu học – bị dọa không hề nhẹ. Đợi đến khi cậu vội vã gọi điện thoại giục mẹ Giang về nhà, thấy bà đưa một túi chườm nóng cho Giang Mộng, sau đó lại nấu nước đường nâu cho cô uống, lúc bấy giờ cậu nhóc mới òa khóc, cứ ngỡ Giang Mộng gặp chuyện gì hệ trọng.

Từ đó về sau, mỗi khi Giang Mộng đến kì, lúc nào Giang Dục cũng kiên nhẫn với cô hơn một chút, thỉnh thoảng cậu cũng sẽ chiều theo những vòi vĩnh của cô.

Trên bàn trà có một túi hoa hồng đường nâu mà Giang Mộng lấy ra sẵn, Giang Dục bèn tiện tay pha cho cô một ly nước đường, cậu khuấy khuấy rồi đưa đến tay cô.

“Kể nghe thử xem nào,” Giang Dục nói.

Giang Mộng hớp hai ngụm nước đường nâu, cô âm thầm đắn đo một lúc, chịu đựng cảm giác nhục nhã để bắt đầu kế hoạch tào lao của Lý Thiến Văn: “Mày có nghĩ Lê Ứng có ý với chị không?”

Giang Dục hơi khựng lại, sau đó nói thẳng toẹt: “Không.”

Giang Mộng nghẹn lời: “…Để chị phân tích cho mày nghe, bình thường Lê Ứng đối xử với mày rất tốt đúng không? Lần đầu tiên đến nhà mình, cậu ấy đã chờ mày tận hai tiếng đồng hồ. Lúc hai người đi chơi, cậu ấy cũng mua đồ ăn vặt cho mày, chăm sóc mày như là em trai vậy. Tối hôm ba mươi cậu ấy còn lái xe gần cả tiếng, chỉ để đến đốt pháo hoa cùng bọn mình.”

“Mày nói xem có phải cậu ấy có ý với chị không?” Một thoáng sau, Giang Mộng bỗng nhìn Giang Dục chằm chằm, “Chứ chẳng lẽ cậu ấy có ý với mày?”

Giang Dục không nói gì, bởi lẽ ban đầu cậu cũng từng nghi ngờ Lê Ứng thích Giang Mộng.

Sau khi im lặng vài giây, Giang Dục lại hỏi: “Thế bà thất tình cái gì?”. truyện đam mỹ

“Mấu chốt là ở đây nè,” Giang Mộng quấn chặt lớp chăn mỏng trên người, cô sụt sịt mũi, nửa thật nửa giả nói, “Trước đó cậu ấy vẫn tỏ vẻ thích chị, mua cà phê cho chị, mời chị ăn cơm, bênh vực chị trước mặt các bạn.”

Chững lại một lát, Giang Mộng lại hớp hai ngụm nước đường, cô đằng hắng một tiếng rồi hạ giọng: “…Lúc ở trên thuyền chị suýt ngã, cậu ấy còn ôm chị một lát, dặn đi dặn lại với chị là phải chú ý an toàn. Còn rất nhiều rất nhiều chi tiết khác nữa, mày nói xem, sao chị không rung động cho được? Nếu cậu ấy không cho chị hi vọng, mày tưởng chị là hoa si hay sao mà suốt ngày dõi theo cậu ấy chứ?”

Nghe xong câu cuối cùng, Giang Dục không kiềm được mà nâng mắt nhìn cô một cái.

Sau khi tuôn cả tràng chỉ trong một hơi, Giang Mộng nghỉ ngơi một lát rồi mới nói tiếp: “Chị cứ tưởng bọn chị sắp thành rồi, ai ngờ Lê Ứng lại đột nhiên tỏ vẻ lạnh lùng với chị.”

Giang Dục nghe vậy thì thoáng khựng lại, cậu nhận ra tình huống của Giang Mộng quả thực khá giống với mối liên hệ của cậu và Lê Ứng. Lê Ứng cũng đối xử tốt với Giang Dục đã đời, sau đó thì đột nhiên giảm bớt liên lạc với cậu.

Giang Mộng không hề bỏ lỡ những thay đổi nhỏ trong biểu cảm của Giang Dục, cô tiếp tục nói: “Sau nhiều lần quan sát, cuối cùng chị cũng phát hiện ra một chuyện.”

Giang Dục nhìn cô.

Giang Mộng cố tình kéo dài một lát, sau đó mới rề rà nói: “Cậu ấy có người trong lòng.”

“À, cái này thì tôi biết,” Giang Dục nói.

“Mày biết rồi à?” Giang Mộng bất ngờ trợn mắt, cô nhanh chóng phản ứng lại, “Thế mày biết là ai không?”

“Sao tôi biết được,” Giang Dục nói.

Giang Mộng có hơi hóng hớt: “Thế cậu ấy nói với mày thế nào?”

“Quên mất rồi,” Giang Dục chẳng buồn tán gẫu với cô về mấy chuyện không đâu.

Giang Mộng nhìn cậu hai giây, đột nhiên vỗ vào tay vịn của ghế sô pha rồi hô to: “Thế thì vấn đề nằm ở đây! Ai cho cậu ta cái quyền vừa mập mờ với chị, cho chị hi vọng, trong khi đó lại âm thầm nhớ thương tiểu yêu tinh khác, cuối cùng còn sử dụng bạo lực lạnh với chị không rõ lí do nữa chứ.”

Giang Dục cũng nghiêm túc ngẫm nghĩ trong chốc lát, thế nhưng có nghĩ thế nào thì cậu cũng cảm thấy Lê Ứng không phải người như vậy.

“Chắc bà nghĩ nhiều rồi?” Giang Dục nói, “Có thể anh ấy đối xử tốt với bà chỉ vì phép lịch sự thôi.”

“Thế sao cậu ấy không đối xử với mấy người khác như vậy? Sao cậu ấy không đối xử với Lý Thiến Văn như vậy? Không chỉ mình chị, mấy bạn học của chị cũng phát hiện ra kia kìa.” Giang Mộng hơi dừng lại, cô nhìn Giang Dục rồi lại hỏi một câu mang đầy tính ám chỉ, “Mày nói chị nghĩ nhiều, thế chẳng lẽ cậu ấy có ý với mày, nên mới khách sáo với chị như vậy?”

Nghe giọng điệu có phần nghiêm trọng của cô, Giang Dục bèn giương mắt: “Bà khùng hả?”

“Sao lại không chứ?” Giang Mộng nhún vai, “Nếu mày nghĩ việc này không có khả năng, thế ngoại trừ việc cậu ấy có ý với chị, còn khả năng nào khác nữa đây?”

Thấy Giang Dục phản ứng hời hợt, Giang Mộng quyết định cho cậu một đòn mạnh hơn: “Mày nghĩ chị không xứng với Lê Ứng đúng không?”

Giang Dục nghe vậy thì hơi sửng sốt, cậu lập tức nhíu mày: “Bà nói linh tinh gì đó?”

Giang Mộng giương mắt nhìn cậu, cô nói một lúc thì hốc mắt đột nhiên đỏ lên: “Mày thật sự nghĩ vậy đúng không?”

“Tôi nghĩ vậy cái con khỉ khô ấy!” Giang Dục thật sự bị cô chọc cho phát cáu. Tuy ngoài miệng cậu rất hay trêu chọc Giang Mộng, nhưng đây vẫn là chị ruột của cậu, cậu phải vô tâm đến mức nào thì mới nghĩ chị ruột của mình không xứng với người khác chứ.

Thấy Giang Mộng có vẻ sắp òa khóc đến nơi, Giang Dục bèn kiên nhẫn ngồi xuống bên cạnh rồi nắm lấy vai cô: “Chỉ là một tên đàn ông thôi mà, bà có cần phải đến mức này không? Bà tự ngẫm lại đi, bà đã bao giờ khóc vì bố và tôi chưa?”

Giang Mộng sụt sịt: “Đúng, đàn ông mấy người đều như nhau cả, lúc lạnh lúc nóng, lúc thì cho người ta hi vọng, lúc thì bạo lực lạnh, khác gì mấy thằng khốn PUA chứ.”

(PUA: Pickup Artists, mấy tên dùng chiêu trò để dụ dỗ người khác rơi vào lưới tình.)

Giang Dục: “…Bà nói xem bà thích loại người gì, tôi sẽ tìm trong trường tôi giúp bà.”

“Chị không cần!” Giang Mộng rút một tờ giấy rồi chấm chấm mắt, nói một cách bướng bỉnh.

Một lát sau, cô lại nói: “Mày hỏi thăm giúp chị xem rốt cuộc tiểu yêu tinh trong lòng Lê Ứng là ai đi.”

Sau khi cạn lời một lúc, Giang Dục cầm di động lên: “Được, tôi gọi cho anh ấy ngay bây giờ.”

“Đừng!” Giang Mộng lập tức cướp điện thoại của cậu, “Mày trực tiếp gọi điện như vậy thì mặt mũi chị để đâu hả?”

Giang Dục: “……”

Cậu đã nói là cậu không muốn yêu đương rồi mà. Nếu gặp phải một người như Giang Mộng, cậu thà đâm đầu vào miếng đậu hũ rồi chết còn hơn.

Giang Dục: “Thế tôi hỏi thăm kiểu gì bây giờ?”

Giang Mộng suy nghĩ một lát rồi trầm ngâm nói: “Đầu tiên mày tiếp cận cậu ấy giúp chị, hẹn cậu ấy đi chơi, xâm nhập vào vòng xã giao của cậu ấy, quan sát những người bên cạnh cậu ấy, để xem rốt cuộc tiểu yêu tinh kia là ai. Yên tâm, chị sẽ phối hợp với mày, nếu mày thấy ai đáng nghi thì phải báo cho chị biết ngay, đến lúc đó chị sẽ nói cho mày bước tiếp theo.”

Giang Dục nhìn cô với ánh mắt như thể đang dòm một bệnh nhân tâm thần: “…Bà có bị khùng không vậy?”

Hai chị em nhìn nhau vài giây, Giang Mộng chợt nói: “Chị biết ngay mà, mày nghĩ chị không xứng với cậu ấy chứ gì!”

Giang Dục: “……”

Thật là đậu xanh rau má.



Sau khi học xong các tiết buổi sáng, dựa theo kế hoạch của Giang Mộng, Giang Dục đến tòa nhà của tổ dự án bọn họ để hẹn cô ăn cơm.

Muốn vào tòa nhà thì phải quẹt thẻ, Giang Mộng bèn đi xuống dẫn cậu vào trong, cô nói cậu ngồi chờ ở bàn làm việc của mình.

Giang Dục quét mắt khắp nơi vài lần, tiện tay mở một chai sữa trên bàn cô. Đợi trong chốc lát, cậu cảm thấy hơi chán nên lấy di động ra chơi.

Không bao lâu sau, có tiếng bước chân và tiếng trò chuyện truyền đến từ ngoài cửa.

Giang Dục đang uống sữa chợt ngẩng đầu, chỉ thấy hai thanh niên mặc đồ thí nghiệm màu trắng đi đến, một người trong số đó bỗng khựng lại khi trông thấy cậu.

Hình như người thanh niên còn lại đã từng gặp Giang Dục, anh ta nhìn cậu vài giây rồi nói: “Anh nhớ ra rồi, cậu là em trai Giang Mộng đúng không?”

Giang Dục không có ấn tượng gì về anh ta nên chỉ khẽ gật đầu.

Chàng trai cười ha ha rồi đến gần chào hỏi cậu.

Thấy vậy, Lê Ứng bèn đi đến trước bàn làm việc của mình rồi để đồ đạc xuống. Đợi hai người nói chuyện xong, anh lại nghiêng đầu nhìn về phía Giang Dục.

Cảm nhận được ánh mắt của anh, Giang Dục cũng quay đầu lại, hai người cứ thế chạm mắt, Lê Ứng khẽ nở nụ cười rồi hỏi: “Sao em lại đến đây?”

Giang Dục lười biếng tựa người vào lưng ghế, cậu nhìn anh rồi nói đều đều: “Em đến ăn cơm với chị.”

Lê Ứng bình tĩnh ừ một tiếng, anh hơi buông mắt rồi khẽ mím môi, như thể muốn nói gì đó nhưng rồi lại không biết nói gì.

Giang Dục cắn ống hút, cậu nhìn anh mà có chút đăm chiêu. Thú thực, cậu cảm thấy Lê Ứng không giống trai đểu chút nào. Với điều kiện của Lê Ứng, nếu anh muốn làm trai đểu thì chắc số người bị anh trêu đùa phải bọc được mấy lớp quanh Giang Đại luôn rồi.

Có điều cậu cũng không thể phớt lờ câu chuyện rùm beng của Giang Mộng. Cũng may mà Giang Mộng đã hứa sẽ chi trả tiền tiêu vặt cho cậu trong khoảng thời gian này, vì lẽ đó mà cậu mới cố gắng phối hợp với cô một chút.

Giang Dục đang định lướt qua kế hoạch của Giang Mộng, trực tiếp mời Lê Ứng đi ăn, bỗng dưng cậu lại nghe một loạt bước chân quen thuộc truyền đến từ bên ngoài, kế đó Giang Mộng vội vã chạy vào.

“Giang Dục,” Cô gọi một tiếng rồi thở hổn hển, “Ngại quá, chị còn việc chưa làm xong, không đi ăn với em được rồi.”

Giang Mộng ra vẻ có lỗi với cậu: “Không ấy em đi ăn một mình nhé?”

Giang Dục nhìn cô, cậu cười lạnh một tiếng trong lòng. Đây là lần đầu tiên cậu phát hiện ra diễn xuất của Giang Mộng xuất sắc như vậy, không thi vào học viện điện ảnh đúng là đáng tiếc.

“Không sao,” Giang Dục cười nhạt, cậu vứt chai sữa đã uống xong rồi đứng dậy, “Tôi đi ăn một mình vậy.”

Giang Mộng hơi khựng lại, cô dùng khóe mắt liếc nhìn Lê Ứng một cái: “Ừ, vậy em ăn nhiều một chút nhé, chị trả tiền cho.”

Nói xong, cô chào một tiếng rồi lại vội vàng chạy đi.

Giang Dục đang chuẩn bị rủ Lê Ứng đi ăn cùng, nào ngờ người ta còn nhanh hơn cậu một bước, anh đứng lên nói: “Em muốn đi ăn với anh không?”

Lê Ứng hơi dừng lại, sau đó lại bảo: “Anh biết một nhà hàng không tệ nằm gần đây, hẳn là sẽ hợp khẩu vị của em.”

“…Vâng,” Giang Dục nói, “Đi bây giờ luôn ạ?”

“Ừ,” Lê Ứng nhìn bàn làm việc, “Anh xong việc rồi, em chờ anh hai phút nhé, anh đi thay quần áo.”

“Dạ,” Giang Dục gật đầu, cậu tựa vào bàn làm việc của Giang Mộng.



Lê Ứng đưa Giang Dục đến một nhà hàng Tứ Xuyên với không gian tuyệt đẹp cùng lối trang trí cổ kính.

Lúc này đang là giờ cơm nên nhà hàng vô cùng bận rộn, phần lớn không gian ở lầu một đều đã chật kín.

Hai người chọn một vị trí sát bên cửa sổ, Lê Ứng đưa thực đơn cho cậu: “Em muốn ăn gì thì gọi nhé.”

Giang Dục cũng không khách sáo với anh, cậu mở thực đơn ra xem.

Trong lúc đó Lê Ứng lại gỡ bộ đồ dùng ra giúp cậu, gỡ xong anh còn tráng qua bát đũa cho cậu bằng nước nóng.

Nếu là bình thường, cùng lắm Giang Dục chỉ nói cảm ơn với sự tỉ mỉ này, cậu không để ý quá nhiều. Thế nhưng sau khi bị Giang Mộng tẩy não, cậu lại cố ý quan sát hành động của Lê Ứng.

Nếu dùng lời của Giang Mộng thì là: “Biết người biết mặt nhưng chẳng biết lòng, những trai đểu chân chính luôn tỏ vẻ vô hại bên ngoài. Mày phải tìm hiểu cậu ấy, phải quan sát những chi tiết cực kì nhỏ nhặt, chân tướng thường được giấu sau những việc nhỏ không đáng kể.”

Giang Dục không hiểu tại sao Giang Mộng phải phức tạp hóa một chuyện đơn giản như vậy, cậu chỉ cảm thấy cô có vấn đề thôi.

Giang Dục vừa lật thực đơn vừa dùng khóe mắt quan sát động tác của Lê Ứng. Mỗi một cử chỉ của anh đều để lộ sự nhã nhặn và tự chủ do được dưỡng dục cẩn thận. Các đốt ngón tay của anh hiện ra rõ ràng, thật sự rất đẹp, đến con trai như Giang Dục cũng không nhịn được mà ngắm nghía lâu hơn một chút.

Ý thức được suy nghĩ của mình đã bay đi tận nơi nào, Giang Dục bỗng lấy lại tinh thần, nhanh chóng chọn vài món ăn.

Trong lúc chờ đợi đồ ăn, Giang Dục nâng tay chống nửa bên mặt, nhìn ngắm xe cộ đi đi lại lại trên đường phố.

Thấy chén nước của Giang Dục sắp chạm đáy, Lê Ứng lại cầm ấm trà lên rồi rót thêm cho cậu. Khi rót anh còn cố tình cầm vào phần nửa dưới của chén, rót đầy bảy phần rồi mới đặt xuống trước mặt cậu.

Không thể không thừa nhận, càng quan sát những chi tiết này, người ta lại càng dễ rung động hơn. Nếu Giang Dục là con gái, cậu nghĩ mình sẽ phải lòng Lê Ứng.

Giang Dục bỗng ngồi thẳng dậy rồi nhìn Lê Ứng ở phía đối diện. Đối phương đang cầm chén nước trong tay, anh cụp mắt, chậm rãi hớp từng ngụm.

Nhìn anh một chốc, Giang Dục tìm một đề tài để phá vỡ bầu không khí: “Gần đây anh bận lắm ạ?”

Lê Ứng nghe vậy thì giương mắt đón lấy ánh nhìn của cậu: “Không bận, trừ dự án ra thì anh không bận gì cả.”

“Thế sao lâu rồi anh không đến tìm em chơi?” Giang Dục nhìn anh rồi hỏi.

Nghe cậu nói vậy, dường như Lê Ứng có phần sửng sốt, kế đó anh lại giơ tay cầm lấy chén nước trên bàn.

Giang Dục tiện thể lia mắt xuống rồi dừng lại trên bàn tay đang cầm chén nước của anh, sau đó cậu lại thấy anh nhấc chén lên rồi hớp một ngụm.

Giang Dục có thể cảm nhận rõ ràng rằng Lê Ứng đang hồi hộp, song sự hồi hộp này lại không giống nỗi căng thẳng khi làm chuyện có lỗi với Giang Mộng.

Uống nước xong, Lê Ứng lại thả chén xuống, anh nở một nụ cười nhàn nhạt: “Anh sợ làm mất thời gian của em.”

“Em có bận bịu gì đâu,” Giang Dục thuận miệng nói, dứt lời cậu còn nhún vai.

Lê Ứng im lặng một lúc lâu, ngón tay thon dài của anh xoay xoay vành chén, ánh mắt dừng lại trên mặt bàn: “Bây giờ việc học của các em bận hơn rồi đúng không?”

“Dạ,” Giang Dục nói, “Cũng bình thường, chỉ là bớt chơi game lại mà thôi.”

Lê Ứng nhìn cậu rồi ừ một tiếng, sau đó anh lại nói đôi chút về kế hoạch học tập với Giang Dục.

Kế đó không lâu, đồ ăn cũng được bưng lên.

Hai người vừa ăn vừa tán gẫu câu được câu không. Đợi đến khi lửng dạ, Giang Dục bèn múc một thìa đậu hũ sốt cay, cậu giương mắt nhìn Lê Ứng đang cách mình một khoảng, đoạn hỏi như thể thuận miệng: “Gần đây anh và người anh thích thế nào rồi?”