Hạ Lăng bị ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào làm cho tỉnh lại, ngoài cửa sổ ánh nắng rất lớn, đâm vào ánh mắt của hắn có chút đau nhói. Hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, Hạ Lăng chợt nghe thấy ở dưới tầng có người gọi tên của mình, đứng dậy đi xuống giường, mở ra cửa sổ, hắn liền nhìn thấy được Lâm Quân Ngạn đang đứng ở dưới tầng hướng hắn vẫy tay, “Rời giường đi Hạ Lăng, không phải hôm nay đã nói cùng với anh đi ra ngoài chơi sao?”
Hạ Lăng lúc này mới nhớ tới bản thân đã đáp ứng Lâm Quân Ngạn, bồi y cùng đi chơi. Hắn vội vội vàng vàng vọt vào trong phòng tắm để rửa mặt đánh răng, sau đó lại thay một bộ quần áo mà bản thân cảm thấy được nhất, cuối cùng mới mở cửa ra. Mẹ Hạ đã sớm chuẩn bị xong đồ ăn sáng nóng hầm hập, hiện tại đang ngồi ở bên bàn ăn. Mà ở bên cạnh mẹ Hạ, cha Hạ lúc này đang cúi đầu đọc tờ báo của ngày hôm nay.
“Bảo bối rời giường rồi, mau xuống lấy đồ ăn sáng đi. Nhớ lấy cả phần mà mẹ đã chuẩn bị sẵn đưa cho Lâm Quân Ngạn nhé. Mẹ thấy thằng bé đã đứng ở bên ngoài chờ con lâu lắm rồi.” Nghe thấy lời của mẫu thân đại nhân nhà mình, Hạ Lăng đỏ mặt, bay nhanh tới cầm lấy hai phần sandwich ở trên mặt bàn, sau đó chạy ra khỏi cửa đi tìm Lâm Quân Ngạn.
“Aiz, tuổi trẻ chính là thực tốt, có sức sống.” Cha Hạ nhìn theo bóng dáng của con trai, nhịn không được mà cảm thán. Mẹ Hạ nghe xong, sau đó nhanh chóng đoạt lấy tờ báo trong tay của ông, cuốn thành một vòng, sau đó hung hăng đánh tới trên đầu của cha Hạ: “Đã nói với anh bao nhiêu lần rồi hả, thời điểm đang ăn, không được đọc báo.”
“Ai ai ai, vợ à, đừng đánh đừng đánh, anh sai rồi, có được không.”
….
“Thật có lỗi, để anh đợi lâu như vậy.” Hạ Lăng có chút ngượng ngùng gãi gãi tóc, nhìn khuôn mặt treo lên nụ cười ôn nhu của Lâm Quân Ngạn, hắn mới nhớ ra trong tay của mình còn mang theo phần ăn sáng mà mẫu thân đại nhân đã làm sẵn. Cầm hộp đồ ăn đưa tới cho Lâm Quân Ngạn, Hạ Lăng nói: “Tới ăn đi, là sandwich mẹ của em làm riêng cho anh.”
“Được.” Lâm Quân Ngạn nhận lấy hộp đồ ăn, bên trong có hai chiếc sandwich, nhìn qua hương vị không tồi. Lôi kéo Hạ Lăng ngồi xuống chiếc ghế nằm trên đường nhỏ trong công viên, Lâm Quân Ngạn cũng không vội vã ăn ngay chiếc sandwich kia, ngược lại cứ như vậy lẳng lặng nhìn Hạ Lăng đang đem phần của mình từng chút một nuốt xuống.
Thật giống như một con vật nhỏ, bởi vì sợ bị cướp mất đồ ăn, cho nên nhất định phải nhét hết toàn bộ vào trong miệng. Nhìn thấy sau khi Hạ Lăng ăn xong hai chiếc sandwich, Lâm Quân Ngạn đem phần của mình đặt tới trước mặt của Hạ Lăng. Hạ Lăng không nghĩ tới Lâm Quân Ngạn sẽ làm như vậy, lại nghĩ tới chuyện sáng nay, cho nên càng thêm ngượng ngùng, “Cái kia, em đã ăn no…”
“Không có việc gì, anh đã ăn một chút ở nhà rồi, bây giờ còn chưa đói bụng, em ăn nhiều thêm một chút đi.”
“Thật vậy hả? Anh đừng có mà gạt em nhé.”
Lâm Quân Ngạn cười gật đầu, “Anh không có gạt em đâu.”
Ở sau khi Hạ Lăng ăn xong toàn bộ số sandwich, Lâm Quân Ngạn mới xoay người hướng về phía Hạ Lăng, trong ánh mắt mang theo một phần âm u hoặc là một phần tâm tình nào đó khác, y chậm rãi mở miệng nói: “Hạ Lăng.”
“A, làm sao vậy?”
“Anh thích em, chúng ta cùng ở chung một chỗ đi.”
“A?!” Lời nói của Lâm Quân Ngạn khiến cho Hạ Lăng cả kinh. Không rõ ý tứ của Hạ Lăng rốt cuộc là sao, Lâm Quân Ngạn trên khuôn mặt mang theo một ít thần sắc mà Hạ Lăng không hiểu nổi, “Không đồng ý sao? Cũng phải, bất quá đây là lần thứ mấy bị cự tuyệt rồi chứ.”
“Không phải là không đồng ý a… em chỉ cảm thấy có chút ngoài ý muốn.” Hạ Lăng cũng không nghe rõ được câu sau của Lâm Quân Ngạn, hắn rối rắm nửa ngày, sau đó mới đáp: “Em không nghĩ tới là anh sẽ thích em, cho nên mới có cảm giác ngoài ý muốn như vậy. Nhưng mà em tuyệt đối không có ý tứ cự tuyệt, thực sự.”
“Ừ? Cho nên em đây là muốn đồng ý?”
“Chỉ là cha mẹ của em hẳn là sẽ không đồng ý đi…” Sự thực chứng minh là Hạ Lăng đã nghĩ quá nhiều.
Đợi cho tới thời điểm Lâm Quân Ngạn kéo hắn trước mặt cha mẹ, hơn nữa y còn thực nghiêm túc không chút đùa giỡn nói: “Con cùng Hạ Lăng thật lòng với nhau”, mẫu thân đại nhân nhà hắn cư nhiên không chút nào bất ngờ, đáp lại Lâm Quân Ngạn.
“Kia bảo bối nhà cô liền giao cho con chiếu cố.”
Liền giao cho con chiếu cố!
Giao cho con chiếu cố!
Cho con chiếu cố!
Con chiếu cố!
Chiếu cố!
(╯‵□′)╯︵┻━┻ có thể bán con mình đi như vậy sao! Hạ Lăng có chút rối rắm đem ánh mắt chuyển tới trên người phụ thân đại thân nhà mình, lại không nghĩ tới phụ thân đại nhân chính là đẩy đẩy gọng kính, nói: “Trước đó còn phải nhìn xem con có phải hay không thực lòng đối đãi với con của chú.”
Thẳng tới rất nhiều năm sau, Hạ Lăng mới biết được, năm đó phụ thân đại nhân của mình đã bị mẫu thân đại nhân nhéo thịt ở sau lưng. Đối với việc này, Hạ Lăng cũng chỉ có thể biểu thị, mẫu thân đại nhân bởi vì bảo vệ cùng ủng hộ con trai của mình yêu đàn ông, khắp nơi động tay động chân, véo chồng mình tới vô cùng dã man.
Quả thực là vô cùng dã man.
….
Bởi vì buổi chiều một ngày trước cùng Lâm Quân Ngạn đi dạo ở công viên hải dương, cho nên buổi sáng ngày hôm nay Hạ Lăng mệt tới mức không dậy được khỏi giường. Nhưng mà thời điểm mẹ Hạ đẩy cửa phòng của Hạ Lăng đi vào, thấy được con trai ngu ngốc của mình vẫn đang vùi đầu vào ngủ, trong lòng hận không thể trực tiếp đem hắn từ trên giường nhấc lên, “Bảo bối, con như thế nào mà giờ này vẫn còn ngủ!”
“A?” Hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra, Hạ Lăng có chút không rõ nhìn về phía mẫu thân đại nhân nhà mình, lại phát hiện ra mẫu thân đại nhân mạnh mẽ vỗ trán một cái: “A a a a, đều là tại mẹ đã quên mất… Lần trước mẹ không phải đã nói cho con biết là mẹ còn có một người em gái đang định cư ở bên nước ngoài sao. Hôm nay hai đứa con của em ấy sẽ trở về nước, mẹ đã bảo hai đứa nhỏ kia tới ở trong nhà mình. Nhìn thời gian thì hiện tại chắc là không bao lâu nữa hai đứa nhỏ kia sẽ tới nơi. Bảo bối, con mau mau đứng dậy, mẹ trước hết đi làm cơm.”
# Nguyên lai ngu ngốc thực sự sẽ di truyền #
# Như thế nào cứu vớt được mẹ, mẫu thân đại nhân vừa ngốc vừa đáng yêu của con ơi #
Hạ Lăng rất không tình nguyện, đành phải từ trên giường đứng dậy, rửa mặt xong sau đó xuống dưới nhà. Hắn ngồi ở trên sopha, chờ hai vị anh họ ở trong truyền thuyết của mình tới. Bởi vì chờ đợi thực sự rất nhàm chán, Hạ Lăng vươn tay cầm lấy tiểu thuyết để ở trên mặt bàn, bắt đầu giở sách để đọc. Do nội dung của tiểu thuyết vô cùng hại người, cùng với tốc độ chuyển biến quá nhanh, khiến cho Hạ Lăng sinh ra một loại cảm giác lơ lửng.
“Này, em chính là em họ nhỏ của bọn anh sao?” Hạ Lăng đang đọc tới hăng say, lại không nghĩ tới từ trên đỉnh đầu của mình đột nhiên phát ra một thanh âm vô cùng dễ nghe. Ngẩng đầu nhìn lên, Hạ Lăng liền phát hiện ra ở trước mặt mình có hai nam sinh đang đứng. Nam sinh vừa mới bắt chuyện kia có một mái tóc màu đỏ, ở phía sau còn nuôi tóc thật dài, nhìn qua quả thực là một thanh niên dương quang.
Mà so với vị này, nam sinh đứng ở bên cạnh có mái tóc màu vàng im lặng hơn rất nhiều. À mà thay vì dùng từ im lặng, hẳn là nên dùng từ rất lạnh lùng thì càng phù hợp hơn. Hai nam sinh với hai tính cách đối lập nhau, chẳng lẽ đây là hai vị anh họ trong truyền thuyết của hắn? Bộ dạng rối rắm của Hạ Lăng ở trong mắt của Hạ Viêm, lại khiến cho gã sinh ra một loại cảm giác vừa ngốc vừa đáng yêu. Gã nâng tay lên, đặt ở trên vai của Hạ Dật, nói: “Em họ Hạ Lăng, ừm, anh gọi là Hạ Viêm, người bên cạnh này là Hạ Dật. Đương nhiên, anh sẽ thực cao hứng khi em chỉ nhớ kỹ mỗi tên của anh.”
“Anh họ Hạ Viêm khỏe, anh họ Hạ Dật khỏe…” Nhưng mà không đợi Hạ Lăng nói xong, Hạ Dật đứng ở một bên liền lạnh lùng mở miệng nói: “Đừng gọi anh là anh họ.” Nghĩ tới bản thân mình hẳn là bị đối phương ghét bỏ, Hạ Lăng đang định mở miệng giải thích gì đó, đã thấy Hạ Dật nhanh chóng đi tới bên người mình ngồi xuống, sau đó vươn tay xoa xoa mái tóc trên đỉnh đầu của mình, động tác lưu loát quen thuộc tựa như đã luyện tập qua cả ngàn lần.
“Anh không ngại em gọi anh một tiếng ‘anh trai’.”
~ ~ ~ ~ ~
Tác giả: Hạ Lăng tuy rằng không có trí nhớ, nhưng mà Lâm Quân Ngạn vẫn nhớ rõ a! Y chính là có trí nhớ của cả bảy vị nam thần, nói là tinh phân cũng không hề quá. Nếu các bạn cho rằng Lâm Quân Ngạn chỉ đơn giản như vậy thì đã quá sai lầm rồi! Cho nên chuyện xưa tiếp theo, tôi sẽ không tính toán kéo dài thêm, nhóm bảo bối có thể tự mình tưởng tượng một chút về thời điểm khi hai nhân vật chính làm một ít các loại vận động ba ba ba (đương nhiên điều kiện tiên quyết là Hạ Lăng đã khôi phục trí nhớ mới được).
_ CHÍNH VĂN HOÀN _