Cho nên có vài thứ không phải mình muốn là có khả năng nắm được trong tay.
Câu nói cuối cùng mà Bạch Ly trước khi rời đi bỏ lại, tựa như một quả bom bên dưới mặt hồ vốn trầm lắng an tĩnh, thời điểm mà nó nổ mạnh sẽ nhấc lên sóng gió, khiến cho mặt hồ bắn ra những tảng lớn bọt nước, khiến cho nội tâm nguyên bản đã dần trở nên bình tĩnh của Hạ Lăng lại một lần nữa loạn hết cả lên. Chỉ là cơn hỗn loạn này không duy trì được bao lâu, hắn cũng đã triệt để hoàn toàn sụp đổ.
Nguyện vọng muốn thoát khỏi nơi này cũng dần trở nên nhạt đi. Hắn thậm chí bắt đầu nghĩ tới chuyện, nếu bản thân có thể lấy thân phận như vậy để sống sót tại trong thế giới này, cũng không phải là việc gì không tốt. Tối thiểu, hắn biết rằng hắn còn đang sống. Có lẽ ở giây tiếp theo sẽ là cái chết, nhưng không quan hệ, thực sự đã không còn quan hệ.
[Có quan hệ đó nha, Player.]
[Cậu chẳng lẽ đã quên mất rằng có người đang đợi câu sao? Cho dù không vì bản thân, thì cùng phải vì người đang một mực chờ cậu, cố gắng sống sót mới được a. Dù sao đã đi trên con đường này lâu như vậy, cậu cam tâm ở trước khi tới được điểm cuối cùng liền ngã xuống sao?]
[Cho nên, cố gắng một chút nữa đi.]
Lời nói của hệ thống tựa như tiêm cho Hạ Lăng một liều thuốc an thần, khiên cho nguyên bản nội tâm sốt ruột của hắn lập tức trở nên an ổn lại. Loại cảm giác này giống như thời điểm chìm sâu vào trong biển cả, sắp rơi vào tử vong, trước mắt đột nhiên xuất hiện không khí trong lành trên mặt biển, khiến cho hắn muốn bắt lấy, muốn thoát ra.
Hệ thống, thế giới này rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?!
[Thật có lỗi Player, tôi chỉ có thể nói, thế giới này bởi vì là bị virut xâm nhập cho nên mới biến thành như vậy. Bởi vì nguyên nhân do vừa mới sửa chữa lại xong, cho nên tôi cũng không biết quá rõ về thứ virut kia tới tột cùng là chuyện gì xảy ra. Nhưng mà hiện tại điều duy nhất có thể xác định được đó là, thế giới này vốn chính là thế giới tiếp theo mà cậu cần phải công lược. Có thể nói, thế giới này mang theo nửa chân thật nửa giả dối.]
Nói cách khác, những tấm ảnh chụp nguyên thân của hắn mà trước đó Bạch Lê đưa cho, chính là phần chân thực kia? Bởi vì nguyên nhân để cho những tấm ảnh kia rơi vào trong tay người tại thế giới công lược này, cho nên nơi này mới biến thành bộ dạng hiện tại sao?
Hệ thống, theo như mày nói, tao phải làm sao mới có thể rời khỏi nơi này?
[Tìm được ra chỗ ‘khác biệt’, ‘khác biệt’ này chính là đầu sỏ khiến cho tôi gặp trục trặc, cũng là nguyên nhân khiến cho cậu bị cưỡng chế kéo tới thế giới này.]
Những lời này của hệ thống làm cho Hạ Lăng lập tức nghĩ tới Bạch Lê gần nhất liên tiếp xuất hiện bên cạnh hắn. Rõ ràng là người đã chết, lại vẫn ‘còn sống’ như bình thường, hơn nữa tất cả manh mối đều chỉ về hướng một mình y. Hạ Lăng không dám cam đoan điều mình đang suy đoán là chính xác, nhưng hắn dám chắc chắn, ‘khác biệt’ kia cùng Bạch Lê không thoát khỏi có quan hệ với nhau.
Nếu liên lụy sâu hơn một chút, chỉ sợ ngay cả Bạch Ly kia cũng có vấn đề.
Thế nhưng đây không phải ý nghĩa rằng tồn tại của hệ thống đã hoàn toàn bị bại lộ rồi sao? Người biết chuyện này còn có bao nhiêu… Hạ Lăng cảm thấy bản thân sẽ điên mất, nước ấm còn đặt ở trên bàn hiện tại cũng đã trở nên nguội lạnh, không biết bắt đầu từ khi nào, độ ấm trong phòng bắt đầu cấp tốc giảm xuống.
May mắn thời điểm Hạ Lăng tỉnh dậy cửa sổ cũng không có mở, ghé vào trên bàn ngủ cả đêm nhưng trên người vẫn còn mặc áo bông cùng bọc thêm một chiếc chăn bông. Độ ấm giảm xuống tựa hồ không có ý tứ dừng lại, thẳng tới khi trong phòng bắt đầu kết lại thành một tầng băng dày, Hạ Lăng mới phản ứng lại. Hắn muốn rời đi thì lại phát hiện ra tay nắm ở cửa đã bị đông lạnh thành khối, khe hở cửa sổ cũng bị băng dính lại với nhau.
Trong hoàn cảnh nhiệt độ như vậy, Hạ Lăng có thể rõ ràng phát hiện ra, độ ấm trong cơ thể của mình đang dần bị cuốn trôi. Không thể làm ra động tác lớn, thậm chí cho dù hắn có sử dụng khí lực lớn nhất, cầm lấy ghế dựa đập mạnh lên cửa sổ thủy tinh, thì cửa sổ thủy tinh cũng chẳng chút nào suy chuyển. Bởi vì thủy tinh đã bị một tầng băng bao trùm, Hạ Lăng ngay cả một chút trên tầng băng cũng không phá được, càng đừng nói tới rời khỏi nơi này.
Hệ thống, đây là có chuyện gì?
[Y tới đây.]
Ai?
[Kẻ vốn không nên tồn tại kia.]
Hạ Lăng còn chưa lý giải được rốt cuộc hệ thống có ý tứ gì, hắn liền thấy Bạch Lê ngồi ở trên sopha, toàn thân gần như trong suốt như sương.
Bạch Lê một đầu tóc cắt tỉa gọn gàng, vừa vặn che khuất đi nửa con mắt bên trái. Nhưng bởi vì bị con mắt bên phải tràn ngập màu đen bại lộ ra ngoài kia nhìn chằm chằm, Hạ Lăng sau lưng lạnh run. Bởi vì lần trước Hạ Lăng căn bản không kịp nhìn thấy mặt của Bạch Lê, lần này Hạ Lăng quả thực bị bộ dạng của Bạch Lê khiến cho kinh sợ rồi.
Da của y trắng tới đáng sợ, trên người không có bất cứ một khối thi ban nào giống như thi thể, cũng không có bộ dạng huyết nhục lẫn lộn giống như diễn xuất trong phim kinh dị, trừ bỏ ánh mắt toàn bộ đều là màu đen kia ra, Bạch Lê căn bản giống hệt người bình thường. Mà cố tình, khiến cho Hạ Lăng khó có thể xem nhẹ, chính là ánh mắt của Bạch Lê. Bị nhìn chằm chằm như vậy một hồi, sẽ cảm giác được ý tứ ngầm truyền đạt trong đó, khiến cho người ta không khỏi sinh ra cảm xúc khó chịu cùng tiêu cực.
“Thứ đáng ghét gì đó kia đã trở lại?” Thanh âm của Bạch Lê từ phía sau Hạ Lăng truyền tới, Hạ Lăng còn chưa kịp xoay người lại, đã bị Bạch Lê ôm vào trong ***g ngực. Hắn thậm chí còn không thấy được rốt cuộc Bạch Lê là ở lúc nào đi tới sau lưng mình. Tay của Bạch Lê chậm rãi chuyển tới phía trước, chạm vào khóa kéo trên áo khoác của Hạ Lăng, thanh âm lạnh như băng không hề có sinh khí.
“Vì cái gì phải mặc ấm như vậy chứ?” Bạch Lê nhắm mắt lại, nhẹ nhàng cọ cọ cổ của Hạ Lăng, hai tay dùng sức một chút liền kéo xuống khóa kéo trên áo khoác của Hạ Lăng. Như cảm nhận được nhiệt độ ấm áp từ cơ thể của Hạ Lăng, Bạch Lê ôm hắn càng thêm chặt, “Trên người em thật ấm, chỉ là anh không thích. Cho nên anh muốn đem em biến thành giống như anh.”
Hệ thống, tao hiện tại nên làm cái gì bây giờ!
Bạch Lê quả thực chính là một khối băng lớn, ép Hạ Lăng tới mức không thở nổi, hơn nữa độ ấm trên người nhanh chóng bị xói mòn, hắn cảm thấy được đầu nặng trĩu tới khó tin. Vây khốn thổi quét mà tới, trong đáy lòng vang lên một âm thanh nhẹ nhàng, “Nếu mệt, liền ngủ đi.”
[Player mau tỉnh lại, nếu ngủ vào lúc này thì cậu điên rồi! Người kia chính là chỗ sai lầm xuất hiện tại thế giới này, cậu phải mau chóng nghĩ biện pháp khiến cho y biến mất, nếu không người biến mất chính là cậu!]
“Cái thanh âm kia thực phiền đúng không?” Bạch Lê hai tay khoát lên trên vai của Hạ Lăng, vòng qua cổ hắn, nhắm mắt lại, bộ dáng giống như vĩnh viễn chìm vào giấc ngủ say, “Nếu cảm thấy lời nói kia thực phiền, liền ngủ đi, ngủ đi tựa như không nghe thấy.”
Hạ Lăng chỉ cảm thấy bản thân thực mệt mỏi, nghĩ muốn cứ như vậy chìm vào trong giấc ngủ, cho nên hắn liền nghe theo lời Bạch Lê nói. Bất quá, ngay tại thời điểm mà hắn sắp nhắm mắt lại, một trận đau đớn khiến cho hắn nháy mắt liền bừng tỉnh dậy. Trên tay còn lưu lại cảm giác tê dại sau khi bị điện chích. Thấy Hạ Lăng đã tỉnh lại, hệ thống cũng chỉ lầm bầm một tiếng.
[Tích phân của lần chích điện này liền trừ vào trong tổng số tích phân của Player là được rồi (╯^╰)]
Đồ hãm hại!
Hạ Lăng tuy trong lòng nghĩ như vậy, nhưng khóe miệng lại giương lên một nụ cười. Nói thật, nếu không có hệ thống, hắn phỏng chừng đã bị Bạch Lê lừa ngủ mất rồi đi. Tia tươi cười kia của Hạ Lăng ở trong mắt Bạch Lê mà nói lại phá lệ chói mắt. Y chìa tay ra bưng kín môi của Hạ Lăng, móng tay bén nhọn kẹp chặt sườn mặt của Hạ Lăng, lạnh giọng nói, “Ở trước khi mang em đi cùng, đáng lẽ phải giải quyết cái thứ ghê tởm kia mới đúng.”
[Player, cậu có muốn rời khỏi thế giới này không?]
Vô nghĩa!
[Vậy hôn y đi, cái loại hôn môi miệng đối miệng ấy.]
Hạ Lăng nghĩ tới hệ thống chắc lại gặp trục trắc, cho nên không thèm để tâm những lời này. Thời điểm nguy hiểm nhất đã tới rồi, còn đi hôn đối phương. Chẳng lẽ hôn xong thì trong lòng Bạch Lê liền sảng khoái bỏ qua cho hắn sao? Đừng nói giỡn.
[Player tin hay không thì tùy.]
Thời điểm mắt thấy Bạch Lê đem bàn tay vốn đang kiềm chặt ở cổ hắn di chuyển tới phía sau đại não, Hạ Lăng rốt cuộc vẫn tính toán tin tưởng hệ thống một lần. Ở dưới sự trợ giúp của hệ thống, miễn cưỡng xoay người, nâng lên tay đè lại cái gáy của Bạch Lê, hôn lên môi của y. Đôi môi lạnh như băng của Bạch Lê khiến cho Hạ Lăng nghĩ tới thân thể của y hẳn phải là một tảng băng.
Bạch Lê không nghĩ tới Hạ Lăng có thể xoay người, hơn nữa còn hôn y, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng lại. Thẳng tới khi y phát hiện ra thân thể của mình dần dần trở nên trong suốt, híp con mắt đen lại, đem Hạ Lăng hung hăng ôm chặt vào trong lòng, làm cho nụ hôn này càng trở nên sâu sắc hơn.
Thời điểm cuối cùng trước khi Bạch Lê biến mất tại trước mặt của Hạ Lăng, Hạ Lăng nhớ rõ bên tai hắn truyền tới thanh âm trầm thấp dễ nghe nhưng lại như trước không có chút nhân khí nào.
Y nói: “Lần này bỏ qua cho em.”
Bởi vì Bạch Lê biến mất, cho nên một tầng băng dày ở trong phòng cũng lập tức tan biến không thấy.
[Player thỉnh chuẩn bị tốt, lập tức sẽ tiến vào thế giới kế tiếp. Bởi vì thế giới này xảy ra biến cố, hơn nữa xem ở tình huống Player không có tôi bên cạnh, nhưng vẫn có thể kiên trì không chết, thuận lợi tìm được chỗ ‘khác biệt’…]
[^_^ lần này tặng thêm cho Player tích phân nha.]
[Trước mắt tổng tích phân của Player là 80000.]
Cái gì gọi là không có mày nhưng vẫn có thể kiên trì không chết! Cho dù thật sự không có mày thì tao cũng sẽ không chết!
[Cậu liền ngạo kiều đi ←_← nếu không phải cuối cùng được tôi chích điện cho một chút, cậu thực sự cảm thấy bản thân có thể tỉnh lại sao? Tôi thật muốn đem tích phân của cậu trừ xuống con số âm.]
Tuy rằng hệ thống là cái đồ hãm hại, nhưng ở thời điểm mấu chốt, Hạ Lăng thực sự vẫn cảm thấy được không có nó ở cạnh là một chuyện cực kỳ thống khổ. Bất quá chuyện này vẫn không nên nói ra thì tốt hơn.
Ở giây tiếp theo Hạ Lăng bị truyền tống rời đi, Bạch Ly nãy giờ vẫn lẳng lặng đứng ngoài cửa sổ nhìn Hạ Lăng biến mất tại chỗ, khóe miệng nhẹ nhàng giương lên, mang theo một tia ý cười ôn nhu. Cô bám tay lên trước cửa sổ thủy tinh, mở miệng nói: “Lần này bỏ qua cho anh, cũng không đại biểu cho việc lần sau sẽ tiếp tục buông tha cho anh. Hạ Lăng, chúng ta có rất nhiều thời gian.”
Cũng ở sau khi Hạ Lăng rời khỏi, thế giới này liền biến trở về bộ dáng nguyên bản của nó; một bên vặn vẹo biến thành hình dáng bất thường, một bên vẫn như bình thường; nhưng thời gian ở thế giới này, vĩnh viễn dừng lại không tiến lên trước.
Người đi trên đường chưa từng phát giác, bọn họ vẫn đều đều lặp lại những chuyện giống nhau, vừa như là bị ngăn cản tại chỗ, vừa như đang chờ thứ gì đó trở về.
Chỉ là bọn họ không biết, bọn họ cho dù có đợi bao lâu thì thứ kia cũng sẽ không bao giờ trở lại nữa.
~ ~ ~ ~ ~
Tác giả: Rốt cuộc cũng viết xong vị diện Bug nam thần này, ←_← tôi dự tính sau khi hoàn thành thế giới sau sẽ để cho nhân vật chính quay trở lại các thế giới trước.
Ở trong này giải thích một chút, Bạch Lê có thể nói là người tập hợp tất cả những cảm xúc tiêu cực của các nam thần, là tồn tại duy nhất biết được hệ thống.
Thế giới này là do y tự mình sáng tạo ra, cho nên nói là đã chết đi, nhưng so với bất cứ ai cũng giống người ‘sống’ hơn.
– HOÀN ĐỆ LỤC VỊ –