[Mục tiêu công lược Lạc Y đã tử vong, mở ra hình thức trọng sinh, khấu trừ 1500 tích phân của Player, đồng thời tiêu trừ trí nhớ của Player.]
….
[1]
Bí mật bị che giấu trong phòng thí nghiệm dưới lòng đất, một người có mái tóc đen mềm mại, mặc một thân quân trang tinh tế, mang trên tay đôi găng tay màu trắng, khẽ vuốt ve trên mặt kính nuôi cấy.
Trong ***g bảo dưỡng, một nam sinh khuôn mặt thanh tú đang nhắm chặt hai mắt, giống như rơi vào ác mộng vĩnh hằng, hắn nhíu mày, trên người nơi nơi có thể thấy được những cái ống lớn nhỏ không đồng nhất.
Trước ngực của nam sinh đã không có phập phồng, sắc mặt của hắn tái nhợt, căn bản không giống như đang còn sống.
Đích xác, hắn đã chết.
Chết ở thật lâu trước kia trong trí nhớ.
Lạc Y chạm tới thủy tinh của ***g bảo dưỡng, giống như có thể xuyên thấu qua nó, chạm tới được người ở bên trong.
Ánh mắt của y hồng lên giống như muốn xuất huyết, ảnh ngược bên trong, vĩnh viễn chỉ có một người kia.
Ánh mắt ôn nhu như vậy, lại mang theo ngoan lệ, lại ẩn sâu dưới đáy mắt có thể là bi thương không người hiểu.
Y nói.
“Hạ Lăng, cho dù chết.”
“Cậu cũng vĩnh viễn chỉ có thể cùng tôi ở một chỗ.”
“Cậu thiếu tôi một lời hứa hẹn.”
“Khi nào mới có thể thực hiện?”
….
[2]
Hạ Viêm lái Bạch Linh đã sửa chữa tốt, nhìn thấy cơ giáp hình rồng màu đen ở đối diện, một đôi mắt màu rám nắng bên trong che kín tơ mắt, vẻ mặt của gã toàn bộ đều là dữ tợn.
“Mày còn muốn dây dưa với em trai của tao tới khi nào?”
“Dây dưa?” Lạc Y cười lạnh, từ lúc y ở bệnh viện tử vong đột nhiên tỉnh lại, để phát hiện ra tiết tố trong cơ thể bị nhiễu loạn, liền cảm giác không thích hợp, không nghĩ tới y cư nhiên sẽ bởi vậy mà biến thành một Alpha.
Nhưng mà nếu nói như vậy, cũng rất dễ dàng giết chết cái tên đáng ghét kia đúng không?
Ha, cho dù là anh trai của Hạ Lăng, cùng y cướp người, chỉ có chết.
Cơ giáp hắc long rít gào, đón nhận Bạch Linh. Tinh thần lực của Lạc Y cao tới đáng sợ, Hạ Viêm cùng Bạch Linh độ xứng đôi căn bản không cao, thao tác căn bản không thể giống như khi Hạ Lăng sử dụng.
Lạc Y thậm chí không có một tia tạm ngưng, đã đem Bạch Linh đang trì độn cuốn lấy, miệng phảo đặt ở trên khoang điều khiển tại phần bụng của Bạch Linh.
“Anh nói xem, nếu anh chết, cậu ta sẽ xuất hiện sao?”
“A, thật muốn thử xem sao…”
Nếu anh chết, cậu ta thật sự sẽ xuất hiện…
Chẳng sợ làm cho cậu ta hận tôi cả đời, tôi cũng cam tâm tình nguyện…
Chỉ là vì cái gì, ngay cả điều này cũng không thể làm được…
[Tác giả: Chỗ này có thể thấy được, kỳ thực Lạc Y không có giết anh trai, buông tha, y chỉ là tinh thần có chút rối loạn. Vì tránh cho nhóm bảo bối hiểu lầm, cho nên viết một chút.]
….
[3]
Mỗi ngày, Lạc Y sẽ tới trong phòng thí nghiệm.
Mỗi ngày, y sẽ lại nhìn ***g bảo dưỡng kia, có khi vừa nhìn chính là cả ngày.
Y vô luận vội vã thế nào, sẽ tới nơi này nhìn xem.
Nhìn xem người mà y yêu kia có hay không mở mắt ra, nhìn xem người mà y yêu kia có hay không giật mình.
Bất quá một ngày cũng không có, chỉ là y chưa từng ngừng lại hành động mỗi ngày đều tới đây.
Ngày đó, y thân thủ tiêu diệt một đám trùng tộc mới xuất hiện, trên người mang theo vết thương sâu cạn không đồng nhất, máu đã muốn nhiễm đỏ quần áo của y.
Y tựa vào trên ***g bảo dưỡng, sau đó gỡ xuống găng tay màu trắng mang ở trên tay trái.
Ở nơi đó ngón tay, có một vết sẹo nhợt nhạt.
Là thời điểm ngày đó Hạ Lăng chết lưu lại, y cố gắng muốn di động thân thể chạm vào Hạ Lăng, cái loại đau đớn tới tê tâm liệt phế này khiến cho y tuyệt vọng.
Y không biết bản thân mình như thế nào có thể trải qua, lại như thế nào thống khổ của tuyệt vọng, vết thương này chính là một miếng kim loại cắt qua.
Đau triệt nội tâm.
Y toàn bộ dựa vào ý chí, lại tiến về trước một chút. Rõ ràng chỉ kém mấy li như vậy, rõ ràng chỉ còn kém một chút khoảng cách như vậy…
Y rõ ràng có thể chạm được vào bàn tay của Hạ Lăng, cho dù là lạnh lẽo tới xương.
Nhưng mà y vẫn hôn mê bất tỉnh.
“Rõ ràng chỉ kém mấy li như vậy a.” Lạc Y điên cuồng mà nở nụ cười, khóe mắt của y tràn ra nước mắt, tại thời điểm không thể chạm vào Hạ Lăng, cảm giác vô lực khiến cho y hung hăng ngã ngồi trên mặt đất.
“Đáng giận… tôi vì cái gì mà phải khóc…” Lạc Y liều mạng muốn lau khô nước mắt của mình, lại phát hiện căn bản không thể làm được.
“Hạ Lăng, cậu là cái tên lừa đảo.”
“Cậu nói cho tôi biết, vì cái gì cậu có thể ở sau khi khiến cho tôi yêu cậu, liền cứ như vậy nhẹ nhàng rời đi?”
“Nói cho tôi biết a! Vì cái gì!”
“Cậu nói cho tôi biết a…”
Y dùng hết tất cả khí lực đánh lên trên thủy tinh của ***g bảo dưỡng.
Trả lời y, chẳng qua chỉ là tiếng đánh ngày càng yếu dần đi, quanh quẩn trong không gian.