Nam Thần Công Lược Hệ Thống

Chương 22-2: Phiên ngoại: Tô Vũ




Móa, bộ này thực sự là ngược công mà TT_TT Tô Vũ của tuôi TT_TT

—————————————-

[1]

“A, cậu xem cái người nam sinh kia thực đẹp trai a!” Bên đường, hai nữ sinh thấp giọng nói chuyện. Nữ sinh đứng ở bên trái đang nhìn một nam sinh đứng tựa vào bên cạnh tường ở khu phố đối diện, sợ hãi than, hít vào một hơi, hai mắt tiện đà bốc lên tâm tư tình ý, như hận không thể lập tức bổ nhào lên.

Nữ sinh bên phải thời điểm nghe thấy bằng hữu cảm thán thì cũng ngẩng đầu lên, sau khi cô nhìn thấy người ở đối diện kia mặc một thân áo khoác tối màu, nguyên bản chân đã tính toán bước ra chợt dừng ở giữa không trung, “Cậu… không phải là sẽ thích anh ta đấy chứ… Trời ạ… cậu chẳng lẽ không biết anh ta là ai sao…”

“Không biết, anh ta là ai vậy a?”

“… Anh ta là Tô Vũ, vợ của anh ta vài năm trước liền biến mất không rõ tung tích, có người nói là đã chết, có người nói là khi không chú ý biến thành tang thi bị người giết chết đốt cháy. Tóm lại, anh ta hiện tại điên rồi, nhanh đi thôi… ngàn vạn lần đừng trêu chọc anh ta…”

Nữ sinh khi nói xong liền cảm giác được một tầm mắt đánh lên trên người mình, đang muốn tìm kiếm liền trông thấy Tô Vũ ở đối diện không biết từ khi nào lộ ra tươi cười quỷ dị, gắt gao nhìn chằm chằm cô.

Cô tới nay vẫn không thể quên được Tô Vũ đối với mình lộ ra tươi cười kia, cho dù cách một con đường cái, cũng có thể thấy được Tô Vũ chậm rãi nói ra lời kia: “Cút.”

….

[2]

Mạt thế chấm dứt, kỷ nguyên mới bắt đầu, dị năng mà nhân loại có được bị thượng đế thu hồi. Chỉ có số ít bộ phận người còn giữ lại được một chút dị năng, Tô Vũ là một trong số đó.

Nhưng mà tất cả mọi người đều biết —– y điên rồi.

“Giáo sư, chúng ta thật sự phải làm như vậy sao?” Nữ trợ thủ nhìn thấy Tô Vũ im lặng tới kỳ quái đang bị giam giữ ở trong không gian, này vô luận thấy thế nào nhìn bệnh trạng cũng không phải là phát điên.

Lão giả được xưng là giáo sư đẩy kính ở trên sống mũi, “Cho dù anh ta có là anh hùng cứu vớt nhân loại, nhưng mà anh ta đã điên rồi. Chúng ta không thể đem anh ta thả ra. Anh ta còn có lượng lớn dị năng, chúng ta có thể dùng anh ta để làm thí nghiệm, tìm ra được nguyên nhân nhân loại mất đi dị năng.”

Giáo sư sau khi rời đi, nữ trợ thủ còn đang ngơ ngác đứng trước máy tính, nhìn thấy cái người đẹp trai lại im lặng kia từ máy theo dõi ở bên trong.

Đến tột cùng yêu tê tâm liệt phế như thế nào, mới có thể đối lấy sống không bằng chết như hiện tại.

….

[3]

“Giáo sư, Tô Vũ anh ta lại phát bệnh!”

“Thuốc an thần! Mau, tiêm cho anh ta!”

Tô Vũ trong tay lóe lên tia điện, đáy mắt là vô tận trào phúng. Tùy ý để cái đám gọi là nhân viên nghiên cứu mặc trang phục phòng hộ kia đem bản thân ngăn chặn sau đó tiêm vào thuốc an thần.

Y chậm rãi nhắm lại hai mắt… Lại nói tiếp, bởi vì sợ hãi mất đi, bởi vì điên cuồng, rốt cuộc có bao nhiêu lâu rồi còn chưa ngủ qua… Y nghĩ muốn ở trong mộng nhìn thấy người kia, cho dù chỉ gặp mặt một lần thôi cũng tốt…

Tô Vũ vẫn nhớ rõ, ở tại nơi ánh mặt trời ấm áp sau buổi trưa, thiếu niên khuôn mặt thanh tú kia hướng y ngại ngùng cười, mang theo vài phần run rẩy, mang theo vài phần hi vọng, lại mang theo vài phần sung sướng trong lời nói, hắn nhẹ giọng nói ra câu kia.

“Tôi thích anh.”

….

[4]

Tô Vũ ở trong mộng gắt gao ôm Hạ Lăng, người kia là người mà y yêu còn hơn cả sinh mệnh. Y rốt cuộc cùng đem hắn ôm vào trong ***g ngực, hôn nhẹ lên hai má của hắn, kể ra tưởng niệm của chính mình.

“Tô Vũ.” Hạ Lăng thân thủ xoa khuôn mặt của Tô Vũ, “Sẽ không, em sẽ không bao giờ… rời khỏi anh nữa.”

Hắn kiễng mũi chân, chủ động hôn lên môi của Tô Vũ. Tô Vũ ôm Hạ Lăng, làm nụ hôn này trở nên sâu sắc hơn, hắn cái người đang ở trong ***g ngực kia là hoài niệm vương vấn bao nhiêu năm của y, nói không bao giờ… sẽ rời đi mình nữa, trở nên trong suốt, biến mất ở trong ***g ngực của y. Y thậm chí còn có thể cảm giác được độ ấm mà người kia còn lưu lại ở trong ngực mình.

“Hạ Lăng! Em trở về cho anh!”

“Trở về a! Em cái tên lừa đảo!”

“Hạ Lăng, trở về được không…”

“Anh van cầu em…”

“Trở về đi…”

“Hạ Lăng…”

Chỉ cần có em ở đây…

Cho dù là mộng cũng tốt…

Nếu có em ở tại bên người…

Anh nguyện ý cứ như vậy mà chết ở trong đó…