Nam Thần Chế Bá Toàn Thế Giới

Chương 4: Lăng Sương chân nhân




Thừa Ảnh phái gần đây so với thường ngày náo nhiệt hơn rất nhiều, đại hội tiên tu mười năm một lần được cử hành trước thời hạn ở đây, tất cả các thanh niên bốn phương tám hướng ý đồ triển lộ tài tài hoa đều tập trung ở đây.

Có điểu ý nghĩ đại xuất danh tiếng của bọn họ có lẽ khó có thể thành hiện thực, rất nhiều ánh mắt tập trung vào một người phía trên lôi đài, trên đó có một tu sĩ trẻ tuổi mặc thanh sam đang đứng, hắn đã đánh ngã mười mấy tên đệ tử tông môn rất có danh vọng, thủ vững ba ngày trên võ đài, cơ hồ đánh tới mức không ai dám lên võ đài khiêu chiến.

(Đại xuất danh tiếng : trở thành trung tâm chú ý của dư luận, xuất đầu lộ diện, chứng tỏ thể hiện của cá nhân.)

Nhưng dù là ba ngày ba đêm chiến đấu kịch liệt không ngừng nghỉ, thanh sam nam tử một chút cũng không thấy mệt mỏi, ngược lại lại có một phần ý vị thản nhiên.

Một thanh Phàm Thiết kiếm đơn giản, một bộ trường sam màu xanh, toàn thân ma khí hoá thành tiên khí, lại thêm vật trang trí trên lỗ tai có mang công năng mê hoặc, Chung Lâu Vũ cơ hồ giống như thay đổi cả người, từ yêu nghiệt hoặc thế, biến thành phiên phiên công tử.

Nhưng tác dụng của loại biến hoá đơn giản này lại rất tốt, một đường tỷ thí từ ban đầu đến trận thứ hai trên lôi đài đếm ngược lại, “người quen cũ” trước kia cũng gặp không ít, lại không có một cái có thể nhận ra hắn. Mà vì biểu hiện xuất sắc, càng có không ít tông môn nhỏ mưu đồ muốn trước khi hắn trở nên nổi bật, thu vào tông môn.

Chỉ tiếc ánh mắt Chung Lâu Vũ trước giờ chưa từng đặt vào bọn họ, với hắn mà nói, hiện tại sợ rằng quan trọng nhất vẫn là vị kia cùng vài đại tông môn đỉnh cấp tu chân giới.

Căn cứ vào tư liệu của hệ thống, Dư Khâm đã cùng nữ nhi duy nhất của tông chủ Minh Tâm tông định hôn ước, nếu không ngoài dự liệu, toàn bộ Minh Tâm tông sẽ trở thành hậu đài vững chắc cho Dư Khâm, nếu biểu hiện của hắn đủ xuất sắc, liền có thể tiến vào Minh Tâm tông, tiếp cận bên người người này lại thực hiện vài kế hoạch.

Vung kiếm lần thứ hai đem đối thủ ném xuống lôi đài, dư quang Chung Lâu Vũ đảo qua thính phòng ở nơi xa, một thân ảnh thuần trắng đột nhiên lọt vào mắt hắn, hắn kinh ngạc, lập tức quay đầu nhìn.

Người kia sao lại xuất hiện ở loại địa phương này.

Hay là hắn nhìn nhầm rồi ?

Đúng lúc này, tiếng cổ vũ vang lên, lại một tráng hán nhảy lên lôi đài, trong tay cầm lang nha bổng cao nửa người hung hăng đánh trên mặt đất, phát ra một tiếng “đông” cực lớn, xung quanh lại là dòng người chen chúc xô đẩy, chen đến lôi đài muốn xem cho rõ. Trong lòng Chung Lâu Vũ không kiên nhẫn, không đợi đối phương nói chuyện, nâng một chân đem người này đá bay ra ngoài, tráng hán kia rõ ràng là thể tu liền bị một chút lực như vậy đá bay lên trời, tức khắc vang lên tiếng kinh hô trầm trồ khen ngợi.

Chung Lâu Vũ không kịp nhìn tráng hán kia rơi xuống, chỉ cấp tốc nhìn theo phương hướng vừa nãy, hắc bạch thanh phấn, duy độc không thấy bóng dáng cao lãnh đến giống như tuyết trắng Thiên Sơn kia.

Hắn nheo mắt lại, thu hồi tầm nhìn, nhìn lên phía thính phòng cao cao nơi xa.

Nếu chỉ là hắn hoa mắt liền thôi, nhưng nếu Dư Khâm có thể cũng kéo người nọ vào đây, sự tình liền có chút phiền phức.

Bên ngoài hội trường, người hầu nghe thấy phía dưới lại vang lên âm thanh khen ngợi, nhịn không được ngó đầu ra xem, nói : “Ai nha, người này nhìn ngược lại có vài phần khí thế, không biết là đệ tử nhà nào ?”

“Một đường tự đi lên, ngược lại càng giống tán tu” Nam nhân bạch y bạch phát (tóc trắng) thu hồi thần thức, khó có khi đáp lời.

“Tôn thượng rất thưởng thức hắn ?” Người hầu thấy y cư nhiên trả lời, vội vàng hỏi tiếp.

“Ân.” Thanh âm nam nhân thanh lãnh, lông mi trắng như tuyết run run, nhìn hướng lôi đài, quay người đi tới phía trên võ đài có tầm nhìn tốt hơn.

Có người tỷ thí trên lôi đài nhìn thấy nam nhân bạch y bạch phát, vô cùng ngạc nhiên hỏi, người này thích an tĩnh là thường thức mọi người đều biết, có thể khiến y chạy tới cái nơi ồn ào như này, quả thực còn dị thường hơn so với mặt trời mọc từ đằng tây : “Quân sư đệ, ngươi như thế nào lại phá lệ chạy tới loại địa phương này ?”

Quân Sương hướng người đặt câu hỏi gật đầu, nâng quyền chào hỏi : “Có việc.”

Người nói chuyện kia hiển nhiên đã quen với thái độ của y, lại tự mình nói tiếp : “Chạy đến xem trận tỷ thí này hiển nhiên chỉ có một nguyên nhân, ngươi cuối cùng cũng muốn thu đồ đệ rồi, nói nói xem nhìn trúng ai rồi, chúng ta không giành với ngươi !”

Quân Sương nhìn xa xa hướng trường luyện võ, vẫn chưa đáp lại, người nói chuyện kia còn muốn hỏi lại, trên sân đấu lại có động tĩnh mới.

Tiếng trống vang lên, tiếng ầm ầm vang tận chân trời, lôi đài bị nam tử thanh sam chưởng khống ba ngày lại có một người khiêu chiến mới.

Thi đấu lôi đài trước giờ không chỉ tỷ thí mỗi võ, người tự thấy có hy vọng thăng cấp đều sẽ chọn bắt đầu khiêu chiến lôi đài vào vài ngày cuối cùng, dẫu sao cũng không có ai có thể kiên trì cả mười ngày chiến đấu cùng các loại người khác nhau. Đến những ngày cuối cùng thi đấu lôi đài, kẻ yếu kém đã bị đào thải, thời gian yêu cầu thủ vững cũng không dài, người chiến thắng tỷ thí lôi đài dường như tất cả đều được chọn ra từ trong số tuyển thủ tham gia thời điểm này.

Chung Lâu Vũ không hứng thú đợi đến cuối cùng lại lên đài, trận chiến đó hắn ngã xuống, dẫn đầu lực lượng ma tu chống lại đại quân tiên tu, suốt hơn một tháng không ngừng chiến đấu với cường độ cao, lấy lực lượng bản thân đánh bại vài tên cao thủ Hợp Thể kỳ và mười mấy tên cường giả Phân Thần, thẳng đến khi nhân vật chính dừng bàn tay vàng mạnh mẽ tăng lên tu vi đến Độ Kiếp kỳ, mới có thể đánh ngã kẻ đã kiệt sức là hắn, cũng khiến tiên tu trong thời gian ngắn vô lực với ma tu tiếp tục phát động đợt tiến công tiếp theo. Hiện tại bất quá là thời gian mười ngày, đối thủ đa phần là Trúc cơ Kim đan mới lên cấp, thật sự quá đơn giản.

Lại lần nữa tiễn đối thủ xuống đài, Chung Lâu Vũ thậm chí động đều không động, một đôi mắt khép hờ, hiển nhiên rất nhàn nhã, rốt cuộc có người nhìn không vừa mắt bộ dáng này của hắn.

Trường kiếm màu lửa đỏ nhắm thẳng phía sau lưng Chung Lâu Vũ đang đứng thản nhiên trên đài mà xông đến, một thiếu nữ dung mạo xinh đẹp nhảy lên lôi đài, hàn quang trong tay chớp loé, vung tay, vô số phi đao kết thành trận pháp kỳ dị xông thẳng tới gương mặt Chung Lâu Vũ.

“Phi thường có công kích ý tứ.” Chung Lâu Vũ khó có được một câu tán thưởng, phi đao này hẳn là pháp khí chủ tu của thiếu nữ, mỗi thanh đao trên chuôi đều khắc trận văn khác nhau, chỉ cần bị đánh tan, trong nháy mắt liền có thể tại chỗ kết thành trận pháp, giam cầm đối thủ.

“Kia không phải là đệ nhất thiên tài trận tu sao !” Dưới đài tức khắc có người kinh hô ra tiếng, thân phận thiếu nữ lập tức bị nhận ra, tức khắc một trận ồn ào.

“Cuối cùng cũng có người có thể đạp tên này xuống rồi !”

“Kim đan kỳ ! Lại là Kim đan kỳ ! Đại hội năm nay Kim đan kỳ sao lại nhiều như vậy !”

“Tiểu tử này vận khí quá tốt, cư nhiên có thể đánh một trận với nàng, liền tính thua cũng đáng !”

“Hạ chú rồi hạ chú rồi ! Đoán xem trận tu lần này đánh bại bao nhiêu người mới xuống đài đây !”

Chung Lâu Vũ không để ý tiếng ồn ào dưới đài, trực tiếp rút Phàm Thiết kiếm ra, mũi kiếm chứa đầy linh lực, nhanh chóng vẽ một trận pháp phản phệ đơn giản giữa không trung, ngay khi trận pháp hoàn tất trong nháy mắt phi đao vừa đụng đến, chỉ trong chốc lát mũi đao liền quay ngược lại, nhắm chuẩn thiếu nữ mà đi. Chung Lâu Vũ cũng không mất cảnh giác, trước khi thiếu nữ phản ứng lại, đã đánh tan phi đao quanh nàng, trận pháp giam cầm nháy mắt hình thành, Phàm Thiết trường kiếm đã chỉ thẳng lên trán thiếu nữ.

Vô luận là tu vi gì, trước mặt hắn, sơ hở trong chớp mắt cũng đủ để quyết định thắng bại.

Thiếu nữ có chút ngốc lăng, dường như không rõ trận đấu tại sao còn chưa bắt đầu đã kết thúc. Chính vào lúc này, một bên luyện võ tràng đột nhiên vang lên tiếng ồn ào vô cùng lớn, nhanh chóng nhấn chìm thanh âm nàng, ồn ào lớn như vậy thật khác thường, hai người trên lôi đài không khỏi nhìn qua phương hướng phát ra thanh âm.

Xem tỷ thí trên đài không biết từ lúc nào xuất hiện một nam nhân bạch y bạch phát, con ngươi như tuyết, dáng đứng thẳng tắp, khuôn mặt đạm nhiên, cả người giống như băng sơn tuyết nguyên. Đây không đơn giản chỉ là vấn đề khí chất, càng giống một người đã đạt tới cảnh giới cao thâm, cùng tự nhiên hoà hợp thành một thể.

Con ngươi Chung Lâu Vũ thâm trầm, hắn chưa từng nghĩ người này sẽ thật sự đến đây.

Lăng Sương chân nhân, Quân Sương.

Trước khi Lâu Úc ma tôn xuất thế ngang trời, Lăng Sương chân nhân mới là thiên tài có khả năng phi thăng nhất tu chân giới. Có điều y trước nay không màng thế sự, một lòng tu luyện, nghe nói đại trận tiêu diệt ma tôn thanh thế vô cùng lớn kia cũng không tham gia, là người duy nhất khó có được trong tiên tu mà Chung Lâu Vũ không xác định được mình có mạnh hơn không.

Cái tên này vừa xuất hiện qua trong đầu, Chung Lâu Vũ liền quay qua, nhìn thiếu nữ đối diện, Quân Sương cũng không phải người của Minh Tâm tông, hắn không nhất thiết phải để ý tới đối phương, vẫn là trận đấu trước mặt quan trọng hơn. Nhưng hắn lại không biết, đôi mắt sâu thẳm kia, lại xuyên qua tiếng la hét ầm ĩ của mọi người, trực tiếp nhìn thẳng vào hắn.

“Y đang nhìn ta . . . . . .” Thiếu nữ nguyên bản nên nhận thua lại lộ ra tinh thần chiến đấu dâng trào, gương mặt nàng vì kích động mà nổi lên một tầng hồng nhạt, “Lăng Sương chân nhân hiếm khi đến xem tỷ thí, ta không thể xuống đài một cách xám xịt như vậy.”

Nói xong, Chung Lâu Vũ chỉ thấy mũi kiếm chạm vào một tấm thiết bản, hắn lập tức thu hồi trường kiếm, lùi về phía sau, lại định thần nhìn lại, thiếu nữ kia quả nhiên đã mở ra trận pháp phòng ngự.

Pháp trận phòng ngự của trận tu tuyệt đối không chỉ dùng để phòng ngự, cho họ càng nhiều thời gian, thế cục lại càng có lợi cho họ, quả nhiên, sau khi trận pháp phòng hộ trên người thiếu nữ đóng lại, trong chốc lát tình hình trên lôi đài biến đổi cực lớn.

“Càn khôn tứ tượng trận, còn thật sự có bản lĩnh.” Tứ phía một mảnh đen kịt, nhìn lên không thấy trời nhìn xuống không thấy đất, Chung Lâu Vũ cầm Phàm Thiết kiếm, lại một chút cũng không hoảng loạn.

Trận tu mà khiến người sợ hãi nhất chính là trận pháp của bọn hắn, đối với những kẻ không hiểu trận pháp mà nói càng phá lệ hữu hiệu, khiêu chiến vượt cấp chính là đại danh khác của trận tu, thời gian càng lâu, trận pháp càng có thể chuẩn bị được nhiều hơn, lực sát thương càng cường hãn.

Nếu ngươi để trận tu bố trí trận pháp lần thứ nhất thành công, liền mất đi quyền chủ động.

Xem xét từ cường độ và độ chính xác của trận pháp, tuyệt đối không phải một tu sĩ Trúc Cơ kỳ có thể đối kháng được, vô luận là thiếu nữ trên đài hay là mọi người xem dưới đài, hiển nhiên đều tưởng là vậy.

Nhưng Chung Lâu Vũ hiển nhiên không cho là như vậy.

Trong một mảnh đen kịt đột nhiên xông ra vô số phi đao đem mọi thứ thiêu đốt, Chung Lâu Vũ nheo mắt lại, nhảy lên phía trước, nhanh tay lẹ mắt bắt lấy một thanh trong đó rồi hạ xuống, không chút quan tâm đến những phi đao còn lại, dưới chân tuỳ ý đạp vài bước, trận đao nguy hiểm kia tức khắc biến mất.

Phương pháp hữu hiệu nhất với trận tu, chính là đem quyền khống chế trận pháp từ trong tay họ, đoạt lấy.

Chung Lâu Vũ nghịch phi đao trong tay, hoả diễm trên đao đã bị hắn dập tắt, liên hệ như có như không từ bên trong truyền tới, ẩn ẩn hô ứng cùng cả trận pháp.

Quả nhiên, lại là một kẻ ngu ngốc dùng linh khí bản mệnh làm mắt trận.