Tần Ức xem trêи mạng thấy người Trái Đất mà gia đình có điều kiện, chú trọng sức khỏe thì nửa năm sẽ đi khám tổng quát một lần.
Tần Ức không khám bên ngoài, nhà lớn họ thạch có trang bị đầy đủ thiết bị nhưng bị rất nhiều bác sĩ mặc đồ trắng vây quay cũng không phải là dễ chịu.
Mà kệ Tần Ức có thích hay không thì vẫn phải làm.
Bởi vì đã kiểm tra hai tháng trước nên có nhiều khâu lược bớt đi. Tần Ức thấy lần này kiểm tra không giống bình thường. Ngoại trừ kiểm tra cơ thể còn phải làm test tâm lý, còn có cả mấy món đồ kỳ lạ. Kiểm tra xong mấy bác sĩ còn cau mày nói nhỏ với nhau, xử lý dữ liệu, trao đổi ý kiến.
Tần Ức thấy họ nói với nhau mấy từ lạ lạ kiểu "lãnh cảm", "liệt dương",... Tuy rằng đã thì thầm nhỏ lắm rồi nhưng Tần Ức thính lực cực tốt vẫn nghe thấy.
Vẻ mặt bọn họ nghiêm túc, còn cau mày làm Tần Ức còn tưởng mình bệnh nặng. Sau khi kiểm tra xong những bác sĩ này tổng hợp báo cáo rồi chọn người có kinh nghiệm nhất đi báo cáo với Thạch Tĩnh Chi.
Tần Ức vốn đang nằm trêи giường nhắm mắt nghỉ ngơi, đợi đến khi bác sĩ đi hết mới lồm cồm bò dậy, đi tới đường nhỏ dẫn sang phòng Thạch Tĩnh Chi.
Cửa khép hờ. Tần Ức thấy bác sĩ trung niên áo trắng đang cúi đầu báo cáo với Thạch Tĩnh Chi. Đối phương nói không ít, đại khá nội dung Tần Ức nghe thấy: "Thiếu gia rất khỏe mạnh, phương diện kia hẳn là cũng không có vấn đề."
Loading...
Thấy Thạch Tĩnh Chi nhìn về phía này, Tần Ức lắc mình rời đi. Khỏe là được rồi. Tần Ức cũng lo người dưới thấy mình nghe lén Thạch Tĩnh Chi nên rời đi.
Vị bác sĩ không nhận ra là người trong cuộc vừa tới, nâng kính lên nói tiếp: "Báo cáo của chúng tôi đều cho thấy thân thể thiếu gia không có vấn đề gì. Việc cậu ấy không có cảm giác về chuyện này có thể do phương pháp giáo ɖu͙ƈ có vấn đề. Chúng tôi cho làm test thì phát hiện cậu ấy không hình thành nhận thức về chuyện đó."
"Mà đây là bản năng của con người, cậu ấy không có chút phản ứng nào. Năm nay đã hai mươi hai rồi, cũng phải biết chứ, làm gì có chuyện trẻ con ngây thơ." Thạch Tĩnh Chi không đồng ý với điều đó. Trẻ con bình thường đều hay tò mò về chuyện bản năng kia, cũng hành động ngớ ngẩn theo bản năng. Tần ức thông minh như vậy, đọc nhiều truyện như vậy làm sao không biết gì được.
Lúc trước Thạch Tĩnh Chi cũng đâu có định nuôi Tần Ức thành tờ giấy trắng tinh. Trong lúc hắn dưỡng thương sau khi ngâm nước biển đã mời thầy giáo tới khai sáng về phương diện này cho Tần Ức, đưa ra quan niệm chính xác cho đứa nhó.
Dù sao khi bé Tần Ức cũng đã quá đẹp, bây giờ trưởng thành lại có nét nam tính. Lúc nhỏ nhìn quá xinh đẹp làm hắn chỉ sợ bị kẻ xấu hại. Một nhà giáo ɖu͙ƈ ưu tú như hắn làm sao có thể bỏ qua phương diện này đây. Thạch Tĩnh Chi cảm thấy báo cáo toàn là báo cáo bậy.
Thấy Thạch Tĩnh Chi không vui, bác sĩ nuốt nước bọt, giọng hơi căng thẳng: "Chúng tôi đưa ra kết luận dựa trêи kiểm tra. Nhưng mà không có kiểm tra nào là chính xác hoàn toàn. Hơn nữa trước khi kiểm tra ngài đã yêu cầu không được động chạm, chúng tôi cũng không thể lấy số liệu khách quan được. Kết luận đưa ra chỉ dựa trêи lời mô tả cảm giác của cậu ấy, nếu có thể kϊƈɦ thích thì kết quả sẽ chuẩn xác hơn."
Mắt Thạch Tĩnh Chi tối lại: "Ý ông là ý kiến của tôi cản trở, ông muốn làm theo ý mình?"
"Không, không, không, ý bọn tôi không phải vậy." Bác sĩ vội lớn tiếng phủ nhận, giơ tay lau mồ hôi lạnh mà cảm giác sau lưng đã ướt nhẹp "Ý của ngày không thể nào sai được. Nhưng ngài cũng nói thiếu gia không có phản ứng của kỳ trưởng thành. Thế nhưng cậu ấy không bị kϊƈɦ thích từ bên ngoài mà chỉ trắc nghiệm tâm lý thì chúng tôi không thể có số liệu chuẩn xác. Vậy nên để tìm ra nguyên nhân bệnh lãnh cảm chúng tôi đề nghị ngài ra tay một chút."
"Để tôi làm?" Khi Thạch Tĩnh Chi hỏi câu này, trong tư tưởng bỗng thẹn thùng một chút. Nhưng trừ Tần Ức ra thì chẳng ai thấy hắn thẹn thùng cả. Bác sĩ bị áp lực của hắn đè cong cả lưng, gật đầu mạnh: "Đúng đúng đúng, ngài là người thân cận nhất của bệnh nhân, rất nhiều người đàn ông cũng tự dạy dỗ cho con cháu như vậy. Thiếu gia chỉ có lý thuyết, không có thực hành cũng sẽ khiến cho cậu ấy không ý thức được người bình thường phải có nhu cầu về chuyện ấy."
Nhìn sắc mặt Thạch Tĩnh Chi, bác sĩ thận trọng bổ sung: "Phản ứng của cơ thể là do đại não không chế, chưa bị kϊƈɦ thích cũng không có phản ứng. Người và động vật khác nhau ở chỗ đó. Động vật nhiều cái dựa vào bản năng, mà con người, ví dụ nếu ngài không dạy cậu ấy dùng đũa thì vậu ấy sẽ không biết dùng. Nếu nhận thức có vấn đề thì cũng không điều khiển được hành vi, nếu không có ai dẫn dắt thì bọn họ cũng không tự nhiên mà làm được, thân thể cũng không có phản ứng được sinh ra. Chúng tôi thấy, đó rất có thể là vấn đề của thiếu gia."
Bác sĩ yên lặng tự làm dấu thập tự cho mình trong lòng, Chúa ơi, tha cho con, những lúc thế này con chỉ có thể nói nửa thật nửa xạo. Dù sao thì Thạch Tĩnh Chi cũng xấu tính quá đi, không được làm gì Tần Ức. Không được phép đeo găng tay "giúp" Tần Ức, cũng không được dùng dụng cụ kϊƈɦ thích tuyến liệt thì làm sao biết được cậu ấy có cương bình thường được không.
Lúc Thạch Tĩnh Chi nói tình trạng chuyện đó của Tần Ức có vấn đề cũng không nói cụ thể, chỉ qua loa thôi. Đương nhiên lớn như vậy rồi mà chưa từng xuất tinh thì quả thật cũng hơi có vấn đề. Nhưng mà mỗi thế mà nói người ta lãnh cảm thì được hả, nói người ta liệt dương được hả?
Đương nhiên là không thể được nhưng mà người ta yêu cầu đưa ra nguyên nhân thì bọn họ cũng phải trả lời nguyên nhân thích hợp. Thế lực Thạch Tĩnh Chi mạnh mẽ tà ác thế này không thể ngỗ nghịch bừa được, bọn họ cũng chỉ thức thời ứng đối một cách thích hợp thôi. Tỷ như một số việc để Thạch Tĩnh Chi kiểm tra, bọn họ xem kết quả là được.
Hiển nhiên là Thạch Tĩnh Chi rất thỏa mãn với câu trả lời này. Hắn không nói gì nữa, để bác sĩ rời đi rồi mấy ngày nữa sẽ cung cấp kết quả để nhận được sự phân tích.
Lúc này Tần Ức còn chưa biết sự thuần khiết của mình sắp không giữ nổi nữa rồi. Tuy Thạch Tĩnh Chi và bác sĩ đều thấy chuyện đó của cậu không bình thường lắm nhưng chưa bao giờ cậu nghĩ tới điều đó hết, căn bản cũng không cần bác sĩ và Thạch Tĩnh Chi cẩn thận để ý tới lòng tự trọng của cậu.
Theo tiêu chuẩn của người Trái Đất, thân thể Tần Ức đã trưởng thành, tâm hồn có nhiều mặt cũng đã trưởng thành nhưng ở nơi cậu đợc sinh ra, theo cả huyết thống của cha hay là của mẹ mà tính thì vẫn chưa thành niên.
Ở đó, khi sinh ra ɖu͙ƈ vọng với người cùng giới hoặc khác giới mới là tiêu chuẩn trưởng thành, trước đó sẽ không có bất kỳ phản ứng nào, kể cả chơi cả khẩu vị nặng các kiểu. Thạch Tĩnh Chi dùng tiêu chuẩn của loài người mà đánh giá Tần Ức quả là chuyện buồn.
Là một người bận rộng, Tần Ức còn rất nhiều chuyện phải làm. Cậu dùng hai tiếng để đánh mười ngàn chữ bản thảo, sau đó chọn phim trong số những bộ Giang Hà đưa ra. Lần này Tần Ức đóng phim đam mỹ, chủ đề phải chọn kỹ.
Không chỉ vì đây là bộ phim thứ hai đếm ngược của cậu mà cũng vì đây là bộ phim cuối cùng để tích lũy kinh nghiệm. Cậu đang viết một bộ truyện theo như đề xuất của biên tập thì là đam mỹ, nhưng diễn biến tình cảm vẫn cứ nhạt nhẽo. Đóng phim sẽ giúp cậu hiểu hơn cách viết tình cảm. Đọc kịch bản cũng có thêm tư liệu viết.
Đáng tiếc là loại kịch bản Giang Hà chọn cũng không có thể loại vũ trụ tranh giành, đánh nhau. Tần Ức chọn nửa ngày, ưng nhất kịch bản một bộ hiện thực bi kịch.
Tên kịch bản rất văn nghệ "Chờ em". Bối cảnh phim ở thành phố M, Trung Quốc. Chuyện kể về hai nhân vật chính từ nhỏ lớn lên cùng nhau. Một người là thích ca hát, một người là thiếu niên bị cha mẹ ép học piano. Cậu bé piano có hoàn cảnh rất khá giả, gia đình nghiêm khắc. Vì lý do có thiên phú về âm nhạc nên bị cha mẹ ép học đàn. Mặc dù bị ép buộc như vậy nhưng trong lòng cậu bé vẫn có một chút sự phản đối, nhưng vì tính cách yếu đuối, sự phản đối chỉ âm thầm nảy mầm trong nội tâm, không mạnh mẽ tới mức để cậu chống lại cha mẹ.
Khi cậu bé pianon Trần Du mười tuổi, nhà kế bên chuyển tới một gia đình mẹ đơn thân và con trai Đan Nghệ. Nhà Trần Du khá giả, ở trong một ngôi nhà khang trang ba tầng, mà căn nhà trọ bên cạnh cũ kỹ, vách tường đầy dây thường xuân màu xanh bò lên. Mẹ của Đan Nghệ làm việc rất vất vả nhưng cậu con trai bà lại có thành tích học tập rất tốt, lại thích ca hát. Tuy cuộc sống khó khăn nhưng ngày ngày trôi qua cũng thật là vui vẻ.
Đan Nghệ nhanh chóng trở thành bạn cùng lớp với Trần Du. Vì thành tích tốt nên Đan Nghệ được thầy xếp chỗ cạnh Trần Du, để có thể hỗ trợ bạn học kém hơn. Cha mẹ Trần du bỏ nhiều tiền cho con trai vào lớp này nhưng đáng tiếc thành tích của Trần Du ở lớp thường thì cũng gọi là khá mà lên lớp chọn thì lại rơi vào top cuối.
Mới đầu Trần Du không thích Đan Nghệ nhưng năng lượng vui vẻ của Đan Nghệ đã truyền qua cho anh. Anh để cha mẹ mời Đan Nghệ về làm gia sư có thể kiếm thêm thu nhập cho gia đình.
Trong quá trình hai người ở chung, ngày qua ngày, từ cấp hai lên cấp ba, khi ấy, Trần Du nằm mơ tới Đan Nghệ sau đó xuất tinh trong mơ. Sau khi phát hiện mình thích Đan Nghệ, trong lòng Trần Du vừa vui vừa lo, hạt giống phản kháng trong lòng đã trưởng thành, trở thành một cây đại thụ che trời. Mà có con trai là người đồng tính đối với những cha mẹ truyền thống thì quả thật là kinh khủng.
Mấy năm trước Trung Quốc đã thông qua luật hôn nhân đồng giới mà ở thời điểm trong phim này vẫn có người coi đồng tính là một loại bệnh.
Tâm tư của Trần Du cực kỳ nhạy cảm, phát hiện Đan Nghệ cũng có tình cảm với mình. Hai người lén lút hẹn hò. Bọn họ có riêng những hạnh phúc nho nho. Đoạn tình cảm đầy ngọt ngào này thế nhưng mà lại là bắt đầu cho một đoạn bi kịch...
Sau khi xem xong kịch bản, Tần Ức quyết định cậu muốn đi casting chàng trai piano Trần Du!