Nam Thần Bị Tôi Đá Điên Cuồng Theo Đuổi Tôi

Chương 40




Lời vừa dứt, sắc mặt Hứa mẹ liền trắng bệch. Bà ta mở to mắt nhìn Thẩm Tư Diên, lại nhìn Thẩm Mạn: "Thẩm Mạn! Tại sao bây Thẩm Tư Diên lại biến thành như vậy....."

Thẩm Mạn giật mình, nhìn bà ta: "Thực ra vấn đề này, em cũng rất tò mò". Bà quay sang nhìn Hứa Tri Lục, ánh mắt ấm áp: "Đừng sợ"

Thẩm Mạn hít sâu một hơi: "Hứa tổng, có phải ông cũng nên nói một lời không? Tri Lục bị hai người cưỡng chế đến bệnh viện, cũng không hỏi qua ý kiến nó, liền cứ như vậy đưa nó đi lấy máu"

Bà nghiêm túc nói: "Đừng nói là chị em, kể cả bố mẹ ruột đi chăng nữa, nếu không nói đạo lý thì cũng có thể từ chối. Trên đời này, chỉ có người tuân theo đạo đức thì mới có tư cách giảng đạo đức thôi. Nếu như bản thân đã không tuân theo thì còn nói gì là truyền thống tốt đẹp nữa."

Hộ sĩ ở một bên vẻ mặt hoàn toàn sững sờ. "Vậy có lấy máu nữa không?". Cô ấy lại nói: "Bệnh nhân không đợi được nữa đâu"

Hứa cha cau mày, nhìn Hứa Tri Lục: "Tri Lục, đó là em gái con". Hứa Tri Lục mím môi, nhìn ông: "Muốn lấy máu cũng được thôi, con có một điều kiện"

Hứa mẹ ánh mắt giận dữ nhìn cô: "Còn dám nói điều kiện với chúng ta sao? Nếu không có tôi, làm sao có cô bây giờ!"

Hứa Tri Lục căn bản không thèm chấp bà ta, chỉ nhìn Hứa cha: "Được không?"

Hứa cha nhíu mày: "Con nói đi"

Hứa Tri Lục gật đầu: "Bây giờ con 18 tuổi rồi, con muốn tách hộ khẩu, còn muốn nhà riêng"

Cô nói: "Cũng không yêu cầu gì cao, chỉ cần nhà ở trung tâm, to nhỏ tùy bố"

Hứa cha không đáp. Hứa Tri Lục chậm rãi nói tiếp: "Sau khi giao nhà, con cũng sẽ không về Hứa gia, con với Hứa gia cũng không còn bất kỳ quan hệ gì nữa"

Cô quay sang nhìn Hứa mẹ: "Mẹ cũng không cần phải lo con muốn cùng Hứa Tri Giai phân chia tài sản"

Thẩm Tư Diên ngoài ý muốn nhìn cô, có chút trầm mặc. Trái lại Thẩm Mạn rất nhanh hiểu ra vấn đề. Bà nhìn Hứa cha: "Hứa tổng, thời gian mới là quan trọng"

Hừa cha nhìn Hứa Tri Lục: "Rất muốn như vậy đoạn tuyệt quan hệ với chúng ta?"

Hứa Tri Lục gật đầu: "Vâng"

"Không hối hận?"

"Đúng" Hứa Tri Lục không do dự nói: "Đáp ứng đi, đáp ứng rồi con liền đi trích máu"

Hứa cha gật đầu: "đi đi"

Hứa mẹ mở trừng mắt: "Sao ông có thể-----"

Lời chưa nói xong, Hứa cha đã lườm bà, nộ khí quát: "Bà câm miệng"

Hứa mẹ há hốc miệng, chỉ có thể nhìn Hứa Tri Lục được hộ lý dẫn đi. Hộ lý nhìn một màn vừa rồi, có chút sửng sốt nhưng vẫn nói rõ quy trình với Hứa Tri Lục.

"Trước tiên kiểm tra nhóm máu, tuy rằng hai người là chị em nhưng vẫn cần phải đề phòng vạn nhất"

Hứa Tri Lục gật đầu: "Vâng" Cô cười cười: "Em biết rồi, cảm ơn"

Hộ lý nhìn cô thêm một cái, trong mắt đều là ngạc nhiên. Làm sao lại có người trong thời điểm như thế này đứa ra điều kiện với bố mẹ chứ, lại còn vân đạm phong khinh như vậy nữa.

Thẩm Tư Diên cũng đi qua đó. Nhìn thấy động tác của hộ lý, hắn đứng phía sau Hứa Tri Lục: "Có sợ không?"

"Không sợ"

Thẩm Tư Diên 'ừ' một tiếng, trầm mặc nửa ngày mới xoa đầu cô. Hứa Tri Lục phải rất kiềm chế mới không mắng hắn.

Lấy máu xong, không lâu sau, kết quả liền có. Hộ lý ngạc nhiên nhìn Hứa Tri Lục và Hứa cha bọn họ: "Rất xin lỗi, nhóm máu không khớp"

Mọi người sửng sốt.

Hứa Tri Lục ngây người, tâm trạng căng thẳng đột nhiên buông lỏng xuống. Cô mỉm cười: "Đúng như những gì con đã nghĩ". Cô nhìn hai người còn lại: "Con không phải con ruột của hai người đúng không?"

Hai người chưa kịp lên tiếng, Hứa Tri Lục quay sang nhìn Hứa cha: "Hay nói trắng ra, con là con gái của bố, nhưng không phải con gái của bà ta đúng không?"

Thẩm Mạn mở trừng mắt, nhìn Hứa cha, Hứa mẹ: "Thật sao?"

Hai người không thể ngờ rằng nhóm máu của Hứa Tri Lục không giống với của Hứa cha, ngay cả với Hứa Tri Giai cũng không trùng khớp. Có thể chắc chắn một điều là, nhóm máu của người con có thể giống bố hoặc giống mẹ.

Nhóm máu của Hứa Tri Giai giống với Hứa cha. Nhưng Hứa Tri Lục lại không phải, cô vừa hay biết rằng nhóm máu của mình cũng không trùng với Hứa mẹ, kết quả lúc nãy là minh chứng.

Đến thời điểm này, tất cả hoài nghi trước kia đều được phơi bày sáng tỏ. Tại sao Hứa cha đối xử bình thường với cô, không nóng cũng không lạnh. Nhưng Hứa mẹ và Hứa Tri Giai thì khác, đối xử với cô như kẻ thù vậy.

Hóa ra, vì cô không phải con gái của Hứa mẹ, cũng chẳng phải chị em song sinh gì với Hứa Tri Giai. Không hiểu vì sao, sau khi chuyện này được xác nhận, Hứa Tri Lục cảm thấy rất nhẹ nhõm.

Cô thật sự vui mừng. Thậm chí từ một phương diện khác có thể chứng minh rằng, cô sống không thất bại đến mức khiến cho mẹ ruột phải xử sự với mình như kẻ thù.

Vẻ mặt Hứa cha trầm xuống, không nghĩ rằng chuyện này cứ thế bị phanh phui ra. Hứa mẹ hoàn toàn sụp đổ, phát điên nói: "Đều tại ông!"

Bà chỉ Hứa cha nói: "Nếu không phải tại ông! Nhà chúng ta sao có thể thành ra như vậy!!"

Hộ lý không có rảnh để nghe bọn họ cãi nhau, gấp gáp nói: "Chúng tôi bây giờ phải đến kho máu của bệnh viện khác, hai người trước tiên phải bình tĩnh lại một chút". Nói xong liền vội vã chạy đi.

Sau khi truyền máu xong, bên ngoài phòng phẫu thuật một mảnh an tĩnh. Hứa Tri Lục không ở lại lâu, rất nhanh liền rời đi. Cô đã không còn muốn biết kết quả sau đó thế nào nữa rồi.

Thẩm Tư Diên theo cô ra ngoài, nhìn cô cắm cúi đi phía trước cũng không giữ lại, chỉ yên tĩnh theo phía sau cô. Khi nhìn thấy cô không chú ý đèn đỏ, Thẩm Tư Diên rất nhanh chạy tới kéo cô lại.

"Hứa Tri Lục!" Hắn quát một tiếng: "Nhìn đường"

Hứa Tri Lục lúc này mới nâng mắt nhìn đèn đỏ trước mặt, cước bộ dừng lại. Thẩm Tư Diên lo lắng nhìn cô, mím môi: "Đừng đau lòng"

"Tôi không đau lòng" Hứa Tri Lục im lặng chốc lát: "Kết quả này, trước kia cũng đoán ra rồi". Chỉ là công cách nào chấp nhận sự thật thôi.

Tất cả mọi người đều nói với cô, cô và Hứa Tri Giai là chị em sinh đôi, tuy rằng lớn lên không quá giống nhau, thế nhưng trên đời này không thiếu cặp chị em sinh đôi như vậy, hơn nữa hình dáng lông mày của cô có chút giống Hứa cha, Hứa Tri Lục liền bỏ qua cách suy nghĩ nảy trong đầu khi ấy.



Sau khi trọng sinh, cô càng nghĩ càng thấy không đúng. Hứa mẹ đối với cô, không chỉ đơn thuần là không thích, mà chính là kiểu thù hận với kẻ thù. Kiểu hận đó của bà ta khiến cho Hứa Tri Lục phản tỉnh rất nhiều, có phải bản thân đã làm gì khiến bà ta hận đến xương tủy như vậy không. Cô lục tìm trong ký ức của bản thân, phát hiện không hề có gì hết.

Lại về sau, Hứa Tri Lục quan sát ánh mắt Hứa mẹ nhìn mình, cũng chú ý đến thái độ của bà ta khi đối xử với cô. Có đôi lúc, bà ta cãi nhau với Hứa cha chỉ vì cô, Hứa cha sẽ thỏa hiệp trước.

Trừ việc lần trước tát Hứa Tri Giai một cái. Nhưng thực tế mà nói, Hứa Tri Giai chỉ an ổn được một thời gian rồi lại quay trở lại tính tình đại tiểu thư trước kia. Đó chính là minh chứng, Hứa mẹ ở trong lòng Hứa cha có một vị trí nhất định.

Vị trí đó không phải có ý nghĩa rằng Hứa cha bị vợ quản chặt chẽ, cũng không phải sợ bà ta. Mà đó là một kiểu bồi thường. Hứa Tri Lục rất hiểu tính cách của Hứa cha, ông không phải là một nam nhân yêu chiều vợ. Càng không nói Hứa mẹ có lúc lên cơn như một bà điên, nghĩ tới nghĩ lui, Hứa Tri Lục chỉ có thể nghĩ theo hướng Hứa cha nhất định đã làm chuyện có lỗi với Hứa mẹ mới có thể thỏa hiệp như vậy nhưng vẫn không vượt qua ranh giới cuối cùng của ông, không phải sự bao dung vô điều kiện, chỉ là lợi ích đổi lợi ích.

Thẩm Tư Diên nhìn cô như vậy, có rất nhiều lời muốn nói nhưng lại không thể thốt ra được. Hắn duỗi tay ôm lấy cô, thấp giọng nói: "Không có bọn họ, cô còn có chúng tôi"

Hứa Tri Lục cứng người lại, đấy hắn ra: "Đi thôi, về trường học"

Hai người im lặng đi về trường. Giờ tự học buổi tối cũng đã kết thúc, Thẩm Tư Diên tiễn Hứa Tri Lục đến dưới lầu ký túc, dặn dò hai câu rồi mới rời đi.

"Có chuyện gì thì gọi cho tôi"

"Ừm" Hứa Tri Lục nhìn hắn: "Chú ý an toàn"

Thẩm Tư Diên gật đầu. Sau khi về phòng, Giản An ngạc nhiên nhìn cô: "Tri Lục, tối nay tự học đi đâu vậy, không sao chứ?"

Hứa Tri Lục lắc đầu: "Không sao, mình đi tắm đây" Giọng cô thều thào: "Có chút mệt mỏi thôi"

Giản An gật đầu, cũng không hỏi nhiều: " Đi đi, nghỉ ngơi sớm chút"

"Ân"

Tắm xong, Hứa Tri Lục nằm trên giường nhìn trần nhà, bỗng nhiên nước mắt không ngừng tuôn rơi. Cô trùm chăn lại, có chút không thể khống chế được.

Không hiểu tại sao, khoảnh khắc khi nghe được đáp án kia, cô cảm thấy như được giải thoát, lại cũng có chút cảm xúc không rõ. Hứa Tri Lục nằm trong chăn khóc, giống như muốn đem tất cả ủy khuất bao nhiêu năm phát tiết ra ngoài.


Cô khóc nhưng không phát ra bất kỳ âm thanh nào, cũng không muốn khiến người khác chú ý. Không biết đã khóc bao lâu, cô mới dần dần chìm vào giấc ngủ.

-

Khi Thẩm Tư Diên về đến nhà, Thẩm Mạn và Thẩm Quang Viễn đang ngồi ở hai đầu sôpha, khoảng cách ở giữa kéo xa như dải ngân hà. Hắn cảm thấy cực kỳ ngạc nhiên, lúc hai người ở nhà vốn dĩ luôn ở trong tình trạng hận không thể dính lấy nhau mà.

Hắn kêu lên một tiếng: "Bố mẹ, con về rồi"

Thẩm Mạn nhìn hắn: "Tri Lục không sao chứ?"

"Vâng" Thẩm Tư Diên đáp lại: "Nhìn có vẻ không sao". Hắn hơi dừng lại, nhìn Thẩm mẹ: "Mẹ, mẹ biết chuyện gì sao?"

Nghe xong Thẩm Mạn cười lạnh: "Hỏi bố con ấy! Ông ấy còn rõ hơn mẹ nhiều lắm nha"

Thẩm Tư Diên "......" Hắn nhìn sang Thẩm Quang Viễn.

Thẩm Quang Viễn vuốt mũi, nhìn sang vợ vẫn còn đang giận dỗi, có chút không biết phải làm sao: "Thực ra là anh vô tình biết được thôi, nhưng bố của Tri Lục cầu xin anh giữ bí mật, nói muốn cho cô một tuổi thơ trọn vẹn, cho nên anh mới không nói cho hai người"

Thẩm Mạn: "À à" Bà châm chọc nói: "Ông nhìn Tri Lục xem, tuổi thơ trọn vẹn quá nhỉ? Thà không có kiểu bố mẹ đó còn hơn!"

Thẩm Quang Viễn "......"

Thẩm Tư Diên gật đầu, cũng không tán đồng: "Bố, sao trước kia bố biết mà không nói?" Hắn tò mò: "Đến cùng là như thế nào, mẹ của Hứa Tri Lục là ai vậy?"

"........" Thẩm Quang Viễn đối với ánh mắt của hắn, có chút né tránh: "Lời này nói ra thì dài lắm"

"Vậy thì bố nói ngắn lại là được"

Thẩm Quang Viễn liếc hắn, thực ra chuyện theo mô típ cũ rích, nam nhân có tiền liền sinh tật muốn ăn vụng. Đương nhiên, một bộ phận thôi. Thẩm Quang Viễn nói đến đây liền giơ tay lên thề, hắn tuyệt đối không ăn vụng, cả đời chỉ có một mình Thẩm Mạn. Thẩm Mạn vứt cho ông ánh mắt toàn lòng trắng.

Lại nói Hứa cha ăn vụng, thật kéo làm sao cùng Hứa mẹ có bầu một trước một sau. Lúc Hứa mẹ sắp sinh thì mới biết được chuyện này, mà còn do người khác nói cho mới biết, nhân chứng nói rằng đó là thư ký của Hứa cha, quen biết nhau đã lâu rồi nên mới xảy ra chuyện này.

Vì muốn được Hứa mẹ tha thứ, Hứa cha đưa ra không ít lợi ích, thậm chí còn bảo đảm, về sau sẽ không phát sinh thêm chuyện như này nữa, sau khi sinh ra, bà ta muốn thấy con hay không cũng được, đưa đi cũng được, về sau đón về. Hắn cũng sẽ không đối tốt với con chỉ tuân theo nghĩa vụ thôi.

Nói tóm lại, Hứa mẹ đồng ý. Điều đó dẫn đến kết quả sau này phân biệt đối với con cái, đối với người ngoài tất nhiên không thể không nói là con của Hứa mẹ sinh ra. Lúc đó, công ty của Hứa cha đang trong giai đoạn phát triển, cần có bối cảnh và danh tiếng tốt.

Vì thế mới có chuyện chị em sinh đôi ra đời. Chuyện này vốn dĩ được che giấu rất tốt, Thẩm Quang Viễn biết được chuyện này thông qua một lần gặp Hứa cha trong bệnh viện.

Mẹ ruột của Hứa Tri Lục bị bệnh nhập viện, Hứa cha đến bệnh viện thăm, ngày đó Thẩm Quang Viễn đến bệnh viện kiểm tra, vô tình nghe được đoạn hội thoại.

Về sau, Hứa cha cùng ông đi uống rượu mới đem toàn bộ câu chuyện nói rõ từ đầu đến cuối. Nghe xong, phòng khách chìm trong im lặng.

Thẩm Tư Diên nhìn Thẩm Quang Viễn: "Vậy... vậy người kia đâu?"

"Qua đời rồi" Thẩm Quang Viễn day day huyệt thái dương: "Hình như bị ung thư gì đó"

Thẩm Tư Diên không nói nữa.

Thẩm Mạn yên tĩnh một hồi, quay sang nhìn ông: "Ông đi bệnh viện khám cái gì?"

Thẩm Quang Viễn lập tức cảnh giác. Thẩm Mạn nheo mắt nhìn ông: "Có phải ông lại giấu tôi gì không, bệnh dạ dày lại tái phát?"

"...." Thẩm Tư Diên cho Thẩm Quang Viễn một ánh mắt tự mình cầu phúc, xoay người: "Bố mẹ, con về phòng trước, hai người cứ tự nhiên"

Thẩm Tư Diên vừa đi, Thẩm Mạn liền chỉ chỉ: "Tối nay ngủ sôpha"

"Vợ à" Thẩm Quang Viễn tỏ vẻ khổ sở.

Thẩm Mạn cười lạnh: "Có thể vì người khác mà lừa tôi thì cũng đừng trách tôi". Bà hung dữ vứt lại một câu: "Hết giận rồi nói sau"

Thẩm Quang Viễn hết cách, chỉ có thể nhìn thân ảnh kia thở dài.


Thẩm Tư Diên vừa cầm đồ ngủ muốn đi tắm, Thẩm Mạn liền đi tới.

Hai mẹ con im lặng nhìn nhau, Thẩm Tư Diên nhướn mày: "Mẹ, tìm con có việc sao?"

Thẩm Mạn trầm tư một lúc, nhìn hắn: "Con quan tâm Tri Lục nhiều hơn chút"

"Con biết rồi"

Thẩm Mạn dừng một chút lại nói: "Thân thế của Hứa Tri Lục, không phải lỗi của nó, nó không có quyền lựa chọn"

Thẩm Tư Diên cười cười, thấp giọng nói: "Mẹ, con cũng biết điều này. Mẹ đừng xem con ấu trĩ như vậy được không?"

Thẩm Mạn trừng hắn: "Đây là mẹ sợ mấy đứa cảm thấy nó không xứng tầm để chơi cùng sao" Bà nói: "Tất cả mọi sai trái đều nên trách tên đàn ông kia!"

Bà ngày cả xưng hô Hứa tổng cũng không thèm nói, nộ khí ngút trời: "Cặn bã"

Thẩm Tư Diên "....." hắn dở khóc dở cười, vỗ vai bà: "Mẹ nguôi giận, vẫn là ánh mắt mẹ tốt, bố con không phải cặn bã là được rồi"

Nghe xong, Thẩm Mạn liếc hắn: "Mong là con cũng vậy"

"Vâng"

Tiễn Thẩm Mạn xong, Thẩm Tư Diên gửi tin nhắn cho Hứa Tri Lục. Đến lúc hắn tắm xong, Hứa Tri Lục cũng chưa trả lời lại.

Thẩm Tư Diên thở dài một tiếng, chỉ có thể đợi đến ngày mai gặp ở trường mới nói được.

-

Ngày hôm sau, tất cả bạn học trong trường đều biết về vụ tai nạn xe vì nó được lên báo, theo đó viết rằng người lái xe là một học sinh cấp ba khác, thích ăn chơi đua đòi, cậy nhà mình có chút tiền luôn đi bắt nạt người khác.

Lúc này người đã mất, gia đình liền đến trường náo loạn. Không ai biết được Hứa Tri Giai làm sao quen được người như vậy, thậm chí còn đi chơi cùng. Thời điểm bạn học trong lớp nói về điều này còn len lén nhìn biểu tình của Hứa Tri Lục.

Hứa Tri Lục làm như không nghe thấy gì hết, mặt không biểu tình.

Tân An An thì rất tò mò: "Tri Lục, là thật sao?"

Hứa Tri Lục gật đầu: "Ừ. Là thật đó"

Tân An An 'a' một tiếng, thấp giọng nói: "Hứa Tri Giai có bệnh sao, trời tối còn cùng con trai đi đua xe, cô ta rảnh đến điên rồi"

Hứa Tri Lục gật đầu: "Chắc thế"

Tân An An nhìn cô: "Vậy bà......"

"Tối qua tôi đến bệnh viện"

Tân An An mở to mắt nhìn cô: "Vậy bọn họ có bắt nạt bà không?"

Hứa Tri Lục buồn cười, lắc đầu: "Không có". Cô an ủi Tân An An: "Tôi không sao, vẫn rất tốt"

Tân An An còn muốn nói gì, Thẩm Tư Diên liền từ phía sau chen lời: "Nói gì vậy?"

Dáng vẻ hẳn lười nhác nói: "Hứa Tri Lục, sáng nay ăn gì rồi?"

Hứa Tri Lục nhìn cũng không thèm nhìn hắn một cái "Nãy không thấy sao?"

Thẩm Tư Diên: "Không thấy"

Hứa Tri Lục không nói, nằm xuống bàn nghỉ ngơi. Thẩm Tư Diên nhìn cô, lại nhìn Tân An An: "Tiết sau chúng ta đổi chỗ được không?"


Tân An An: "........Được thôi"

Hứa Tri Lục đối với việc hai người đổi chỗ không có ý kiến, chung quy cũng không phải cô đổi, cô cũng chẳng có lý do gì nói không được.

Thẩm Tư Diên ngồi bên cạnh cô, lấy tay chọc cô, giống như ngứa thịt gợi đòn vậy.

Hứa Tri Lục lườm hắn.

Thẩm Tư Diên thoáng dừng, nén giọng hỏi: "Vẫn tốt chứ?"

"Ừ"

"Sao mắt sưng vậy?"

Hứa Tri Lục trừng mắt nhìn hắn, dùng gáy đối diện với hắn.

Thẩm Tư Diên cười nhẹ: "Được rồi, không hỏi cô cái này nữa"

Hắn nói: "Có muốn biết đầu đuôi thế nào không?"

"Anh nói đi"

Thẩm Tư Diên nhìn một vòng: "Lát nữa nói cô nghe. Trong lớp quá nhiều người"

"Ừm"

Buổi trưa tan học, hai người đi ăn cơm. Tân An An cũng đoán hai người có chuyện muốn nói nên không đi theo.

Hai người tìm một quán ăn vắng vẻ, đợi thức ăn được mang lên Thẩm Tư Diên mới nói hết mọi chuyện một cách đơn giản.

Nói xong, hắn quan sát sự biến hóa trên khuôn mặt của Hứa Tri Lục. Cô rất trấn định, không hề có sự đau buồn nào cũng chẳng có biểu hiện nào khác.


Thẩm Tư Diên huơ tay trước mặt cô: "Hứa Tri Lục"

Hứa Tri Lục nhìn hắn: "Nghe thấy rồi".Cô mím môi: "Mộ nằm ở đâu?"

"Hả?"

"Tôi nói, mộ của bà ấy nằm ở đâu anh có biết không?"

Thẩm Tư Diên: "........không biết"

Hứa Tri Lục gật đầu, không nói nữa. Yên tĩnh một lúc, phục vụ lại mang đồ ăn lên. Đợi người đi xuống, Hứa Tri Lục đột nhiên hỏi: "Anh có cảm thấy tối hôm qua tôi quá đáng không?"

Thẩm Tư Diên sửng sốt: "Chỗ nào quá đáng?'

Hứa Tri Lục mím môi: "Chính là đòi nhà đó"

Về sau cô nghĩ lại, điều này có chút quá đáng. Nhưng lại nghĩ, cô cũng là con gái của Hứa gia, có quan hệ huyết thống, muốn có một căn cũng không phải quá đáng lắm. Hứa Tri Lục chính là không muốn bị bọn họ chiếm tiện nghi. Sự xuất hiện của cô không được chào đón, bọn họ sớm chút khiến cô không được sinh ra thì đã chẳng sao, chỉ vì mặt mũi mà bọn họ để cô ra đời, nhưng sống như vậy thà rằng được nhận nuôi còn hơn.

Cô cũng đã 18 tuổi, nhưng Hứa Tri Lục không muốn họ được thoải mái. Trong lòng cô biết như vậy không đúng, nhưng vẫn.... muốn làm. Thực ra nếu như Hứa mẹ không bắt ép cô đi lấy máu, cô sẽ không như vậy. Lời nói không mất tiền mua, thậm chí nếu như cầu xin cô, cô cũng sẽ không đục nước béo cò như vậy.

...........

Thẩm Tư Diên nghe vậy, vỗ nhẹ đầu cô: "Chỗ nào quá đáng chứ?"

Hắn nói: "Cô đòi ít rồi"

Hứa Tri Lục "......."

Thẩm Tư Diên cười giễu: "Đổi lại là tôi, tôi còn muốn đòi cổ phần công ty cơ"

Hứa Tri Lục "....." Điều đó trái lại cô không nghĩ tới.

"Tôi 18 tuổi rồi" (đoạn này mình cũng chẳng hiểu)

Nghe xong, Thẩm Tư Diên nhếch miệng: "Cô họ Hứa. Hứa Tri Giai cũng có, chẳng lý nào cô không có"

Hứa Tri Lục im lặng. Thẩm Tư Diên vuốt tóc cô an ủi: "Đừng nghĩ nhiều, tôi không cảm thấy cô làm gì quá phận hết"

Hứa Tri Lục 'ân' một tiếng. Thẩm Tư Diên nhìn cô một hồi, thấp giọng nói: "Về lớp thôi, chuyên tâm vào học hành, cuối tuần có về không?"

"Có" Hứa Tri Lục ở trường thi thoảng có thể nghe bát quái về Hứa Tri Giai, nhưng cô cũng không quan tâm. Sau khi tất cả bụi bặm được gạt bỏ, cô trái lại cảm thấy thanh nhàn. Còn chưa tới một tháng liền thi rồi, Hứa Tri Lục càng đem tất cả lực chú ý lên bài vở.

Cuồi tuần về nhà, Hứa mẹ vẫn còn ở bệnh viện chăm sóc Hứa Tri Giai, Hứa cha cũng không có nhà, chỉ có dì Lưu chạy đi chạy lại giữa nhà và bệnh viện đưa đồ.

Hứa Tri Lục ở nhà tự do tự tại. Cô một lần cũng không đến thăm Hứa Tri Giai, không quan tâm cũng không muốn đi.

Trước kỳ thi một tuần, cô ở nhà gặp phải Hứa cha. Hai bố con nhìn nhau, Hứa cha nhìn cô, ngưng chút rồi nói: "Cố gắng thi tốt"

Hứa Tri Lục lãnh đạm gật đầu một cái.

Hứa cha nhìn cô: "Thứ con cần, thi xong trợ lý sẽ giao cho con"

Hứa Tri Lục tiếp tục gật đầu: "Cảm ơn". Lúc cô đang đi lên tầng, quay lại hỏi một câu: "Mộ của bà ấy ở đâu?"

..........

Ngày thi,

Thời tiết rất đẹp, ánh nắng rực rỡ, khiến người ta có chút chóng mặt.

Hứa Tri Lục thi cùng một điểm với Thẩm Tư Diên. Hai người cùng một trường, Thẩm Mạn nói muốn đích thân đưa hai người họ đi, Hứa Tri Lục cũng không từ chối.

Khi tới cửa trường thi, Thẩm Mạn dặn dò: "Đừng quá lo lắng, thi thế nào cũng không quan trọng, tâm tình thoải mái đối mặt là được". Bà giang tay ôm lấy Hứa Tri Lục, cười vui vẻ: "Tri Lục nhà chúng ta là giỏi nhất, dì cực kỳ tin tưởng"

Hứa Tri Lục cong miệng cười: "cảm ơn dì Thẩm"

"Dì ở bên ngoài đợi hai đứa, thi xong chúng ta đi ăn cơm"

"Vâng ạ"

Cô cùng Thẩm Tư Diên đi vào bên trong. Hai người không thi cùng một phòng, đến lúc tách ra, Thẩm Tư Diên gọi cô: "Hứa Tri Lục"

Hứa Tri Lục quay đầu, đối diện với khuôn mặt mắt sáng mày kiếm của hắn.

"Cố lên" Hắn dừng một chút lại nói: "Việc khác đợi thi xong sẽ nói"

Hứa Tri Lục gật đầu: "Anh cũng vậy, cố lên"

Hai ngày thi vèo qua một cái.

Hứa Tri Lục một chút cũng không căng thẳng, chắc do đây là lần thứ hai thi, tâm thái khá trầm ổn. Nhìn vẻ mặt Thẩm Tư Diên cũng không có chút lo lắng nào.

Lúc thi xong môn cuối cùng, Hứa Tri Lục ra khỏi phòng thi, nâng mắt nhìn về phía người đang đứng dưới tán cây. Hai người im lặng đối mắt nhau. Thẩm Tư Diên đột nhiên cười lên, hướng về cô nói một câu: "Hứa Tri Lục, chúc mừng tốt nghiệp."

Hứa Tri Lục ngẩn người, đáp lại một câu: "Chúc mừng tốt nghiệp"

(Nay hai chg nha, mn có vui ko=)))), còn 6 chương nữa thôi. Cố lên tôi ơiiii ٩(˃̶͈̀௰˂̶͈́)و)