Hai mẹ con im lặng nhìn nhau. Thẩm mẹ nhìn sắc mặt bị làm khó của hắn, chau mày nói: "Sao thế, cầu mẹ khó đến thế sao?"
Thẩm Tư Diên không đáp.
Thẩm mẹ cười cười, thấp giọng nói: "Được rồi, sẽ hỏi giúp con, nhưng hỏi để làm gì vậy?"
Thẩm Tư Diên trầm mặc một lúc: "Về sau sẽ nói cho "Ngài" ạ"
Thẩm mẹ liếc hắn, "xí" một cái: "Còn bí mật nữa cơ" Bà nói: "Chỉ cần hỏi tên những người đã mua chứ gì?"
"Vâng"
Thẩm mẹ đã hiểu: "Được, hỏi được sẽ nói cho con, cần gấp không?"
Thẩm Tư Diên gật đầu, thành thật nói: "Gấp ạ"
"..........."
Thẩm mẹ đột nhiên cảm thấy hối hận, bà không nên dễ dàng đồng ý như thế. Nghĩ vậy nhưng tối hôm đó Thẩm mẹ đã đưa danh sách được tổng hợp cho Thẩm Tư Diên.
Trong danh sách tên người những người mua, không có tên bọn họ quen, bất kể là Hứa Tri Giai hay Hứa mẹ hoặc Hứa cha, đều không có.
Chứng cứ đối chứng đều đã có, bây giờ việc cần làm là đợi đến khi Hứa Tri Giai đeo chiếc đồng hồ đó lên. Nếu bây giờ nói luôn, không chừng cô ta sẽ thề thốt phủ nhận, thậm chí dù dì Lưu có đứng ra đối chứng cũng không thể lấy lại đồng hồ được.
-
Sáng chủ nhật, Hứa Tri Lục dậy sớm, thời tiết ngày càng nóng, cô thay quần soóc bò và áo ngắn tay. Lúc ra khỏi phòng, cô liếc qua chiếc đồng hồ đang để ở tủ đầu giường. Hứa Tri Lục suy nghĩ tầm ba giây, cầm lấy đeo lên.
Da cô trắng, lúc đeo lên trông rất đẹp. Cánh tay nhỏ nhắn đeo đồng hồ này khá hợp. Hứa Tri Lục nhìn chằm chằm một lúc sau đó đi xuống lầu.
Lúc xuống nhà, dì Lưu đang bận trong phòng bếp, Hứa Tri Lục trực tiếp đến phòng ăn, Hứa cha đã ngồi đó rồi. Cô đi lấy nước uống một ngụm, lúc xoay người lại, Hứa mẹ và Hứa Tri Giai cũng vừa lúc xuống dưới lầu.
Đồ ăn sáng đã được dọn lên bàn, Hứa cha nói: "Ăn thôi". Sau đó mấy người mới bắt đầu động tác.
Hứa Tri Giai nói với Hứa cha: "Bố ơi, hôm nay con vẫn phải lên lớp". Hứa cha nhìn cô ta, nghiêm nghị gật đầu. Hứa Tri Giai bắt đầu nói về vấn đề qua thời gian này sẽ có cuộc thi. Hứa cha nghe vậy, sắc mặt lạnh nhạt.
Đột nhiên, Hứa mẹ nhìn chằm chằm Hứa Tri Lục: "Tri Lục"
Hứa Tri Lục nâng mắt.
Hứa mẹ chỉ chiếc đồng hồ trên tay cô, cau mày nói: "Đồng hồ này của con sao mẹ trông quen vậy?"
Lời này vừa nói xong, Hứa cha và Hứa Tri Giai cũng quay sang nhìn. Hứa Tri Lục vẫn chưa kịp trả lời, Hứa mẹ liền tự hỏi tự trả lời: "Đây không phải đồng của của Giai Giai sao? Tại sao lại ở trên tay con?"
Tay Hứa Tri Lục thoáng dừng, nhìn thẳng Hứa mẹ: "Mẹ, đây là đồng hồ của Tri Giai sao?"
Hứa Tri Giai mở to mắt, sắc mặt trắng bệch, muốn nói nhưng bị Hứa mẹ nói trước: "Tất nhiên rồi! Cái này thời gian trước Giai Giai tự mua, tại sao lại ở chỗ con?"
Trong trí nhớ của Hứa mẹ, kiểu đồng hồ này không thể nào là Hứa Tri Lục tự mua được. Cô không có tiền, đồng hồ của hãng này không rẻ, Hứa Tri Giai vẫn còn phải tìm bà mượn một vạn để đi mua.
Nghe xong, Hứa Tri Lục cười cười nhìn sang Hứa Tri Giai: "Giai Giai mua đồng hồ sao? Lúc nào vậy?"
Hứa Tri Giai cắn môi, mặt ngày càng trắng. Tay cô ta run run, a lên một tiếng: "Sao ạ?"
Hứa Tri Lục nói: "Tôi nói, mẹ bảo tôi lấy đồng hồ của cô, tôi lấy đồng hồ của cô sao?"
Hứa Tri Giai vừa muốn trả lời, Hứa mẹ liền khó chịu với thái độ này của Hứa Tri Lục: "Tri Lục, con nói gì vậy, đây là đang chất vấn em con sao?"
Bà chỉ vào đồng hồ: "Mẹ nhớ không nhầm thì giá của nó hơn một vạn, lẽ nào con tự mua nó?"
"Không phải" Hứa Tri Lục chậm rãi nói: "Chiếc đồng hồ này thực sự không phải con tự mua"
Hứa mẹ: "Vậy đúng rồi. Con bây giờ sao vậy, đã bắt đầu lấy đồ của em gái dùng rồi sao!"
Bà phẫn nỗ quát lên: "Con một chút xấu hổ cũng không có à"
Hứa Tri Lục đặt đũa trên tay xuống, trực tiếp hướng ánh mắt về phía bà: "Mẹ à, mẹ cứ nói là con lấy đồ của em gái, sao mẹ không hỏi nó, con thực sự lấy đồ của nó sao?"
Hứa mẹ cười lạnh nói: "Điều này mẹ cũng không cần hỏi, con chính là lấy của Giai Giai."
Nói xong, bà nhìn Hứa cha, muốn ông chủ trì ông bằng: "Đấy anh xem đi, con gái anh giờ đã đi đến bước này rồi. Đến cả đồ của Giai Giai mà nó cũng lấy."
Hứa cha cau mày, ánh mắt bén nhọn nhìn Hứa Tri Lục: "Tri Lục, con thực sự lấy đồng hồ của em gái"
"Con không lấy"
"Không lấy? Cũng không phải tự mình mua, nhưng mà đồng hồ này của con giống với cái Giai Giai đeo mấy ngày trước giống hệt nhau đấy"
Nghe xong, Hứa Tri Lục nhìn Hứa Tri Giai: "Giai Giai, cô khi nào thì mua chiếc đồng hồ này?"
Hứa mẹ nghe thấy cô hỏi như vậy, càng phát hỏa: "Tại sao con vẫn già mồm cãi vậy"
Hứa Tri Lục đối diện với ánh mắt lên án của họ, khuôn mặt vẫn thong dong.
"Con có phải đang già mồm cãi láo hay không, mẹ cứ hỏi Hứa Tri Giai thì biết"
Hứa Tri Giai bị lời của Hứa Tri Lục và Hứa mẹ làm cho kích động, không biết nên trả lời thế nào cho phải.
Hứa Tri Giai muốn mở miệng nói là không phải của mình nhưng lại sợ có chuyện ngoài ý muốn khác xảy ra. Khi cô ta đang phân vân, Hứa Tri Lục đề nghị: "Mẹ, Giai Giai không muốn nói, mẹ có thể lên phòng nó xem xem, đồng hồ của nó còn đó hay không, con đến cùng có lấy của nó hay không, không phải sao?"
Sắc mặt cô điềm nhiên: "Con biết mẹ không thích con, không thích con về đây, nhưng mẹ đừng vu khống con lấy đồ này nọ, nói khó nghe thì chính là ăn cắp. Con là trẻ vị thành niên 17 tuổi, không muốn cả đời đeo tội danh "trộm cắp" trên lưng đâu"
Lời vừa nói xong, Hứa mẹ cảm thấy khó xử. Hứa cha lên tiếng trước.
"Dì Lưu"
Dì Lưu ở trong bếp nghe họ cãi nhau, vẫn luôn không dám ra ngoài.
"Tiên sinh"
Hứa cha chỉ lên trên tầng: "Dì lên phòng của Giai Giai xem, cầm hết tất cả đồng hồ của nó xuống đây cho tôi"
Dì Lưu sững sờ, nhìn mọi người: "Bây giờ sao?"
"Đúng vậy" Hứa cha nói: "Ngay lập tức"
Hứa Tri Giai chưa kịp ngăn lại, dì Lưu đã đi lên lầu.
-
Năm phút sau.
Hộp đựng đồng hồ của Hứa Tri Giai được bày ra trước mặt mọi người. Cô ta có hộp đựng trang sức, cũng có hộp đựng đồng hồ chuyên dụng, không hề vứt đồ của mình lung tung.
Trừ hộp đựng đồng hồ hay dùng, trong tay dì Lưu còn cầm cái hộp cô ta để ở đầu giường. Dì có chút lúng túng nhìn bốn người đang ngồi ở bàn ăn: "Tiên sinh, đây chính là mấy hộp đựng đồng hồ của tiểu tiểu thư."
Hứa cha gật đầu: "Mở ra đi"
Dì Lưu đành phải mở ra. Một to một nhỏ được mở ra, đồng hồ của Hứa Tri Giai toàn bộ xuất hiện trước mặt mọi người.
Cô ta có không ít đồng hồ, đắt có rẻ có. Đương nhiên rẻ nhất cũng mấy nghìn, đắt thì mấy vạn, thậm chí có cái hơn mười mấy vạn. Nhìn thấy đồng hồ hơn mười mấy vạn, đầu lông mày Hứa cha càng nhăn tít lại: "Cái đồng này là bà mua cho nó?"
Mặt Hứa mẹ trắng bệch, rụt rè gật đầu.
Hứa cha thở dài, khiển trách nói: "Tôi đã nói với bà rồi, chúng nó mới chỉ là học sinh cấp ba, không cần những thứ này để làm đỏm"
Ông nói: "Bà để nó đeo cái đồng hồ mười mấy vạn, muốn bồi dưỡng tính nết nó thành như thế nào hả?"
Hứa mẹ mở miệng vội nói: "Vì tôi cảm thấy...."
"Cảm thấy làm sao?" Hứa cha nghĩ cũng không nghĩ liền trách: "Tính cách của nó bây giờ, đều do bà một tay tạo thành đấy"
Hứa mẹ lúng túng khó mở lời. Mặt Hứa Tri Giai thì ngày càng trắng đến mức không bình thường, giống như nếu nhận được sự kinh hách liền có thể ngất đi vậy.
Hứa Tri Lục ở bên cạnh nhìn, lạnh nhạt nhắc nhở: "Bố, trọng tâm bây giờ không phải nên xem chiếc đồng hồ khác hay sao?"
Hứa cha thành công bị cô kéo lại sự chú ý. Mấy người đều nhìn thấy, trong chiếc hộp nhỏ được bọc cẩn thận đẹp đẽ, chính là chiếc đồng hồ ánh sao y sì với cái của Hứa Tri Lục.
Sau khi nhìn thấy nó, Hứa cha nói: "Đã nhìn rõ chưa, Tri Lục không lấy đồng hồ của Giai Giai."
Hứa mẹ cau mày: "Vậy tiền nó ở đâu mà mua?"
Nghe xong, đột nhiên bên ngoài truyền tới giọng nói thiếu niên: "Dì Bối, vấn đề này cháu có thể trả lời cho dì biết"
Mấy người đồng loạt quay ra nhìn hắn.
Hứa mẹ ngoài ý muốn nhìn thấy Thẩm Tư Diên và Thẩm mẹ: "Sao hai người lại qua đây?"
Thẩm mẹ cười cười: "Thẩm Tư Diên nói muốn nhờ tôi tìm chứng cứ một chuyện"
Nhìn thấy Thẩm Tư Diên xuất hiện, Hứa Tri Giai lùi một bước đá phải ghế.
Hứa mẹ sửng sốt: "Tìm chứng cứ?"
Thẩm Tư Diên cười: "Dì Bối, nãy dì vừa hỏi, đồng hồ trên tay Hứa Tri Lục từ đâu mà có." Hắn ưỡn cằm nói: "Là cháu tặng cô ấy."
Lời vừa nói xong, Hứa mẹ chấn động. Bà mở to mắt không dám tin nhìn Thẩm Tư Diên: "Cháu nói gì cơ?" Lại chỉ đồng hồ của Hứa Tri Lục: "Cái này là cháu tặng?"
Thẩm Tư Diên gật đầu.
Dì Lưu đứng bên cạnh vẫn luôn sắm vai người vô hình, lúc này lên tiếng nói giúp Hứa Tri Lục hai câu: "Đúng vậy, đây là quà của Tư Diên tặng Tri Lục nhân ngày sinh nhật, tôi nhìn cái vỏ hộp liền biết chính là hãng này."
Hứa cha Hứa mẹ nhìn nhau, mơ hồ cảm giác có điều kỳ lạ.
Thẩm Tư Diên cong khóe miệng: "Dì Lưu, lời này dì nói cũng sai rồi"
"Hả?"
Dì Lưu sửng sốt: "Sao có thể, dì không nhớ nhầm đâu, lúc đó chính tận tay dì cầm lấy nó mà"
Thẩm Tư Diên gật đầu: "Nhưng dì Lưu có tận tay đưa cho Hứa Tri Lục giúp cháu không ạ?"
Dì Lưu giật mình, lắc đầu: "Chuyện này thì không, lúc đó Giai Giai về sớm, Giai Giai nói sẽ cầm lên giúp dì rồi đưa cho Tri Lục"
Thẩm Tư Diên cười: "Lời này mới đúng". Hắn quay lại nhìn Hứa cha: "Chú Hứa, cháu thực sự có mua một chiếc đồng hồ tặng cho Hứa Tri Lục nhân ngày sinh nhật, nhưng không phải cái cô ấy đang đeo trên tay"
Hứa cha nhíu mày: "Ý cháu là gì?"
Thẩm Tư Diên cười lạnh hai tiếng, lãnh đạm nói: "cái Hứa Tri Lục đang đeo trên tay là hôm qua cháu mới ra quầy mua rồi tặng cô ấy. Còn cái trong ngày sinh nhật, cô ấy vẫn chưa nhận được"
Hắn nhìn Hứa cha, không hề sợ hãi: "Nói đến đây, có phải chú Hứa đã hiểu ý cháu rồi đúng không ạ"
Hứa cha sửng sốt, ánh mắt không dám tin nhìn Hứa Tri Giai. Nước mắt cô ta lập tức rơi xuống đầm đìa, lắc đầu: "Không phải, không phải con lấy trộm đồng hồ của chị đâu."
Hứa mẹ cũng nói đỡ: "Làm sao Giai Giai có thế lấy trộm đồng hồ của nó được, đây là tôi đưa tiền cho Giai Giai mua"
"Dì chỉ đưa tiền cho cô ta hay trực tiếp cùng đi mua?"
Hứa mẹ: "Đương nhiên là dì chuyển tiền cho Giai Giai tự đi mua rồi."
"Là dùng tên của Giai Giai mua sao?"
Hứa mẹ lập tức trả lời: "Đó là điều tất nhiên"
Thẩm Tư Diên nhìn Thẩm mẹ: "Mẹ"
Thẩm mẹ hắng giọng, khách sáo nói hai câu: "Hứa tổng, thực ra tôi cũng không tiện tham gia vào chuyện nhà ông, nhưng chiếc đồng hồ này Thẩm Tư Diên tìm tôi lấy tiền mua hai lần, nên tôi hiếu kỳ kiểm tra một chút."
Hứa cha gật đầu nói: "Không sao, bà cứ nói đi"
Thẩm mẹ cười cười: "Vậy được". Bà đưa tài liệu đang cầm trên tay đưa cho Hứa cha: "Tôi quen với người phụ trách của hãng này, cũng cùng nhau đi ăn cơm mấy lần, nên thân hơn một chút"
Lại nói: "Kiểu đồng hồ này có giới hạn số lượng, tổng cộng bán ra thị trường có 100 chiếc thôi, bây giờ bán cũng được hai phần ba rồi, tuy trong số đó, cũng có trùng tên với Giai Giai. Nhưng mà, người không phải chúng ta quen, mà ở thành phố phía bắc, số điện thoại cũng không giống"
........
Lời vừa nói ra, chỉ có người ngu mới không hiểu thôi. Hứa Tri Giai lắc đầu như muốn gãy đến nơi, muốn nói mình không làm, nhưng đối diện với ánh mắt nghiêm nghị của Hứa cha và sự chấn kinh của Hứa mẹ, cô ta căn bản nói không nên lời.
"Không phải......."
"Không phải cái gì?"
Hứa Tri Lục hỏi hồn: "Chiếc đồng hồ này không phải cô mua sao? Hay nên nói là cô cầm chiếc đồng hồ vốn là của Thẩm Tư Diên tặng tôi mới đúng chứ?"
Cô mỉm cười, thành thật nói: "Chỉ cần cô nói ra, dì Thẩm và Thẩm Tư Diên đều có thể tra ra được, lại nói đâu xa, bố cũng có thể đó."
Thẩm Tư Diên cũng cười theo: "Hoặc là, băng ghi hình tiểu khu cũng có thể"
Hắn nhìn Hứa cha: "Nếu chú Hứa không tin, cháu sẽ nhờ bố gửi cho chú xem"
"Không cần đâu", Hứa cha trầm mặc rất lâu, phẫn nộ nói: "Hứa Tri Giai! Con điên rồi sao! Tại sao lại cầm quà sinh nhật của chị con, con không có đồng hồ hả? Lại còn tìm mẹ lấy một vạn nữa, một vạn kia đi đâu rồi?"
Hứa Tri Giai không dám nói. Cô ta trốn sau lưng Hứa mẹ, nước mắt rơi không ngừng: "Mẹ......con không cố ý, con chỉ là nhất thời phạm sai lầm, con về sau cũng có ý muốn trả lại mà."
"Cô không có" Hứa Tri Lục nhìn thẳng cô ta: "Nếu có, cô cũng sẽ không kiêu ngạo đến vậy". Cô nói tiếp: " Nếu sợ, cô có thể nhân lúc tôi không có nhà rồi để vào phòng tôi và tôi cũng sẽ không đối xử với cô như này. Nhưng cô từ đầu đến cuối đều không muốn trả. Có đúng không?"
...........
Thẩm mẹ và Thẩm Tư Diên nán lại quá lâu thì không hay, cũng không tiện nghe xử phạt thế nào. Trước khi đi, Thẩm mẹ cũng nói lại một câu: "Hứa tổng, một nhà có hai bát nước không thể để bát đầy bát vơi được, Tri Lục cũng là con của hai người, không nên phân biệt đối xử một cách rõ rệt như vậy được. Lời này nói ra có chút mạo phạm nhưng đây là lời góp ý chân thành của tôi."
Hứa cha gật đầu: "Tôi đã biết, làm phiền bà rồi, đợi sau này có thời gian, tôi nhất định tự mình đến tận cửa cảm ơn"
"Cảm ơn thì không cần đâu, chỉ mong ông không ghét bỏ tôi lắm chuyện là được rồi"
"Bà yên tâm"
Đợi Thẩm mẹ đi rồi, Hứa cha quay sang Hứa Tri Giai: "Con lại đây"
Hứa Tri Giai không dám tiến lên. Cô ta từ trước tới giờ chưa từng nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của ông.
"Qua đây !!"
Hứa cha hô lên, không giận mà uy. Hứa Tri Giai run rẩy, đấu tranh cố gắng đi lên phía trước. Vừa bước lên, một tiếng bạt tai vang lên khắp phòng ăn.
Hứa Tri Giai bị đánh đến sững sờ, Hứa mẹ vội vã hô lên: "Ông làm gì vậy! Mắc lỗi thì sửa là được rồi, ông đánh con làm gì?"
Hứa cha chỉ Hứa Tri Giai, tay lại vung lên nhưng không sao hạ xuống được.
"Bà nói xem tại sao tôi đánh nó?" Ông tức giận nói: "Tôi không đánh nó thì mãi nó cũng không lớn lên được! Trước kia đối xử với chị nó như thế nào tôi đã không thèm nói, bây giờ nghiễm nhiên còn ăn cắp quà của chị! Nó như thế này thì làm được việc gì."
Đối với Hứa cha mà nói, Hứa Tri Giai lấy đồ của Hứa Tri Lục tất nhiên là không đúng. Nhưng điều khiến ông càng tức giận hơn, Thẩm Tư Diên chính là người tặng món quà này, cả Thẩm Tư Diên và Thẩm mẹ đều biết sự việc này.
Hứa Tri Lục tất nhiên hiểu bố mình, thể diện là trên hết. Ông ta yêu tiền nhất, yêu mặt mũi nhất. Trừ hai cái đó ra, việc gì cũng không quá quan tâm. Mà lại còn là Thẩm gia, là người mà ông không dám động vào nhất. Phạm lỗi rồi, đồng nghĩa với việc mất tiền, thậm chí kéo theo nhiều hệ lụy.
Lúc nãy Thẩm mẹ nói một số câu, càng làm ông cảm thấy chuyện đó sẽ như vậy, Thẩm gia về sau đối với ông, có khi cách nhìn đối với người nhà của ông cũng mang theo một cách nhìn nhận khác, thậm chí Thẩm cha đối với việc làm ăn của ông cũng sẽ không còn quá tin tưởng nữa.
Tất nhiên, càng nghiêm trọng hơn, ông cảm thấy thể diện của mình bị mất sạch rồi. Ông hoàn toàn không thể nhân nhượng được đối với hành động hôm nay của Hứa Tri Giai, nó triệt để khiến ông phẫn nộ.
Hứa cha chỉ vào cô ta: "Về phòng tự mình kiểm điểm, về sau trừ lúc đi học thì đừng nghĩ ra ngoài."
"Con...."
"Làm sao?" Hứa cha cười lạnh: "Cái gì mà tập luyện, cũng đừng đi nữa, bố xem một đầu con toàn là nước thôi."
Ông nhìn Hứa mẹ: "Bà cứ che chở cho nó đi, sau này rồi biết."
Hay tay Hứa mẹ nắm chặt, môi run run, cuối cùng không nói câu nào.
Hứa cha cầm đồng hồ trả lại cho Hứa Tri Lục, dừng một chút mới nói: "Về sau đừng nhận quà đắt tiền từ Thẩm Tư Diên nữa."
Hứa Tri Lục gật đầu: "Con biết rồi"
"Tiền chiếc đồng hồ này, lát nữa bố chuyển cho con, con đem trả cho Tư Diên."
Ông nhìn cô: "Ăn sáng xong rồi bận gì thì bận"
"Con cảm ơn". Hứa Tri Lục cũng không cự tuyệt tiền của ông, đây vốn dĩ là họ nên đưa, nên cầm phải cầm, không cần khách khí.
-
Bữa sáng này, ăn đến hồn xiêu phách lạc. Hứa Tri Lục tùy tiện ăn hai miếng, liền về phòng cầm túi xách. Cô hôm nay còn phải đi học múa.
Vừa ra khỏi cửa, Thẩm Tư Diên gọi điện thoại tới. Hứa Tri Lục hơi nhíu mày: "Alo"
"Lại đi tập múa à?"
"......Ừ" Hứa Tri Lục hỏi: "Sao anh biết?"
Thẩm Tư Diên mím môi, khẽ nhướn lông mày: "Cô ngẩng đầu lên"
Hứa Tri Lục ngẩng lên liền nhìn thấy người đang đứng ở ban công tầng hai. Cô bĩu môi a một tiếng: "Dì Thẩm tức giận không?"
Thẩm Tư Diên: "Hả? Tức giận gì cơ?"
"Chính là chuyện đồng hồ ấy"
Thẩm Tư Diên cười cười: "Cô sang bên đây hỏi thì biết ngay mà"
"......."
"Tôi không có thời gian." Hứa Tri Lục nói: "Tôi lên lớp đây, chiều về lại bổ túc cho anh"
Thẩm Tư Diên nhìn cô: "Tôi đưa cô đi"
"Không cần đâu" Hứa Tri Lục lập tức cự tuyệt: "Tôi tự mình đi là được rồi"
Thẩm Tư Diên vẫn muốn nói gì đó, Hứa Tri Lục liền trực tiếp ngắt điện thoại.
"Thẩm Tư Diên, con làm gì vậy?" Thẩm mẹ nhìn hắn: "Xuống ăn sáng"
Thẩm Tư Diên lập tức đáp: "Con xuống ngay"
Thẩm cha lại đi công tác, ăn sáng chỉ có hai mẹ con. Thẩm mẹ ăn được vài miếng lại thở dài.
Thẩm Tư Diên nhìn bà: "Mẹ sao thế?"
Thẩm mẹ ghét bỏ nhìn hắn: "Con nói xem Hứa gia bị sao vậy, dưỡng ra một Tri Lục ngoan ngoãn hiểu chuyện thì không sủng ái, trái lại thì coi Hứa Tri Giai như bảo bối mà nuôi nấng."
Thẩm Tư Diên không phát biểu ý kiến.
"Sao con không nói gì vậy?"
"Nói gì giờ mẹ." Thẩm Tư Diên đáp: "Mẹ à, không phải mẹ cũng biết nhà bên kia thế nào sao"
Hắn nói: "Nếu không phải hai người nói với con họ là chị em sinh đôi, con còn nghi Hứa Tri Lục là đứa trẻ chú Hứa mang từ ngoài về nuôi ấy chứ." Thẩm Tư Diên thẳng thừng nói.
Nói xong, hắn cũng không nhìn xem mẹ hắn phản ứng thế nào, cúi đầu ăn cơm của mình.
Đang ăn, đối diện truyền tới một tiếng "ba" làm tim Thẩm Tư Diên giật thót lên như muốn ngừng đập.
"Mẹ, mẹ làm gì vậy?"
Thẩm mẹ nhìn hắn, mắt như phát quang: "Mẹ thấy con nói rất có lý!". Bà nghiêm túc nói: "Mẹ trước kia tại sao không nghĩ tới việc này nhỉ"
Thẩm Tư Diên "........" Hắn nhìn mỳ tương ngọt trước mặt, có chút ăn không nổi. "Mẹ à, con chỉ tùy tiện nói thôi"
Thẩm mẹ nhìn hắn: "Nhưng mẹ thấy cũng có khả năng đó"
Thẩm Tư Diên nghẹn họng: "Nhưng mọi người đều nói rằng không có khả năng ấy mà, cô ấy tuy rằng lớn lên không quá giống Hứa Tri Giai, nhưng chị em họ sinh ra trong cùng một bệnh viện, mẹ lúc đó cũng đến xem qua đó thôi"
Thẩm mẹ: ".....Ừm" Bà im lặng một lúc lại nói: "Hình như cũng đúng"
Thẩm Tư Diên bó tay, không nhịn được nói tiếp: "Đừng nghĩ nữa, ăn cơm thôi ạ"
Thẩm mẹ vẫn thờ dài một cái nói: "Thôi, nhà người ta còn chưa vội, mình ở đây lo lắng cũng vô ích"
"..đúng vậy"
Ăn sáng xong, Thẩm Tư Diên về phòng. Hắn mở điện thoại ra thấy tin nhắn của Hứa Tri Lục gửi đến chỉ vẻn vẹn hai chữ, cảm ơn. Hắn chỉ cảm thấy dở khóc dở cười.
Thẩm Tư Diên lười nhác ngồi trên ghế, bất giác nhớ lại đoạn đối thoại lúc nãy với mẹ hắn. Lời đó xác thực là hắn nói không suy nghĩ, nhưng lúc này nghiêm túc nghĩ lại liền cảm thấy thực ra cũng có chứng cứ.
Hứa Tri Lục ở Hứa gia, trừ Hứa cha xem như có đối xử công bằng, còn thái độ của Hứa mẹ và Hứa Tri Giai lại không như thế.
Nhưng mọi người ai cũng nói họ là chị em sinh đôi, từ lúc sinh ra đến giờ chưa có ai hoài nghi điểm này cả. Nghĩ đến đây, Thẩm Tư Diên cảm thấy bản thân mình hồ đồ rồi, sao có thể nghĩ đến phương diện này chứ.
Hắn vuốt vuốt tóc, ngồi dậy đọc sách. Một lát sau, Thẩm Tư Diên liền thuận tiện viết xuống vài đề mục. Nếu như lúc này Hứa Tri Lục mà ở đây, nhất định sẽ bị làm cho chấn kinh ngoài ý muốn.
Có lẽ sẽ nghĩ rằng, Thẩm Tư Diên chính là thiên tài.
-
Lúc Hứa Tri Lục đến lớp dạy múa, điện thoại hiển thị tin nhắn đến. Là tin nhắn chuyển khoản. Hứa cha bảo trợ lý gửi cho cô ba vạn. Cô nghĩ, hai vạn là để cho cô trả Thẩm Tư Diên tiền đồng hồ, còn một vạn chắc do cảm thấy tội lỗi nên đưa thêm sinh hoạt phí.
Đang nghĩ vậy, trợ lý của Hứa cha gọi điện thoại tới. Quả nhiên đúng như cô nghĩ. Hứa Tri Lục đáp lại một câu: "Cảm ơn"
"Nhận được tiền là tốt rồi, nếu hết cứ báo trước cho tôi"
"Được rồi"
Cúp điện thoại, Hứa Tri Lục liền chuyển tiền cho Thẩm Tư Diên, sau đó không nhìn điện thoại nữa. Kết thúc một buổi học sáng, Hứa Tri Lục cảm thấy rất thoải mái và sảng khoái.
Có thể so sự kiện buổi sáng khiến cô cảm thấy quá thống khoái, duy trì tâm trạng tốt đến tận bây giờ, kể cả lúc ra ngoài nhìn thấy Thẩm Tư Diên, cô cũng cho hắn sắc mặt hòa nhã.
"Anh lại ra ngoài chơi điện tử?"
Thẩm Tư Diên dương mí mắt lên nhìn cô: "Nói như tôi vô công rỗi nghề lắm ấy"
Hứa Tri Lục: "......Chẳng lẽ không phải o.o"
Thẩm Tư Diên liếc cô một cái hỏi: "Đói không? Đi ăn cơm"
"ồ" Hứa Tri Lục nhớ tới việc hắn giúp mình: "Vậy đi thôi, tôi mời, anh muốn ăn gì?"
Thẩm Tư Diên nhìn cô: "Cô muốn ăn gì?"
"Lẩu ếch thì sao, tôi đã lâu rồi không ăn cái đó." Cô nói trong sự thèm thuồng: "Nhưng chắc phải đứng xếp hàng rồi"
Thẩm Tư Diên gật đầu: "Đi thôi"
Hai người đến nơi, cũng không quá ngạc nhiên cầm số thứ tự chín mươi mấy. Im lặng nhìn nhau, Thẩm Tư Diên hỏi: "Ăn sao?"
Hứa Tri Lục gật đầu: "Ăn!"
1 2 »