Nam Thần Bị Tôi Đá Điên Cuồng Theo Đuổi Tôi

Chương 13




Hai người nhìn nhau.

Thẩm Tư Diên ánh mắt có chút né tránh, Hứa Tri Lục mắt sáng quắc nhìn hắn, mím môi nói: "Tôi nhớ không nhầm, anh không hề biết bắn tên"

Trong trí nhớ của Hứa Tri Lục, Thẩm Tư Diên thời điểm hiện tại không thể nào biết bắn tên.

Hai người có một lần ra ngoài chơi bắn tên, Thẩm Tư Diên cũng có chút hứng thú, chơi được vài phút, thành tích cực thảm, lại còn bị Hứa Tri Lục chê bai. Về sau muốn tìm hắn đi chơi đều bị hắn cự tuyệt.

Thế nhưng hiện tại-----

Cô nhìn mũi tên trúng hồng tâm, có cảm giác không thể nói nên lời.

Cô cảm thấy dáng vẻ bắn tên lúc nãy của Thẩm Tư Diên cực kỳ quen thuộc, dường như đã nhìn thấy ở đâu đó. Nhưng rõ ràng hai người chỉ đi chơi với nhau một lần.

Thẩm Tư Diên tim đập nhanh hơn vài nhịp, hạ mắt nhìn cô. Hai người cứ thế nhìn nhau, Thẩm Tư Diên mở miệng trước: "Ừ, lúc rảnh rỗi có học chút"

Hứa Tri Lục ánh mắt đầy hoài nghi: "thật sao?"

Thẩm Tư Diên ừ một tiếng, mặt không đổi sắc: "không tin?"

Hứa Tri Lục thu hồi ánh mắt, nhưng vẫn len lén nhìn hắn hoài nghi, thì thào nói: "Ai không tin, tôi chỉ là hiếu kỳ tại sao kỹ thuật của anh lại tốt thế."

Cô buông tay lùi về phía sau một bước: "Không có ý khác, anh đừng nghĩ nhiều"

Thẩm Tư Diên: "....Tôi không có nghĩ nhiều"

Hắn dời mắt: "Cô có muốn tìm chỗ nào ngồi một lát không?"

"Không cần" Hứa Tri Lục hắn: "Tôi xem thêm một lát, cảm thấy anh rất có tư chất."

"....." Thẩm Tư Diên không đáp.

Hứa Tri Lục lẩm bẩm một mình: "rõ ràng lần trước cảm thấy không có chút thiên tư nào, mà anh cũng nói không muốn chơi lắm"

Thẩm Tư Diên bảo trì trầm mặc.

Hứa Tri Lục lẩm bẩm một lúc, cũng không quá nghi ngờ nữa. Cô có lúc ngẫu nhiên nhìn động tác của Thẩm Tư Diên, nhưng không dừng lại lâu.

Dáng vẻ Thẩm Tư Diên bắn tên thực ra cũng giống những người khác, nhưng là...rất đẹp mắt. Có thể do thân hình thon dài cân đối mới tạo ra khí chất khác với người khác.

Không chỉ có Hứa Tri Lục nghĩ vậy, mọi người xung quanh cũng vô thức nhìn hắn. Người này sinh ra liền khiến người khác phải chú ý. Hứa Tri Lục thất thần, mâu quang có chút sáng rực nhìn hắn.

Thẩm Tư Diên chơi thêm vài phút liền dừng lại. Hứa Tri Lục đứng một bên uống trà sữa nhìn hắn: "Không chơi nữa?"

"Ừ" Thẩm Tư Diên giọng vẫn lạnh nhạt: "Cô muốn chơi nữa không?"

Hứa Tri Lục không nghĩ gì nữa, đặt trà sữa xuống nói: " Vẫn còn chút thời gian, chơi thêm lát nữa đi"

"Được"

-

Lúc hai người rời khỏi đó, thời gian cũng không còn sớm nữa. Đi tìm ba người kia, vẫn thấy bọn họ rất hăng hái.

"An An" Hứa Tri Lục kêu lên: "Vẫn chơi sao?"

Tân An An kéo tai nghe ra, gào lên một câu: " Bây giờ mấy giờ rồi?"

"Hơn 8 giờ rồi" Hứa Tri Lục lại nói: "Hay là ngày mai lại tới?"

Tân An An gật gật: "Được, bà muốn về nhà rồi hả?"



"Ừ"

Nói xong, Tân An An không kì kèo liền bỏ máy chơi game xuống đưa cho Thẩm Tư Diên: " Mấy người chơi đi, bọn em về trước"

Thẩm Tư Diên "...." Hắn nhìn Hứa Tri Lục: "Bây giờ về sao?"

Hứa Tri Lục gật đầu, ngữ khí bình tĩnh: "Các anh chơi đi, bọn tôi về trước"

Thẩm Tư Diên mím môi, nhìn hai người kia: "Thành Tống"

"Hả?" Thành Tống quay đầu.

Thẩm Tư Diên chỉ chỉ: "Tao về trước"

Thành Tống "..." hắn không tin nhìn Thẩm Tư Diên, chỉ đồng hồ: "anh Diên, đang lúc náo nhiệt nhất lại về sao? Một lát nữa đi ăn đêm?"

"Không đi" Thẩm Tư Diên cự tuyệt: "Về đi, mai lại chơi"

Thành Tống bế tắc, vẫy vẫy tay: "Vậy được rồi, em với Cao Trì chơi thêm một lát nữa mới về"


Hứa Tri Lục nghe thấy cuộc đối thoại của hai người hỏi: "Muốn cùng về sao?"

Thẩm Tư Diên nhìn cô: "Ừ,có sao không?"

Hứa Tri Lục im lặng một lát, thấp giọng nói: "Anh có thể tiếp tục ở lại chơi, không cần về cùng bọn tôi đâu"

Thẩm Tư Diên nhìn cô mấy giây, gõ đầu cô: "Nói gì thế. Hôm nay chơi thế thôi". Hắn giọng cương quyết: "Đi thôi, đưa hai người về nhà"

Hứa Tri Lục "..."

Tân An An không nhịn được phì cười: "Vậy cảm ơn anh Diên tiễn bọn em về nhà"

Thẩm Tư Diên đi lên phía trước, thấp giọng: "Đi thôi"

Ra khỏi trung tâm thương mại, Thẩm Tư Diên đề nghị đưa Tân An An về trước. Nhà Tân An An cách nhà họ rất xa, lại còn ngược đường. Gọi được xe, Thẩm Tư Diên ngồi ghế phó lại, hai người ngồi ghế sau.

Tân An An liếc nhìn Thẩm Tư Diên, vẫy vẫy điện thoại nói chuyện với Hứa Tri Lục. Điện thoại rung lên, Hứa Tri Lục đưa mắt nhìn cô. Tân An An ấn ấn màn hình của mình.

Hứa Tri Lục cúi đầu, vừa mở khóa liền thấy tin nhắn đến của Tân An An.

Tân An An : Thẩm Tư Diên đúng là có phong cách thân sĩ, quả nhiên là đại soái ca.

Hứa Tri Lục nhếch môi: vậy khi hắn đánh nhau, sao bà không khen hắn có phong cách thân sĩ.

Tân An An: ..... sao tôi lại không thấy việc đó nhỉ.

Hứa Tri Lục : hắn có thể là không muốn chơi nữa thôi

Tân An An : bà đừng phủ định nữa, hắn chính là không yên tâm để hai đứa con gái tối muộn về nhà đó.

Hứa Tri Lục : Ồ

Tân An An nhìn tin nhắn của cô, gửi lại một tin: đồ vô tình máu lạnh

Hứa Tri Lục : Đồ vô lý gây sự.

Tân An An :........

Cô liếc nhìn sắc mặt của Hứa Tri Lục, mặc niệm cho Thẩm Tư Diên 10 phút


Với thái độ như này của Hứa Tri Lục, Thẩm Tư Diên nếu muốn theo đuổi có khi mất 3-5 năm mất.

-

Nhìn thấy Tân An An đã vào tiểu khu, hai người quay trở về.

Hứa Tri Lục nhìn người kia không ngồi ghế phó lái nữa lại chuyển xuống ghế sau cạnh cô, có chút nghi ngờ.

"Anh đổi chỗ làm gì?"

Thẩm Tư Diên nhìn cô: "Có nghe qua câu này chưa?"

Hứa Tri Lục biểu tình không hiểu.

Thẩm Tư Diên ngưng một lát, tiến đến bên tai cô nói: "Nếu xảy ra tai nạn, ngoài vị trí lái xe còn có vị trí phó lái là nguy hiểm nhất"

Hắn thanh âm trầm thấp, người cũng dựa gần cô. Khi nói chuyện, nhiệt độ cùng hơi ấm truyền đến tai cô có chút ngứa ngứa.

Hứa Tri Lục run lên một cái, vô thức lùi ra sau một chút. Thẩm Tư Diên nhìn hành động của cô: "Cô tránh cái gì?"

Tai Hứa Tri Lục có chút nóng lên, mượn ánh sáng mờ mờ của đèn đường ngoài cửa sổ nhìn hắn, thẹn quá hóa giận: "Ai tránh, anh vừa ngồi gần quá, tôi nóng". Nói xong, ánh mắt ghét bỏ: "Kéo cửa sổ xuống một chút đi"

Thẩm Tư Diên nheo mắt nhìn cửa sổ đóng chặt ở phía cô, tâm tình rất tốt, không cùng cô tính toán, kéo cửa sổ phía mình.

Gió buổi tối thực mát mẻ lùa vào trong, không khí trong xe thông thoáng hẳn lên, nhiệt độ bên tai của Hứa Tri Lục cũng hạ xuống một chút. Cô di chuyển tầm mắt, không nhìn Thẩm Tư Diên nữa.

Mượn ánh sáng mờ mờ, Thẩm Tư Diên quan sát cô. Hứa Tri Lục rất xinh, không phải kiểu đẹp mù mắt, mà đẹp kiểu mặt nhỏ nhắn hơi tròn lại trắng trẻo căng mịn, mắt long lanh, môi hồng da trắng. Vẻ đẹp thiên về hướng tràn đầy sức sống khiến người khác bị lây nhiễm theo.

Có khả năng do hoàn cảnh sống từ nhỏ, cô không hề có tính cách nũng nịu của một cô gái. Vô luận đối với ai, đều rất hòa nhã, không thích cùng người khác cãi nhau.

Thẩm Tư Diên nhìn cô rất lâu, lúc quay đi liền đối diện với ánh mắt của tài xế. Chú ấy mỉm cười, bình thản dời mắt.

-

Hai người đến cổng tiểu khu thì xuống xe, Hứa Tri Lục hỏa tốc đi về nhà. Khi gần tới cửa nhà, liền gặp phải Hứa mẹ cùng Thẩm mẹ.

Hứa mẹ nhìn thấy Hứa Tri Lục, đang muốn giáo huấn, Thẩm Tư Diên liền mở miệng nói trước: "Mẹ, dì, buổi tối đi bộ ạ?"

Thẩm mẹ nhìn hắn: "Ừ, kéo Tri Lục đi đâu thế?"


Thẩm Tư Diên cười giải thích một câu: "Con thời gian này không đi học, nhờ cô ấy bổ túc"

Nói xong, Thẩm mẹ liền gật đầu, quay lại nhìn Hứa mẹ : "Aizz, em rất hâm mộ chị. Tri Giai thì có nhiều tài nghệ, Tri Lục thành tích học tập tốt, nào có như thằng nhóc thối nhà em, cái gì cũng không xong, mỗi kỳ thi đều đội sổ, ở trường học thì toàn gây sự."

Hứa mẹ ngượng ngùng cười: "Vâng"

Thẩm mẹ nghe vậy, nhìn chằm chằm Hứa Tri Lục : "chị Bội, nếu chị không ngại, sau này em có thể tìm Tri Lục bổ túc thêm cho Thẩm Tư Diên được không?"

Hứa mẹ ngạc nhiên nói: "Thế sao được, nó thì biết gì đâu mà bổ túc"

Lời này Thẩm mẹ thật sự không tán đồng. (dám nói xấu con dâu bà à =)))

"Tại sao lại không biết gì, Tri Lục mỗi năm đều đứng nhất, lúc nào cũng được giáo viên khen đó."

Bà nói: "Thẩm Tư Diên không thích trong nhà có người lạ, cũng không thích gia sư, em cảm thấy Tri Lục rất tốt."

Hứa mẹ không đáp. Bà nhìn Hứa Tri Lục, nghĩ ngợi nói: "Vậy hỏi xem Tư Diên có đồng ý không"

Vừa nói xong, Thẩm Tư Diên ngay lập tức đáp: "dì Bội, cháu không có vấn đề gì, chỉ xem Hứa Tri Lục có đồng ý hay không thôi, do cháu cũng khá khó dạy bảo"


Lời vừa dứt, Hứa mẹ nghĩ cũng không nghĩ liền nói: "Cháu đồng ý rồi, nó chẳng có gì mà không đồng ý cả, đây là hai người xem trọng nó"

Thẩm Tư Diên cau mày, mím môi đang muốn phản bác, liền bị Thẩm mẹ đưa tới ánh mắt cảnh cáo.

Hứa Tri Lục nghe đối thoại của ba người liền hiểu họ định đánh chủ ý gì. Cô mím môi, nhìn Thẩm mẹ: "dì à, hình như cháu không thích hợp lắm đâu"

"Sao lại không thích hợp" Thẩm mẹ nắm tay cô: "Dì cảm thấy con đặc biệt thích hợp, con chỉ cần nói được hay không thôi"

Không đợi Hứa Tri Lục lên tiếng, Hứa mẹ đã kêu lên: "tất nhiên là được rồi" Bà ta nói: "Không thành vấn đề, tan học để Tri Lục qua đó bổ túc cho Tư Diên đi"

Thẩm mẹ cười: " Vâng, Tri Lục thấy được không con? Tan học với cuối tuần đến là được rồi"

Hứa Tri Lục nhìn ánh mắt mong đợi của Thẩm mẹ, im lặng gật đầu. Việc này xem như đã quyết định xong rồi.

Bàn xong vừa lúc đến cửa nhà, đợi Hứa Tri Lục và Hứa mẹ lên lầu, Thẩm mẹ không nhịn được đập cánh tay Thẩm Tư Diên: "Tiểu tử thối"

Thẩm Tư Diên : "Mẹ"

Thẩm mẹ lườm hắn: "con biết lúc con nhờ mẹ hẹn mẹ của Tri Lục đi bộ là mẹ đang làm gì không?"

Thẩm Tư Diên thuận miệng hỏi: "Làm gì ạ?"

"Gọi video với bố con đó!" Thẩm mẹ nói: "Khó khăn lắm bố mới có chút thời gian gọi video cho mẹ liền bị con phá hỏng"

Thẩm Tư Diên vuốt vuốt mũi, không trả lời.

Thẩm mẹ có chút tức giận hừ một tiếng: "Thời gian này con tém lại chút cho mẹ, nếu lại sinh sự nợ cũ nợ mới mẹ tính toán một thể với con"

Thẩm Tư Diên "vâng"

Hai người một trước một sau trở về. Về đến nhà, Thẩm mẹ nhìn hắn: "Tri Lục lần này về nhà liệu không sao chứ?"

Thẩm Tư Diên nằm lên sô pha, lấy điện thoại chơi game: "Con hỏi là được"

Thẩm mẹ ừ một tiếng, thì thào: "Cũng không biết bọn họ nghĩ gì, cùng một bụng sinh ra chỉ vì không tự tay nuôi nấng mà phân biệt đối xử như vậy."

Thẩm Tư Diên không trả lời. Vấn đề này, hắn cũng muốn hỏi Hứa Tri Lục.

Đột nhiên, điện thoại rung lên, là tin nhắn của Hứa Tri Lục.

Vẻn vẹn hai chữ: cảm ơn.

Thẩm Tư Diên : Chỉ có vậy?

Hứa Tri Lục : ?

Thẩm Tư Diên : chỉ mỗi câu cảm ơn thôi sao?

Gửi xong tin nhắn, Thẩm Tư Diên có chút hối hận. Hắn đang muốn thu hồi lại, liền nhìn thấy đối phương đang nhập văn bản....

Đợi khoảng 1 phút, điện thoại mới nhận được tin nhắn mới.

Hứa Tri Lục : ngày mai sẽ dùng hành động cảm ơn, nếu tôi nhớ không nhầm, điểm toán lần trước của anh chỉ được có 8 điểm đúng không *meme cười nhạo*.

(chỉ được cái đẹp trai thôi á =))))