Vương Sùng còn chưa lên tiếng, một diễn viên nam phụ bên cạnh đã chạy tới,
cười nói: "Uống uống uống! Uống đồ chị Tô mua, tôi sẽ trở nên đẹp giống chị ấy chứ?"
Từ Tiểu Bình đỏ mặt, nam phụ này là một diễn viên có thực lực, sáng sủa, đẹp trai.
"À, tôi nghĩ có chút khó khăn đó."
Tô Yên mỉm cười đưa cho cậu ta chai đồ uống với vẻ mặt dịu dàng.
Nam sinh nãy giờ vẫn còn đang trêu chọc, lập tức đỏ mặt.
"Cảm ơn chị Tô..."
“Ha, Hà Nguyên Tịch, sao cháu lại đỏ mặt vậy?” Vương Sùng và Hà Nguyên Tịch có quan hệ họ hàng, dựa theo bối phận Hà Nguyên Tịch phải gọi ông một tiếng chú.
Cho nên nhìn cậu, không khỏi thể hiện sự ân cần của trưởng bối đối với vãn bối.
"Chú... Đạo diễn Vương đừng nói bậy!"
Hà Nguyên Tịch cầm đồ uống, ánh mắt đảo xung quanh, nhưng lại không dám nhìn Tô Yên.
Rõ ràng là đồ uống lạnh, nhưng cậu cầm trên tay lại cảm thấy thật nóng.
Từ Tiểu Bình che miệng cười trộm.
Tạ Phỉ thay xong quần áo bước tới, vừa hay nhìn thấy một màn này.
Anh khẽ cau mày, khuôn mặt từ đầu đến cuối đều là vẻ lạnh nhạt, khiến người khác không đoán ra được anh đang nghĩ gì.
"Thầy Tạ."
Từ Tiểu Bình thấy Tạ Phỉ đi tới, vội vàng lên tiếng chào.
Tô Yên biết anh có bệnh thích sạch sẽ, sau khi làm xong công việc, cô sẽ không chủ động tiếp cận anh, miễn cho anh cảm thấy phản cảm.
Ai biết, Tạ Phỉ lại cảm thấy khó chịu khi nhìn thấy dáng vẻ thờ ơ của Tô Yên.
Tạ Phỉ đi tới, mí mắt rũ xuống, từ trên cao nhìn xuống Tô Yên, mở miệng: "Của tôi đâu?"
"Cái gì?"
Tô Yên xấu hổ, có chút mờ mịt.
"A! Em biết rồi!"
Từ Tiểu Bình vỗ trán, nhanh chóng cầm một chai nước khoáng lạnh, cung kính đưa cho Tạ Phỉ: "Thầy Tạ, anh, anh uống nước?"
Hà Nguyên Tịch nghiêng đầu nhìn qua, không biết tại sao lại có sự địch ý không rõ ràng đối với Tạ Phỉ.
Tạ Phỉ nheo mắt, khóe môi mang theo nụ cười lãnh đạm, không duỗi tay cũng không từ chối.
Từ Tiểu Bình có chút kinh sợ, không biết phải làm gì tiếp theo.
Tô Yên khẽ thở dài, cầm lấy chai nước khoáng đưa cho anh: "Thầy Tạ, anh uống không?"
Tô Yên nghiêng đầu cười ngọt ngào.
Đôi mắt Tạ Phỉ lóe lên, khi mọi người ở đây đều nghĩ rằng anh sẽ từ chối không thương tiếc, anh lại đưa tay ra nhận lấy, mở nắp chai ra nhấp một ngụm.
Khi nuốt vào, yết hầu gợi cảm khẽ nhúc nhích, hơi thở nam tính kíƈɦ ŧɦíƈɦ tràn lan mọi nơi.
Ánh mắt Vương Sùng nhìn về phía Tô Yên mang theo vài phần tìm tòi nghiên cứu.
Ngay từ đầu, đúng là ông chướng mắt Tô Yên, chủ yếu là vì thanh danh của cô không được tốt, tuy rằng ở trong cái giới này cũng không có mấy người sạch sẽ.
Dù là vậy, nhưng làm gì có ai để người khác biết được, mà Tô Yên lại để lộ ảnh nóng ra ngoài?
Nhưng biểu hiện của Tô Yên gần đây lại khiến ông thay đổi một chút nhận thức về cô.
Vương Sùng thừa nhận mình có mắt nhìn người rất chính xác, tuy Tô Yên có gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, vừa nhìn thấy chính là hồng nhan họa thủy. Nhưng mà đôi mắt kia vẫn luôn ấm áp và trong sáng.
Bởi vì vẻ bề ngoài lộng lẫy, khiến cho người ta có cảm giác xâm lược.
Trong cái giới giải trí này, anh lừa tôi gạt, không kém một chút nào so với tranh đoạt thời xa xưa, hôm nay anh hãm hại tôi, ngày mai tôi gài bẫy anh.
Đều phải xem bản lĩnh của ai lớn hơn.
Chuyện này Tô Yên, treo!
"Oa chị Tô, chị thật bất công!"
Đôi mắt Hà Nguyên Tịch lóe lên, cậu ta còn rất trẻ, mới 21 tuổi, nhỏ hơn Tô Yên bốn tuổi.
Nhìn sạch sẽ sáng sủa, thò đầu tựa vào vai Tô Yên, có chút đáng thương.
"Chị đưa nước cho thầy Tạ, sao chị không đưa cho em!!"