Nam Thần Bệnh Kiều, Thỉnh Tiết Chế

Chương 214




Yến Minh Hi cúi đầu trong nháy mắt.

Ủ rũ, như là chó con bị vứt bỏ, rầm rì nói: “Không hoàng huynh, huynh nghe lầm, ta chưa nói cái gì cả…”

Xong rồi, có phải y bị thất sủng rồi không?

Giờ hoàng huynh đã keo kiệt đến mức một túi hạt dẻ cũng không cho y ăn!!

Tô Yên xem trò vui đủ rồi, lại nói nàng cũng rất thích Yến Minh Hi. Lúc trước cũng không nhìn thấy Yến Minh Hi ở yến hội, chỉ nghe được lời đồn, Cửu hoàng tử không thích quyền lực, chỉ thích chạy khắp nơi.

Thì ra là vì giúp Yến Phong Miên tìm kiếm y tiên ——

Nàng đẩy hạt dẻ cho Yến Minh Hi, cười khanh khách nói: “Ăn đi.”

Yến Minh Hi kinh hỉ giương mắt, liền thấy một đôi con ngươi gợn nước liễm diễm, tràn đầy ý cười.

Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, cười rộ lên càng phong tình vạn chủng.

Yến Minh Hi chưa từng gặp loại tình huống này, tức khắc mặt đỏ bừng: “Đa, đa tạ Tô tỷ tỷ…”

Y lắp bắp, nói cũng không trôi chảy.

Nói xong, còn đáng thương nhìn về phía Yến Phong Miên, thật cẩn thận hỏi: “Vậy hoàng huynh… ta, ta có thể ăn không?”

Yến Phong Miên khẽ mím môi mỏng.

Hắn rũ mắt kéo tay Tô Yên qua, đầu ngón tay nhẹ nhàng câu lấy nàng.

Giọng điệu thực nhẹ: “Ăn đi.”

“Tuần Cửu, đưa Cửu điện hạ hồi phủ.”

“Vâng, điện hạ!” Tuần Cửu lập tức xuất hiện.

Kỳ thật y đã sớm muốn vọt vào, xách Yến Minh Hi – bóng đèn không biết thức thời này đi cho rồi.

Yến Minh Hi còn chưa kịp cao hứng, hạt dẻ rang đường mới vừa tới tay, liền như một tia sét đánh giữa trời quang giáng xuống đỉnh đầu của y.

Y chớp chớp mắt, ủy khuất sắp khóc.

Vậy mà hoàng huynh đuổi y đi!

Nói ra chắc mấy người không tin, y nhìn thấy rõ ràng sự uy hiếp dày đặc trong ánh mắt ôn nhu kia của hoàng huynh nhà mình ——

Lập tức, túi giấy dầu “phịch” một tiếng rớt đến trên bàn, y cũng không dám cầm.

Lập tức đứng lên, ngoan ngoãn nói: “Vậy hoàng huynh, Tô tỷ tỷ, Tiểu Cửu đi về trước, hôm khác lại đến thăm huynh.”

Ánh mắt Yến Phong Miên ôn nhu, ý cười nhẹ nhàng: “Tiểu Cửu, trên đường cẩn thận. Trở về nhớ rõ làm hết công khóa ta bố trí cho đệ, ngày mai ta kiểm tra.”

Yến Minh Hi liên tục gật đầu.

Thấy Yến Phong Miên không dặn dò gì nữa, lập tức xoay người muốn đi.

“Từ từ ——”

Tô Yên cầm túi lại, ném vào trong lồng ngực y, cằm khẽ nâng: “Mang cái này đi.”

“Yên Nhi ——” Yến Phong Miên mím môi.

Trong đầu Yến Minh Hi rối tung rối mù, cảm giác không khí trong phòng đang không ngừng áp lực, y rũ đầu, chạy ra như đang trốn.

Giây lát sau, trong thư phòng cũng chỉ còn lại hai người Tô Yên và Yến Phong Miên.

Nhận thấy ngón tay đối phương vẫn luôn câu lấy nàng, Tô Yên rũ mắt nhìn động tác nhỏ của hắn, không khỏi cười đùa.

“Sao vậy? Giận rồi sao?”

Người này sao có thể đáng yêu như vậy chứ.

Nhìn bề ngoài rất gần gũi, kỳ thật lại xa cách tựa như thần tiên trên trời.

Chỉ có nàng, mới có thể nhìn thấy một mặt không muốn người biết của hắn.

“Đó là của nàng mua cho ta.” Tiếng của Yến Phong Miên rất nhỏ, từ góc của Tô Yên có thể thấy lông mi nhỏ dài sơ lãng của hắn hơi rũ, như cánh quạt xếp lại dưới mí mắt.

Quả nhiên là vì chuyện này ——

“Xì…”

Tô Yên cười ngả lên người hắn, cạn lời liếc nhìn hắn một cái, túm tay áo của hắn lắc lư: “Nhị điện hạ của ta, sao chàng có thể keo kiệt như vậy? Một túi hạt dẻ rang đường mà thôi.”

“Vậy cũng không được.”

Yến Phong Miên rũ mắt, an tĩnh lắc đầu, kiên định nói: “Hắn muốn mang cái gì đi cũng được, trừ những thứ nàng tặng…”

Tô Yên ngẩn ra, trong lòng mềm nhũ..

Nàng nghĩ, sao tính tình một người có thể tốt như vậy, đáng yêu đến như vậy chứ.